Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-07-2013] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2000. Vào thời điểm đó tôi đã trên 50 tuổi. Tôi bị viêm phế quản và hoại tử xương, hai bệnh này không thể được chữa trị hoàn toàn. Vào mùa đông, tôi phải nằm trên giường đắp những chiếc chăn rất dày bởi vì tôi không thể chịu được gió lạnh, thêm nữa là tôi bị khó thở. Nếu muốn đi vệ sinh thì phải có ai đó hỗ trợ hoặc tôi phải dùng nạng. Bởi vì cần sự giúp đỡ ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất nên không chỉ mình tôi cảm thấy cuộc sống này khốn khổ mà phần lớn gia đình tôi cũng cảm thấy như vậy. Tất cả tiền bạc chúng tôi có đã được dùng hết để trị bệnh cho tôi.
Thời kỳ đầu khi Pháp Luân Đại Pháp được phổ truyền, trong làng tôi có nhiều điểm luyện công và mọi người đều biết Đại Pháp và các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn là tốt. Đến năm 1999, khi chế độ Cộng sản bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, những lời lừa dối tràn ngập khắp nơi. Đặc biệt sau vụ tư thiêu [dàn dựng tại quảng trường Thiên An Môn], mọi người đều bị lừa dối. Do đó khi có học viên Pháp Luân Công cố gắng giải thích về Đại Pháp cho tôi; lúc đầu tôi đã từ chối và nói với họ rằng tôi không biết chữ. Sự thật là tôi sợ Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác và quá sợ hãi để chấp nhận Đại Pháp. Nhưng các học viên rất từ bi đã liên tục giải thích và cuối cùng tôi đồng ý nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Hiệu quả thật thần kỳ. Bệnh viêm phổi của tôi đã được chữa lành và tôi không còn gặp khó khăn khi thở nữa. Sau đó chân của tôi cũng khá hơn nên tôi đã có thể đi bộ mà không cần nạng. Vào thời điểm đó tôi cuối cùng cũng nhận ra rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu tôi. Tôi đề nghị một học viên giúp đỡ để có được một cuốn Chuyển Pháp Luân và bắt đầu tu luyện.
Một nhóm học Pháp được thành lập trong làng tôi và tôi đã tham gia. Tôi cảm giác mình thăng tiến rất nhanh. Bây giờ dù tôi có đang làm việc nhà, việc đồng áng, hay đi chợ thì [sức khỏe của] tôi cũng giống như một người bình thường. Đây quả là thần tích trong thung lũng.
Chồng và các con tôi đã vô cùng hạnh phúc và rất ủng hộ việc tu luyện của tôi. Con gái tôi nói: “Mẹ, Đại Pháp thật tuyệt vời. Con hy vọng mẹ tu luyện tốt và con sẽ ủng hộ mẹ.” Khi tôi gặp các ký tự Trung Quốc mà tôi không biết trong sách Chuyển Pháp Luân, chồng và các con của tôi sẽ dạy cho tôi từng chữ một. Khi đến giờ phát chính niệm, chồng tôi sẽ nhắc nhở tôi: “Đến giờ rồi kìa!” Sau khi được chữa khỏi bệnh tôi có một chút lười biếng luyện công, chồng tôi sẽ nhắc nhở tôi: “Đừng quên quá khứ của em!” Khi tôi giảng chân tướng, chồng và các con cũng phối hợp giúp đỡ tôi. Toàn bộ gia đình của tôi đã thoái Đảng Cộng Sản Trung Quốc. Bây giờ tôi gần như có thể tự mình đọc các bài giảng mới của Sư phụ. Chồng tôi rất hạnh phúc vì tôi trở nên khỏe mạnh nên đã nói với tất cả mọi người rằng Đại Pháp kỳ diệu như thế nào.
Một người luyện công cả nhà được thọ ích. Trong quá khứ sức khỏe của chồng tôi cũng không tốt, mỗi năm chúng tôi thường phải trả năm đến sáu trăm đô la để mua thuốc cho ông ấy. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, bệnh tật của chồng tôi cũng được chữa khỏi và không còn tốn bất kỳ chi phí y tế nào nữa. Tôi cũng thường giúp việc nhà cho con trai tôi và tận dụng cơ hội để nói với chúng về Đại Pháp. Tôi đã nói với con dâu: “Con phải cảm ơn Đại Pháp và tạ ơn Sư phụ vì thực tế là mẹ có thể giúp đỡ con. Nếu không tu luyện Đại Pháp, mẹ sẽ không có ngày hôm nay! “Tôi thường nhắc nhở các con tôi rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Theo thông lệ, vào dịp Tết Nguyên đán, họ hàng sẽ đến nhà tôi để chúc mừng năm mới. Nhưng bây giờ tôi có thể đi đến nhà họ và tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng và giúp họ thoái ĐCSTQ. Tôi chia sẻ trải nghiệm cá nhân của mình để chứng thực Pháp Luân Đại Pháp và nói về cuộc đàn áp nhằm vạch trần mọi thủ đoạn tà ác của ĐCSTQ. Trong vài năm qua, có hơn 100 người thân của tôi đã thoái Đảng.
Sau tôi có một học viên khác (tên A) cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Cô ấy khoảng dưới 40 tuổi nhưng đã bị thấp khớp; cổ tay của cô ấy sưng đến nỗi trông nó to hơn cả cổ cô. Mắt cá chân của cô to như đầu của cô. Cô không thể tự chăm sóc bản thân và nằm liệt giường. Cô thậm chí còn không thể tự xoay người và thường bị đau đớn. Gia đình cô đã chi rất nhiều tiền cho các phương pháp điều trị nhưng tình trạng cũng không khá hơn. Chúng tôi sống rất gần nhau và cô thấy bệnh nặng của tôi đã được chữa khỏi chỉ bằng cách nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” nên cô đã rất hy vọng. Cô quyết tâm tu luyện Đại Pháp và đã ném đi tất cả những thứ quái dị mà họ thờ cúng.
Các học viên khác rất vui khi biết cô A muốn tu luyện Đại Pháp. Vì cô không thể đi lại nên điểm học Pháp đã được chuyển đến vị trí của cô. Chúng tôi liên tục đề nghị cô ấy học Pháp nhiều hơn và loại bỏ tâm truy cầu. Cô học Pháp chăm chỉ và tuân theo yêu cầu nghiêm ngặt. Hiện tại cô đã có thể tự mình đi bộ đến nhà của học viên khác để học Pháp. Cô hạnh phúc nói với tất cả hàng xóm của chúng tôi rằng: “Đại Pháp đã chữa khỏi bệnh và cho tôi một cuộc sống mới.” Có người hỏi cô: “Chị không sợ họ [ĐCSTQ] sẽ đến và bắt chị à?” Cô ấy nói: “Tất cả mọi người đã chứng kiến tận mắt là Đại Pháp đã cứu sống tôi. Nếu không có Đại Pháp tôi thậm chí không thể đứng ở đây. Nếu họ đến thì anh sẽ để cho họ bắt tôi à?” Cô sử dụng chính kinh nghiệm cá nhân của mình để giảng rõ sự thật và đã giúp nhiều người hơn nữa thoái ĐCSTQ.
Những người dân trong làng đã liên tục nhìn thấy vẻ đẹp và sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Hiện tại một nửa số dân trong khu vực của chúng tôi đã biết được sự thật về cuộc đàn áp và thoái ĐCSTQ.
Bản tiếng hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/14/山沟里的奇迹-276598.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/25/141236.html
Đăng ngày 16-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.