Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở New Jersey, được đọc ở Pháp hội Quốc tế thủ đô Mỹ Quốc năm 2012

[MINH HUỆ 16-07-2012] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!

Tôi đã đắc Pháp được 15 năm. Lần đầu tiên tôi phát biểu tại một Pháp hội là khi tôi tám tuổi. Giờ đây tôi vừa bước sang tuổi thứ 22.

Những năm tháng trôi qua giống như một cuộc hành trình, giống như bất cứ con đường nào của các học viên, tuy nhiên trong bài chia sẻ này, tôi muốn đặc biệt tập trung vào những năm về cuối này, vì sự thành công của những buổi biểu diễn Thần Vận tại thành phố New York và bởi vì trong thành công đó có một phần đóng góp nho nhỏ của tôi.

Gần một năm trước đây, tôi đã bắt đầu làm công việc mà sau này tôi đã đảm nhận – sau nhiều thay đổi – một trong những hạng mục quảng bá Thần Vận được thực hiện khắp khu vực New York rộng lớn. Nhìn lại quá trình tham gia hạng mục, tôi đã nhận thấy rằng hạng mục này đã dạy tôi cách loại bỏ tự ngã cũng như sức mạnh của việc phối hợp chỉnh thể biết bao nhiêu.

Vào tháng 06 năm 2011, buổi thuyết trình quảng bá Thần Vận với một máy chiếu và một người thuyết trình đã thực hiện cuộc hành trình đến New Jersey và New York.

New Jersey vừa mới kết thúc một loạt các buổi biểu diễn [Thần Vận] với kết quả không mấy khả quan, và Sư phụ đã thất vọng. Vì thế các học viên ở New Jersey đã cảm thấy lo lắng để sao cho [kết quả] tốt hơn.

Một số học viên đã bắt đầu chuẩn bị các bài thuyết trình về Thần Vận, hoặc về nền văn hóa của Trung Quốc và Thần Vận, để trình chiếu trước những nhóm người dân với mục đích là để bán vé [Thần Vận]. Tôi đã xem một vài buổi tập luyện thuyết trình của họ và rồi sau đó, tôi – một cô gái chỉ mới 20 tuổi, còn chưa đi học đại học, nhìn họ và nghĩ: “Được, mình có thể làm được điều đó.”

Hãy để tôi bắt đầu câu chuyện của mình.

Nỗ lực đầu tiên của tôi cho bài thuyết trình của mình bắt đầu vào đêm khuya hôm đó. Tôi đã lấy các slide của người khác trình bày rồi xây dựng thành kịch bản của riêng tôi tựa theo đó. Tôi đã làm thâu đêm, chưa bao giờ thực hành, nên đưa nó ra buổi học Pháp ngày hôm sau để thử.

Bài thuyết trình của tôi kéo dài tổng cộng một tiếng đồng hồ. Nó đã đi rất sâu và chi tiết vào nhiều khía cạnh khác nhau của lịch sử Trung Quốc, nhưng không theo cách hoàn toàn gắn kết. Thực tế các phần liên quan đến Thần Vận là ổn, nhưng do tôi không luyện tập, về cơ bản tôi đã phải nhìn vào iPad của mình để nói. Đó chính là bởi vì ba phương diện này tôi đã không vượt qua quan được.

Hóa ra mẹ tôi lại thực sự thích bài thuyết trình này của tôi, nhưng những người khác thì không mấy hứng thú với nó.

Một vài học viên và tôi, trong đó gồm cả mẹ tôi, đã ăn trưa với nhau sau đó, rồi một ý tưởng đã đến với tôi. Nó dường như không phải là ý tưởng được đặt vào trong bộ não của tôi… mà đúng hơn là ý tưởng xuất phát từ trong tư tưởng của tôi, giống như một đóa hoa, đột ngột nở tung ra.

“Chúng ta nên trực tiếp nói về Thần Vận”, tôi nói. “Cũng giống như những bài tiểu luận mà chúng ta đã viết ở trường trung học. Chỉ cần nói với họ rằng: bạn cần phải xem Nghệ thuật biểu diễn Thần Vận, và đây là lý do tại sao … [rồi ta sẽ trình bày] lý do 1, 2, và 3… ”

Một cách tiếp cận mới, trực tiếp để tạo một bản trình chiếu về Thần Vận đã nhen nhóm trong tâm trí của tôi. Nhưng thực tế ban đầu tôi không thể làm nổi. Bài thuyết trình đầu tiên mà tôi đã làm không gây được nhiều sự thu hút đối với những người cùng tham gia hạng mục, và vì thế tôi đã không được trao cơ hội thuyết trình trở lại nữa.

Phản ứng đầu tiên của tôi là từ bỏ. Tôi đã nghĩ: “Các bạn không muốn tôi ư? Chẳng có vấn đề gì cả.”

Đó là suy nghĩ không đúng đắn nhất mà tôi từng có.

Mẹ tôi đã ngăn không cho tôi bỏ cuộc. Bà đã phản ứng lại rất nhanh và còn có phần mãnh liệt.

“Con nghĩ xem con là ai?” Bà đã hỏi tôi: “Con đang làm cho chính bản thân con hay sao? Hay con làm vì chúng sinh của con?”

Tôi đã im lặng và ngay lập tức nhận ra được thiếu sót của mình. Người học viên [đã tước đi cơ hội thuyết trình của tôi] rõ ràng đã đánh thẳng vào các chấp trước của tôi. Cụ thể hơn, tôi đã bị đánh trúng nhân tâm của mình: học viên này không những hoài nghi vào khả năng khi làm các việc của tôi, do đó đã chạm vào cái “tôi” của tôi, mà còn chỉ ra cho tôi thấy tâm an dật của mình, vì tôi đã quyết định không làm gì cả dù biết rằng mình có thể đưa ra những ý kiến khi mọi người nghĩ [các giải pháp] đóng góp cho chương trình quảng bá Thần Vận ở New Jersey.

Sau khi mẹ tôi giúp tôi nhận ra được những chấp trước này tôi đã bắt tay vào thực hiện công việc.

Tôi đã mượn các sản phẩm của các học viên khác trong nhóm, nhưng với quan điểm là bắt đầu trực tiếp từ các giá trị của nghệ thuật múa cổ truyền Trung Quốc và Thần Vận.

Sau đó, tôi đã bắt đầu thực hiện một số bài thuyết trình nhỏ theo phương thức này, giới thiệu Thần Vận bằng cách tiếp cận trực tiếp vấn đề. Nhiệm vụ đầu tiên của tôi là tiến hành ở Câu lạc bộ Rotary, ở một vài nơi ở New Jersey mà những người thuyết trình khác bận rộn không đến được đó. Tôi đến một số nơi giới thiệu Thần Vận, người dân bắt đầu mua vé. Sau đó, họ tự giới thiệu cho tôi đến nơi khác, hoặc là thông tin cho bạn bè, mời bạn bè đến xem Thần Vận.

Cuối cùng thì Văn phòng Thần Vận cũng đã chọn thuyết trình làm một trong những phương thức chính [thực hiện] tại khu vực New York. Bước đầu tiên có thể khiến phương thức [thuyết trình] khả dụng là cần phải cải biến hoàn toàn quy mô. Quá trình cải biến thực sự là quá trình toàn bộ các đồng tu cùng nỗ lực phối hợp trong chỉnh thể. Sau đó tôi có thể cảm thụ được năng lượng thuần chính trong quá trình phối hợp. Chúng tôi khi nghe nói đến cách làm của người khác thì đều nghĩ xem “Cách này có hữu hiệu chăng?” mà không phải là nhất nhất muốn mọi người tiếp thụ phương pháp của mình.

Tôi nghĩ rằng với lý do này, bản thuyết trình cuối cùng sẽ tiếp tục được sử dụng một cách rộng rãi.

Tôi thường bắt đầu các bài bồi dưỡng thuyết trình theo một cách thức nhất định. Mặc dù bài thuyết trình dường như sẽ thiếu nghiêm túc khi kể cho khán giả nghe các câu chuyện cười hay đặt các câu hỏi cho họ, song tôi vẫn thường bắt đầu với một giao lưu chia sẻ.

Tôi sẽ nói với mọi người: “Bạn phải tách mình ra khỏi đó”, “Khi bạn đối diện với những chúng sinh cần cứu độ trong một căn phòng, bạn cần đảm bảo rằng mình không phải là đang đứng ở giữa Sư phụ và họ. Chúng ta chỉ giống như các con thuyền, thông qua việc chúng ta giới thiệu, Sư phụ sẽ đưa chúng sinh tới xem Thần Vận. Vì vậy, chúng ta cần phải buông bỏ đi càng nhiều các chấp trước càng tốt và đừng nên nghĩ rằng đó là vì chúng ta, dù bất cứ lý do gì, kỹ năng thuyết trình hay trí huệ của chúng ta, tất cả đều là do Sư phụ đã ban cho chúng ta – để có thể đưa mọi người đến xem Thần Vận. Đồng thời, chúng ta không phải là những con thuyền trống rỗng. Chúng ta có trí huệ mà Sư phụ đã ban cho chúng ta, để chúng ta có thể đứng trước [các chúng sinh] trong các căn phòng này, để chúng ta thực sự có thể hỗ trợ trong việc dẫn dắt mọi người đến với Thần Vận. Đồng thời, là người tu luyện, chúng ta tất nhiên cần phải thực hiện công việc được tốt nhất có thể và cải thiện kỹ năng thuyết trình của chúng ta, bởi vì một người tu luyện nên làm tất cả mọi việc bằng khả năng tốt nhất của mình.”

Tôi có thể viết cả một bài chia sẻ về chương trình bồi dưỡng và thử nghiệm ở New York, nhưng tôi e rằng mình không có đủ thời gian.

Thiển ngộ của tôi là các chấp trước của chúng ta, hoặc là những tư tưởng thuần tịnh của chúng ta, có ảnh hưởng lớn đến việc Sư phụ và các chính Thần có thể trực tiếp trợ giúp chúng ta nhiều hay ít.

Tôi và mẹ tôi đã tạo thành một nhóm thuyết trình. Bà ấy sẽ thực hiện tất cả các cuộc gọi điện thoại và liên lạc, còn tôi sẽ đứng khép mình ở trong góc cho đến lúc thuyết trình. Phối hợp cùng nhau, chúng tôi đã đến khắp nơi ở New Jersey. Tôi nghĩ nơi xa nhất mà chúng tôi đã từng đi là nơi mà chúng tôi đã phải mất gần hai giờ lái xe để đến đó. Có giai đoạn chúng tôi sắp xếp trung bình từ ba đến năm bài thuyết trình một tuần, thường là tại các Câu lạc bộ Rotary. Tôi đã tham gia hạng mục từ một năm trước khi học đại học, khi đó mẹ tôi cũng đã đang tham gia hạng mục rồi. Nhìn lại, tôi cảm thấy khoảng thời gian đó thật là quý báu. Không ai trong chúng tôi sẽ có thể có lại cơ hội để đóng góp cho Thần Vận trong một vài tháng một lần nữa, mà lại được làm việc cùng nhau như vậy. Một lần nữa, tôi có thể viết ra cả một bài chia sẻ về toàn bộ những xung đột mà chúng tôi đã có. Nhưng tôi sẽ không kể đâu, tuy nhiên tôi sẽ tóm tắt trong một câu: Có bất kỳ mâu thuẫn nào thì đều là lỗi của tôi.

Kết quả của việc thuyết trình nhiều đã khiến mọi người nghĩ rằng tôi giỏi trong việc này. Đây chính là một khảo nghiệm về tu luyện. Mọi người sẽ gọi cho mẹ tôi để hết lời khen ngợi không ngớt, hoặc đến thẳng nhà khen ngợi tôi. Nếu những người khen không gặp mặt tôi, thì họ sẽ khen tôi khi gọi điện thoại, tôi muốn dùng tay để bịt lỗ tai lại. Trong tâm, tôi cảm thấy lúng túng và xấu hổ. Nói cách khác, tôi không thể bất động tâm khi đối mặt với những lời khen ngợi. Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân rằng.

“Như mọi người đã biết, [khi đã] đạt đến tầng La Hán, [thì] gặp sự việc gì cũng không để trong tâm,” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng mình đang được quan tâm, và tôi lo sợ tâm tự cao tự đại của mình sẽ thổi phồng lên. Sợ hãi cũng là một tâm chấp trước. Vì vậy, không những tôi không nên mắc tâm tự cao tự đại, mà còn không nên lo sợ bị mắc tâm tự cao tự đại.

Dù tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi giỏi trong việc làm các bản thuyết trình Thần Vận, nhưng thực sự tôi đã lo sợ tất cả mọi thứ. Mọi người sẽ đến gặp tôi để nói cho tôi biết vấn đề mà họ gặp phải trong quá trình thuyết trình của mình, họ đã bị gián đoạn như thế nào hay khi bị hỏi những câu hỏi khó, mà mọi người đã phải đối mặt hoặc không thích nó, hoặc những điều mà họ lo sợ. Nếu không nghe những vấn đề này, thì tôi có thể sẽ tiếp tục thấy hạnh phúc. Tuy nhiên, đã đến lúc để loại bỏ tâm sợ hãi. Dù là các điều phối viên, và những đồng tu của tôi mà cũng làm công việc thuyết trình như tôi nghĩ rằng tôi thực sự rất giỏi trong việc thuyết trình quảng bá Thần Vận, tôi đã thực sự khá lo sợ cho [những bài thuyết trình]. Cụ thể là: Tôi sợ khi thuyết trình tại các trường học và nhà thờ, đặc biệt ở những nhà thờ rất bảo thủ. Tôi sợ khi thuyết trình trước mặt những người Trung Quốc Đại lục, cũng như tại các thư viện, các trung tâm cao cấp, và trước mặt những người giàu có luôn bận rộn.

Vì sợ hãi, tôi đã phải đối mặt với tất cả những trường hợp đó. Và vì chấp trước vào danh tiếng của bản thân là một người thuyết trình tốt, người điều phối viên ở địa phương tôi có xu hướng giao cho tôi những đối tượng khó nhất.

Thông thường, tôi có thể giữ bản thân mình trong một trạng thái thuần tịnh khi đứng trước mặt các khán giả. Tuy nhiên, khi trạng thái tu luyện của tôi không được tốt, thì nó trở nên khó khăn hơn.

Vào năm ngoái, ở Thành phố New York có hai đợt diễn: một vào tháng 01 và một vào tháng 04. Ngay cả Văn phòng Thần Vận cũng nghĩ rằng một khi chúng tôi [thực hiện được] qua tháng 01 thì việc quảng bá các chương trình của tháng 04 sẽ dễ dàng hơn. Nhưng nó lại khó khăn hơn.

Vào một buổi tối muộn, tôi và mẹ của tôi đã được chỉ định đến thuyết trình trong một thư viện. Tôi nằm trên giường cả ngày đến tận chiều tối vì cảm giác thấy buồn nôn và khó chịu trong bụng từ nhiều ngày trước.

Buổi tối hôm đó, ở thư viện, tôi đã cố gắng để có được sự thuần tịnh, và rồi, ngay sau khi bắt đầu nói tôi đã cảm thấy tốt hơn. Tuy nhiên, đột ngột mẹ tôi, người trước đó không sao cả đã phải chạy ra khỏi phòng để nôn mửa nhiều lần. Chương trình kéo dài khoảng một giờ, thì bà ấy đã ở ngoài đến cả hơn nửa giờ.

Trong số khán giả, có vài gia đình Trung Quốc. Trong bài thuyết trình về Thần Vận hôm đó có một phần trình bày đặc biệt về sự phá hủy nền văn hóa truyền thống Trung Quốc của tà đảng Trung Cộng, và cuộc đàn áp Pháp Luân Công tại Trung Quốc. Khi chiếu đến slide giải thích việc mà Thần Vận đã kể câu chuyện về Pháp Luân Công như thế nào, một nữ khán giả người Trung Quốc đã bắt đầu thốt ra [những lời lẽ] độc hại, hét lên để át đi giọng nói của tôi. Cô ta không nói bất kỳ lời vu khống tồi tệ nào mà tà ác sử dụng cả, tuy nhiên, cả buổi tối, cô ta liên tục phun ra những lời độc hại tới bất cứ ai nói chuyện với cô ta. Nhiều khán giả đã không bận tâm, nhưng cũng có một số ít khán giả bị ảnh hưởng. Chắc chắn tôi [cũng đã bị ảnh hưởng]. Tôi đã bị nói lắp trong phần còn lại của bài thuyết trình, thậm chí còn mở nhầm slile khi thuyết nói.

Sau bài thuyết trình, một vài người cảm thấy rất hứng thú. Một người thậm chí còn đùa vui bằng ý tưởng thuyết phục cả thư viện thuê hẳn một chiếc xe buýt để mọi người cùng đi [xem Thần Vận].

Tuy nhiên, chúng tôi vẫn phải gọi cho một học viên hỗ trợ chính niệm trước khi mẹ của tôi có thể lái xe về nhà. Bà ấy vẫn còn nôn một lần nữa tại bãi đậu xe.

Những vấn đề nảy sinh vào buổi tối hôm đó bắt nguồn từ viêc tôi đã thiếu chính tín. Tôi đã ở trong trạng thái tu luyện không ổn định, vì vậy tôi đã bị buồn nôn, và lo sợ khi có người gây rắc rối cho tôi. Chỉ đến khi nhìn lại sự kiện rồi cuối cùng là loại bỏ đi tâm sợ hãi của mình, tôi mới có thể bình ổn trở lại.

Vào tuần kế tiếp tôi vẫn còn bị di chứng và bị sốc. Tôi cảm thấy gần như mình không còn muốn làm bất cứ điều gì liên quan đến việc thuyết trình quảng bá Vận Thần nữa. Tôi cảm thấy những lời độc hại của người phụ nữ đó cứ vang lên trong đầu tôi.

Khi tôi chưa kịp bình tâm trở lại thì điều phối viên địa phương của tôi đã lại lựa chọn tôi để giao cho cho một nhiệm vụ nữa, lần này là một nhà thờ khá lớn, một địa điểm khác nằm trong số những địa điểm [mà tôi thấy] đáng ngại nhất.

Lần này, có sự khác biệt là việc cả một chỉnh thể các học viên đều ở đó để lấp đầy những thiếu sót của tôi.

Linh mục của nhà thờ đó đã xem Thần Vận từ trước, vì thế ông ấy đã tập hợp những người theo tôn giáo của ông ấy lại với nhau [để lắng nghe] bài thuyết trình của chúng tôi. Số học viên tham dự lần này gấp đôi so với phiên lần trước và tất cả mọi người đều đồng tâm nhất trí. Tôi đã có thể thấy sự khác biệt. Nỗi lo sợ của tôi đã dần dần bị tan biến vào trong bài thuyết trình, và ngay lập tức đã có hai khán giả đã bắt đầu giơ tay và đặt các câu hỏi như: “Tại sao người Trung Quốc lại không chấp nhận việc Chúa Kitô là chúa tể và là vị cứu tinh của họ?”

Lần này, vị linh mục đã bước ra can thiệp giúp tôi bằng cách đánh lạc hướng các câu hỏi đi. Mặc dù tôi có thiếu sót, nhưng vì các đồng tu của tôi đã ở bên tôi hỗ trợ chính niệm, họ có thể giúp tôi lấp đầy các thiếu sót. Hành động của vị mục sư kia tại không gian này chính là phản ánh việc thiếu sót đó đã được lấp đầy.

Về sau này tôi đã nhận ra rằng gốc rễ tâm sợ hãi của tôi xuất phát từ sự thiếu chính tín. Mặc dù trên bề mặt tôi đã giúp đỡ việc viết các bài thuyết trình và chúng đã phát huy tác dụng rất lớn, nhưng ở một mức độ sâu hơn tôi đã không thực sự tin tưởng rằng mình nên chắc chắn dùng các phần trình bày về việc ĐCSTQ đã phá hủy nền văn hóa [truyền thống] Trung Quốc và đàn áp Pháp Luân Công để giảng rõ sự thật cho những người dân đang chờ tôi mang chân tướng đến cho họ. Tôi luôn suy nghĩ về việc mọi người sẽ chấp nhận hoặc không thể chấp nhận chúng. Đúng như Sư phụ đã giảng về việc phát tờ rơi trong một khu phố:

“Trong tâm bất ổn, lái xe đến nơi rồi mà không dám xuống xe, đi đến đó đảo một vòng rồi trở về, [và nghĩ] mình đã đến đó rồi nhé‟. Nếu không thế thì cũng tựa như lén vào, đến chỗ cộng đồng xã hội cao cấp, đặt một tờ chỗ này một tờ chỗ kia, các hành xử toàn là tựa như không muốn người khác nhìn thấy. [Đành rằng] có một số người rất phản cảm đối với những thứ như bưu phẩm hay thư rác, vẫn luôn không chấp nhận một số cách làm như thế. Tuy nhiên chư vị cần phân biệt các việc [rõ ra], đây là việc to lớn đến thế, con người đều đang đợi được cứu, chư vị chỉ cần đừng làm quá phận, thì người ta đều sẽ hiểu cả thôi.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)

Vậy là tôi đã học thêm được một bài học nữa về sức mạnh của phối hợp chỉnh thể. Một lần nữa, đây là một bài học trong việc xả bỏ tự ngã.

Sau khi chương trình tháng 04 thành công ở New York, các học viên ở Philadelphia đã đề nghị các học viên ở New Jersey và New York giúp đỡ họ quảng bá [Thần Vận]. Vài lần, họ đã đề nghị tôi giúp họ chuẩn bị một số bài thuyết trình lớn hơn cho những nhóm đông người hơn.

Sự kiện đầu tiên tôi tới thuyết trình được tổ chức tại khách sạn Ritz-Carlton. Người điều phối sắp xếp cho tôi thuyết trình trong 45 phút, và đã quá muộn để có thể thoái lui. Những gì tôi hình như đã thấy là có khoảng hơn năm mươi người ăn mặc lịch sự đã ngồi sẵn ở quanh căn phòng khi tôi bước vào. Có nhiều ghế, nhưng không đủ cho tất cả mọi người. Tại trụ sở của Đài truyền hình Tân Đường Nhân, chúng tôi đã tổ chức một vài buổi nhưng chưa có ai lắng nghe bài thuyết trình về Thần Vận quá mười lăm phút cả.

Tuy nhiên, tất cả khán giả ở Philadelphia đều [lắng nghe] trọn vẹn. Tôi có cảm giác rằng khi tôi thuyết trình, mọi người vẫn tiếp tục đi vào và đứng ở phía sau, cho đến tận khi tôi nhìn thấy căn phòng đã chật kín người, và họ lắng nghe từng lời một. Và rồi sau đó họ đặt các câu hỏi. Tôi đã rất ngạc nhiên. Nhưng có một điều tôi có thể nhớ rất rõ trong tối hôm đó là sự phối hợp mà các học viên Philadelphia đã thể hiện. Nó giống như một vở múa [được dàn dựng hoàn hảo], cách họ gây ảnh hưởng, và chắc chắn là họ đã tạo ra được một hoàn cảnh mà các vị khách của họ có thể an tĩnh tìm hiểu về Thần Vận.

Vào lần kế tiếp tôi tới trợ giúp Philadelphia, thực sự không khác gì là một phép lạ vậy. Tôi quả thực không hề biết nơi diễn ra sự kiện ở đâu cả, vì tôi đã xuống nhầm trạm xe bus. Tôi hầu như không biết được rằng mình đang ở đâu cả. Tôi chỉ biết tên đường phố mình cần tìm đến, vì thế tôi đã lựa chọn một hướng và bắt đầu bước đi nhanh nhất có thể bởi lúc ấy tôi đã trễ giờ. Hóa ra, tôi đã đi đúng đường, nhưng tôi vẫn phải sử dụng công năng của mình để đi bộ tới đó cho kịp giờ.

Lúc đó, mới chỉ có tám người đến nghe thuyết trình, và một số người thì đã không đến. Tôi có thể nói rằng một số học viên đã hy vọng có nhiều [khán giả] hơn, nhưng tất cả vẫn đều giữ chính niệm của mình. Dù chỉ có tám người, nhưng một phụ nữ dường như có ý định đặc biệt sẽ mua vé cho tất cả những người mà cô có thể nghĩ đến. Khi tôi rời khỏi đó, một học viên đã nói với tôi rằng số lượng vé họ bán ra tối hôm đó tương đương các sự kiện trước đó với hơn năm mươi người.

Không ai phàn nàn về việc họ đã phải làm nhiều đồ ăn hơn rất nhiều nhưng lại chỉ phục vụ cho có tám người trong sự kiện này, hay nói gì về nhân lực mà họ đã phải mất. Thay vào đó, một người nào đó đã nhanh chóng đề xuất rằng thức ăn thừa có thể được đưa đến một buổi thuyết trình đã được lên kế hoạch khác.

Từ sự phối hợp mà tôi thấy từ các học Philadelphia, tôi không ngạc nhiên nghe nói rằng các buổi [biểu diễn Thần Vận tại địa phương] của họ là rất, rất thành công.

Nhưng tất cả các buổi biểu diễn Thần Vận ở tất cả các thành phố đều nên phải thành công. Thuyết trình quảng bá Thần Vận có thể [đóng góp] phần nào trong [thành công] đó. Những gì tôi đã phát hiện sau cùng là, buổi thuyết trình có tốt đẹp hay không thì việc các học viên dụng tâm như thế nào là rất trọng yếu. Có một số người thuyết trình tôi đã gặp không phải là những diễn giả ưu tú nhất, nhưng sự tốt đẹp và lòng từ bi họ phát xuất ra đã khiến tôi phải lắng nghe một cách chăm chú.

Tại thời khắc cuối cùng này, thời gian ngày một ít đi, và thời gian Sư phụ cho chúng ta để tham gia hạng mục quảng bá Thần Vận cũng đang ngày càng ngắn lại. Sư phụ đã nhắc nhở lại chúng ta điểm này thêm một lần nữa trong lần giảng Pháp tháng 05 năm 2012:

“Như mọi người biết, Thần Vận càng diễn càng tốt, ảnh hưởng càng ngày càng lớn, vé năm nay vào lúc những buổi diễn cuối là diễn lần nào đầy rạp lần đó, sang năm bán vé sẽ khá là dễ rồi. Nếu thật sự là lúc mà một quảng cáo đưa ra người ta liền tới, thì tôi bảo chư vị, tôi sẽ không để chư vị đi bán vé nữa.” (Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp)

Trên đây chỉ là thể ngộ tại tầng thứ sở tại của tôi. Xin vui lòng từ bi chỉ ra bất cứ điều gì còn thiếu sót.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn tất cả các bạn [đồng tu]!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/7/16/在大法中修炼和推广神韵-260281.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/3/140804.html

Đăng ngày 28-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share