Bài viết của một học viên ở Argentina

[MINH HUỆ 24-05-2013] Kính chào Sư phụ tôn kính, xin chào các quý đồng tu!

Cũng giống như những quốc gia Châu Mỹ La tinh khác, Argentina đắc Pháp khá muộn. Tại thời điểm bắt đầu của cuộc đàn áp vào năm 1999, ở Châu Mỹ La Tính chưa có các nhóm tu luyện Pháp Luân Công. Chúng tôi có lợi thế là có thể học được cách làm các hạng mục Chính Pháp từ các học viên Mỹ, châu Âu và châu Á. Trong quá khứ, tại những buổi hội thảo chia sẻ kinh nghiệm, tất cả mọi người đều chia sẻ về những điều tuyệt vời mà họ đã làm được trong các hạng mục chứng thực Pháp khác nhau. So với họ, tôi cảm thấy rằng mình không làm được gì nhiều. Hiện tại, đã có rất nhiều học viên mới, vì thế tôi hy vọng có thể chia sẻ về quá trình tu luyện của chúng tôi dưới sự an bài tỉ mỉ và công phu của Sư phụ.

Năm 1998, tôi từ Đức trở về Argentina lần thứ hai vì công việc của chồng tôi. Trong tháng 02 năm 1999, tôi đã bay trở lại Đức để thăm các con tôi, và trước khi tôi quay trở lại Argentina, một người bạn đại học của tôi từ Đài Loan, hiện đang sinh sống ở Đức, đã đưa cho tôi 03 cuốn sách có bìa màu vàng. Cô nói rằng môn Pháp Luân Công này rất tốt và đang gây ra một chấn động lớn ở Trung Quốc. Ở trên máy bay, tôi đã mở trang đầu tiên và đọc: “Chân chính đưa con người lên cao tầng”. Mặc dù tôi không hiểu “đưa con người lên cao tầng” có nghĩa là gì, nhưng tôi cảm nhận được rằng đây không phải là một cuốn sách bình thường về Phật giáo. Trước khi tôi nhận ra thì tôi đã đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân, Pháp Luân Công, và Pháp Luân Đại Pháp nghĩa giải trong suốt 12 giờ bay. Vào tháng Tư, tôi từ Đức bay đến Đài Loan, và khi ở nhà của một học viên, tôi đã có được thêm một số cuốn sách Đại Pháp khác. Sau đó, tôi quay trở lại Argentina và tự học Pháp một mình ở nhà. Tôi cảm thấy khá tốt về cách học này.

Vào khoảng thời điểm này trong năm 1998, trong bài kinh văn “Giảng Pháp tại Pháp hội lần đầu ở Bắc Mỹ”, Sư phụ đã giảng:

“Có rất nhiều thí dụ như vậy trong các phiên bản Chuyển Pháp Luân được in lậu. Chư vị phải cẩn thận với việc này. Nếu chư vị tìm thấy các hàng chữ hoặc các từ ngữ bị in thiếu, thì hãy dùng bút của chư vị để thêm chúng vào. Trong tương lai, đừng mua thêm bất kỳ cuốn sách nào mà có các hàng chữ hoặc các từ ngữ bị in thiếu. Nói cách khác, chư vị có thể mua những cuốn sách được sắp chữ nguyên bản; đừng bao giờ mua những cuốn sách được sắp chữ lại.” (tạm dịch)

Tôi đã rất ngạc nhiên. Không quan tâm đến việc cuốn sách bị vi phạm bản quyền, thay vào đó chỉ quan tâm về việc liệu cuốn sách có bị lỗi hay không và việc mọi người có thể mua phải những bản sao bị lỗi, là điều mà ngay cả một người tốt bụng nhất cũng sẽ không để tâm đến. Tôi bắt đầu nhận ra rằng Sư Phụ chắc chắn không phải là một người bình thường.

Vào ngày 21 tháng 07 năm 1999, tôi thức dậy và nhìn thấy tiêu đề trên một trang báo quốc tế báo cáo về việc Pháp Luân Công bị cấm ở Trung Quốc. Tôi luôn biết rằng tà đảng Trung Cộng (ĐCSTQ) sẽ chẳng bao giờ làm bất cứ điều gì tốt, vì tôi biết chắc chắn rằng Pháp Luân Công là tốt, và đó là lý do tại sao nó bị cấm. Có một bài báo phỏng vấn một người được gọi là chuyên gia Argentina về Trung Quốc rằng liệu có bất kỳ học viên Pháp Luân Công nào ở Argentina không. Ông ấy nói, theo ông ấy được biết thì không có ai cả. Khi đọc đoạn này, tôi đã khóc lớn, chứ không phải khó chịu: “Có chứ! Có tôi!” Đây là lần đầu tiên tôi thật sự thấy bản thân tôi có liên quan đến Pháp Luân Công. Tôi cũng cảm nhận rằng Sư phụ có trong tâm tôi, và tôi đã rất hạnh phúc nhận ra rằng hiện tôi đã có một Sư phụ!.

Giai đoạn tôi mới bắt đầu tu luyện, quanh tôi không có học viên lâu năm nào để tôi có thể trao đổi thể ngộ, và tôi cũng không có được một ý tưởng rõ ràng về việc Sư phụ thực sự là ai. Trong “Giảng Pháp luân lưu tại Bắc Mỹ” vào tháng 03 năm 2002, Sư phụ có giảng:

“[Lúc ấy] không ai biết được tôi là ai, tôi cũng không biết được tôi là ai. Không một sinh mệnh nào đã từng thấy tôi, không một sinh mệnh nào đã từng biết tên tôi. Tôi cũng không có hình, cũng không có tên, khác biệt với những gì cấu thành nên hết thảy các sinh mệnh trong vũ trụ; đối với các sinh mệnh bên trong vũ trụ mà xét thì tôi không có gì cả, cũng có khi vũ trụ không có gì thì lúc ấy chỉ có tôi thôi. Tôi chính là không có gì cả. Không sinh mệnh nào biết được tôi là ai. Nhưng không có tôi thì không có vũ trụ tồn tại. Tôi đến chỗ này, chính là vì để trong khi đại khung vũ trụ giải thể mà cứu độ chúng sinh trong khi trùng tân Chính Pháp.”

Khi đọc đến đoạn này, tôi cảm thấy một chấn động chạy dọc cơ thể tôi, và sau điều này, có vẻ như phần người thường của tôi đã hiểu được [Sư phụ là ai]. Tôi đã nhìn thấy cảnh giới và sự vĩ đại của Sư phụ.

Sư phụ đã giảng trong Bài giảng thứ tám của Chuyển Pháp Luân:

“Sự việc này chúng tôi giảng xuất ra, cũng là phải mất bao nhiêu phí tổn mới được đồng ý giảng. Tôi đã chỉ ra chỗ mê từ thiên cổ, bí mật trong những bí mật tuyệt đối không thể giảng, chỉ ra căn bản của các loại phương pháp tu luyện trong tu luyện lịch sử.”

Điều này còn khiến tôi bị chấn động mạnh hơn. Sư phụ đã phải nỗ lực rất nhiều? Và còn tìm kiếm “sự đồng thuận” ở tầng thứ cao đến vậy? Trong cảnh giới cao không thể tưởng tượng được của Ngài, đó là cách mà Ngài làm mọi thứ, cách mà Sư phụ phối hợp! Sau này khi tôi phối hợp, hết lần này đến lần khác, tôi đều nhắc nhở bản thân rằng để đạt được tiêu chuẩn mà Pháp yêu cầu, chúng ta không được sợ rắc rối, chúng ta phải giao tiếp, và theo Sư phụ thì, chúng ta cần phải thảo luận, phải có lòng khoan dung sâu sắc, đặt mình vào vị trí của người khác, thật sự quan tâm đến người khác trong khi tìm kiếm giải pháp tốt nhất. Đây là lời dạy của Sư phụ, và Sư phụ đang làm điều đó ở một cảnh giới cao như vậy.

Sau cuộc bức hại, tôi bắt đầu cảm thấy rằng đọc sách một mình ở nhà là không đủ. Tôi nhớ lại khi tôi lấy một số sách ở nhà của người học viên bên Đức, họ có nhắc đến một trang web của Pháp Luân Đại Pháp tên là Minh Huệ. Trang web Minh Huệ đã mở ra con đường cho sự tu luyện của tôi. Qua Minh Huệ, tôi biết được về những gì đang xảy ra đối với Pháp Luân Công ở Trung Quốc và bên ngoài Trung Quốc. Nếu tôi không biết trang Minh Huệ, có lẽ tôi đã không thể trở thành một đệ tử Đại Pháp và có thể đứng đây ngày hôm nay để chia sẻ với tất cả mọi người. Con xin cảm ơn Sư phụ, cảm ơn tất cả những đệ tử Đại Pháp vô danh đã đóng góp thời gian của họ và những nỗ lực không mệt mỏi cho Minh Huệ.

Từ Minh Huệ, tôi đã học được cách thiết lập một điểm luyện công. Từ Minh Huệ tôi đã học được rằng chúng ta cần phải học Pháp cùng nhau. Ban đầu, tôi sử dụng những bản phô tô của cuốn Chuyển Pháp Luân và trong năm 2003, chúng tôi cảm thấy rất cần có những quyển sách. Nhưng tại thời điểm đó, tỷ giá đổi tiền Argentina qua đồng đô la rất cao và việc nhập cuốn Chuyển Pháp Luân bằng tiếng Tây Ban Nha không phải là một giải pháp lâu dài. Vì thế, chúng tôi đã xin phép được in cuốn Chuyển Pháp Luân bằng tiếng Tây Ban Nha tại Argentina.

Khi số lượng học viên Argentina tăng lên, chúng tôi cảm thấy rằng chúng tôi phải làm điều gì đó cho tất cả những người nói tiếng Tây Ban Nha, vì họ cũng sẽ có cơ hội đắc Pháp. Tất cả các công việc dịch thuật tự nhiên được giao phó cho các học viên Argentina. Chúng tôi đã thiết lập từng bước từng bước một, từ Thời báo Đại Kỷ Nguyên tiếng Tây Ban Nha đến website Đại Pháp, v.v…

Argentina nằm ở cực Nam của thế giới. Vào năm 2003, Argentina chỉ có một số ít người nhập cư từ Đài Loan, những người này đã đến đây từ rất lâu. Có rất ít khuôn mặt người Trung Quốc trên đường phố. Đối với Argentina, Trung Quốc là một đất nước xa xôi.

Trong năm 2004, những người nhập cư Trung Quốc bắt đầu đến với số lượng lớn. Chúng tôi phân phát các tờ báo Đại Kỷ Nguyên dọc theo những con đường trong một khu vực được gọi là đường Đài Loan. Bây giờ, ở đó đã có rất nhiều những người mới đến từ Trung Quốc. Các bản sao của Thời báo Đại Kỷ Nguyên bị vứt ở khắp mọi nơi trên đường phố. Chúng tôi cảm thấy bị xúc phạm và bị đe dọa. Khi chúng tôi tặng những người Trung Quốc một tờ Thời báo Đại Kỷ Nguyên, họ liếc nhìn chúng tôi, và nghi ngờ hỏi: “Cái này là cái gì?” Khi chúng tôi trả lời rằng đó là một tờ báo, họ ngay lập tức hỏi: “Nó bao nhiêu tiền vậy? Tôi cần tờ báo này để làm gì? Không, tôi sẽ không nhận nó.” Tôi hỏi: “Tại sao không?” Họ trả lời: “Tờ báo này dùng để làm gì? Cái chúng tôi muốn là đô la Mỹ. Nếu bạn cho tôi đô la Mỹ tôi sẽ lấy nó!” Sau đó, tôi lại hỏi: “Bạn mới đến đây từ Trung Quốc, phải không?” Họ tự hỏi làm thế nào mà tôi lại biết điều đó. Tôi nói: “Vì bạn chỉ muốn đô la Mỹ. Đây thực sự là văn hóa của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi hy vọng rằng sau khi đọc tờ báo này và các tài liệu này, bạn sẽ không nói chuyện như thế này nữa.” Và kết thúc cuộc nói chuyện giữa chúng tôi là, một số người sẽ cố gắng tìm tôi sau đó để xin phiên bản mới của Thời báo Đại Kỷ Nguyên.

Đại sứ quán Trung Quốc bắt đầu lo lắng. Lần đầu tiên tôi nhận được cuộc điện thoại đe doạ sẽ giết tôi, thật khó để có thể làm quen với việc đó. Bây giờ tôi chỉ cười khi nghĩ lại việc đó, nhưng tại thời điểm đó chúng tôi chỉ là những học viên mới. Một số học viên Argentina, những người biểu diễn các bài công pháp tại thời điểm đó, đã không dám nhắm mắt lại, bởi vì có rất nhiều gương mặt đe doạ ở xung quanh họ. Chúng tôi rất kiên trì, và ngày càng nhiều người Trung Quốc nhập cư đến Argentina. Tất cả những người Trung Quốc đều mua sắm xung quanh những đường phố đó, và đại sứ quán cũng khuếch trương quyền kiểm soát cũng như thiết lập sự hiện diện của họ. Đường Đài Loan đã bị biến thành khu phố Tàu.

Trong chín năm qua, cứ mỗi cuối tuần, chúng tôi lại treo các biểu ngữ ở những ngã tư quan trọng nhất của khu phố Tàu, đặt các tài liệu giảng chân tướng và các tờ báo của Thời báo Đại Kỷ Nguyên bằng tiếng Hoa và tiếng Tây Ban Nha trên một chiếc bàn. Tà ác luôn cố gắng can nhiễu chúng tôi. Chúng tôi đã xin chính quyền thành phố cấp phép trong thời hạn một năm. Thời gian trôi qua, Đại sứ quán Trung Quốc cố gắng ngăn không cho chúng tôi treo các biểu ngữ Pháp Luân Đại Pháp; họ ghét các biểu ngữ Đại Pháp ở khu phố Tàu. Nhưng đây là điều mà chúng tôi không thể nhượng bộ; chúng tôi không cho phép bất cứ ai đụng vào các biểu ngữ Đại Pháp.

Năm ngoái, chính quyền thành phố đã chuyển những ngã tư mà chúng tôi thường dựng bàn giảng chân tướng thành đường cho người đi bộ. Sau đó, chúng tôi quyết định biểu diễn các bài công Pháp của Pháp Luân Công ở giữa đường. Cảnh sát giao thông của thành phố chỉ nhìn chúng tôi và không nói bất cứ điều gì. Nhưng tà ác đã rất ganh tị và đe doạ sẽ tố cáo chúng tôi, vì chúng tôi không có giấy phép để luyện công giữa đường. Chúng tôi chỉ phớt lờ họ và tiếp tục làm những việc mà chúng tôi cần làm và phải đối mặt với tất cả những can nhiễu với chính niệm. Kết quả là, ngày hôm nay sự hiện diện của Pháp Luân Công đã trở thành một điều cần thiết, một cảnh thường gặp ở khu phố Tàu. Đã có rất nhiều học viên mới bắt đầu tập luyện sau khi nhận được các tờ bướm ở khu phố Tàu.

Đối với người Argentine và các du khách, khu phố Tàu đã trở thành một địa điểm du lịch. Vào cuối tuần, luôn có một biển người và tất cả họ có thể nhìn thấy sự hiện diện của Pháp Luân Công và nhận được chân tướng. Môi trường ở đó đã thay đổi. Tà ác không thể làm bất cứ điều gì để chống lại chúng tôi và không có may mắn nào trong việc tố cáo chúng tôi với chính quyền. Bất cứ khi nào chúng tôi nộp đơn xin phép thì đều được phê duyệt ngay lập tức. Những người Trung Quốc mới đến Argentina đều ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng tôi biểu diễn các bài công pháp Pháp Luân Công ở giữa đường. Sau khi biết được sự thật, họ không còn tin vào những dối trá mà Lãnh sự quán Trung Quốc tuyên truyền nữa. Điều này xảy ra bởi vì mọi học viên chúng tôi đều phủ nhận can nhiễu từ Đảng Cộng sản Trung Quốc và cho dù điều gì xảy ra, chúng tôi vẫn luôn kiên trì chính niệm. Càng có nhiều can nhiễu thì lại càng chứng minh rằng tất cả những gì chúng tôi đang làm là những thứ tà ác ghét nhất, bởi vì nó có thể cứu được nhiều chúng sinh.

Hơn sáu năm qua, chúng tôi đã phân phát tài liệu giảng chân tướng tại Đại sứ quán Trung Quốc, nơi mà mỗi ngày đều có người Trung Quốc đến đó để làm giấy tờ và những người không phải là người Trung Quốc đến xin visa. Chúng tôi có thể làm được điều này vì chúng tôi đã phải trải qua một trận chiến rất lớn trong nhiều năm. Ban đầu, mỗi lần chúng tôi ở đó, thì đều có một người từ Đại sứ quán bước ra để chửi rủa và cố gắng đuổi chúng tôi đi. Khi họ đã không thành công. Họ gọi cho cảnh sát và nói rằng có những kẻ khủng bố ở trước cửa. Các lực lượng vũ trang và cảnh sát sẽ nhanh chóng đến. Thông thường, bạo lực trong các cuộc biểu tình ở Argentina là bình thường. Chúng tôi trông ôn hoà đến nỗi cảnh sát chỉ cảm thấy nhẹ nhõm và thích chúng tôi. Thỉnh thoảng, chúng tôi ngồi phát chính niệm trên vỉa hè trước đại sứ quán, và cảnh sát không muốn làm phiền chúng tôi khi họ được gọi đến. Cảnh sát chỉ muốn biết khi nào chúng tôi dự định đi về và thỉnh thoảng chỉ yêu cầu chúng tôi ngồi xa một chút để tránh khỏi cái cửa. Chúng tôi nói với họ rằng Đại sứ quán nói rằng vỉa hè là thuộc về họ và cảnh sát sẽ phải làm theo yêu cầu của họ. Sau đó, chúng tôi biết được rằng cảnh sát đã thông báo Đại sứ quán đừng gọi cho họ về Pháp Luân Công nữa; họ nói rằng họ không thể làm bất cứ điều gì đối với những người ôn hoà ngồi trên vỉa hè. Kể từ đó, chúng tôi phân phát các tài liệu giảng chân tướng một cách công khai ngay trước cửa Đại sứ quán vào tất cả các ngày mà họ mở cửa.

Thần Vận đã hai lần đến Argentina. Lần đầu tiên là vào năm 2009, các nghệ sỹ chỉ nhận được visa trước ngày họ lên máy bay. Dịch cúm gia cầm xảy ra ở Argentina trong thời gian Thần Vận viếng thăm. Chính quyền Argentina  đã kêu gọi tất cả người dân tránh những nơi công cộng. Dường như sự xuất hiện của dịch cúm có ý đồ để can nhiễu Thần Vận. Vào tháng 12 năm ngoái, Thần Vận lại đến một lần nữa. Lần này, visa của họ được cấp dễ dàng hơn, nhưng có những lý do khác khiến cho chúng tôi không thể lấp đầy nhà hát. Nhưng chúng tôi biết rằng nếu đệ tự Đại Pháp có thể làm tốt, thì Thần vận sẽ không thể bị ảnh hưởng bởi bất kỳ yếu tố bên ngoài nào trong xã hội cả. Lần này, mặc dù chỉ một vài ngày Thần Vận đã thu hút được sự chú ý của giới chủ lưu trong xã hội, nhưng chúng tôi vẫn không thể cứu được nhiều chúng sinh. Mexico đã làm rất tốt trong việc quảng bá Thần Vận và đã đạt được kỷ lục về doanh thu phòng vé. Cả học viên mới và học viên lâu năm người Mexico đã đặt các vấn đề cá nhân của họ xuống để đóng góp 100% thời gian và nỗ lực của họ cho Thần Vận. Nhờ đó, họ đã cứu được rất nhiều người. Từ họ, chúng ta có thể thấy được những thiếu sót của mình.

Nhờ vào việc chia sẻ và hướng nội, chúng tôi đã nhận ra rằng chúng tôi đã không dành 100% nỗ lực của mình để cứu được nhiều người hơn. Đó cũng là yếu tố quyết định. Sau đó, chúng tôi biết được rằng Thần Vận sẽ đến vào tháng 12, chúng tôi sẽ phải đối mặt với rất nhiều trở ngại, chẳng hạn như địa điểm tổ chức bị huỷ vì các lý do kỹ thuật, thay đổi ngày, rắc rối trong việc xin visa, tất cả những thứ đó khiến cho các học viên không biết được liệu Thần Vận thật sự có thể đến được hay không. Sau khi chia sẻ, chúng tôi nhận ra rằng năng lực để chống lại những cản trở của chúng tôi là không đủ. Sự quyết tâm của chúng tôi đang bị can nhiễu vì những cản trở. Những vấn đề liên quan đến sự tự mãn đã xuất hiện, bao gồm cả cảm giác muốn từ chức. Vì phải thay đổi địa điểm, nên chúng tôi chỉ có hai tháng để xúc tiến công việc bán vé, và một số học viên không thể bỏ hết thảy các vấn đề cá nhân và tập trung vào công việc bán vé, v.v. Tất cả đều là các vấn đề về tu luyện.

Sau buổi biểu diễn Thần Vận ở Argentina năm 2009, hầu hết các học viên đều bị can nhiễu vì rất nhiều lý do khác nhau. Rất nhiều người đã không hoàn toàn loại bỏ được các chấp trước vào ham muốn, đố kị, v.v. chúng tôi đã phải đối mặt với chúng một lần nữa. Một số không thể học Pháp được, đã phạm phải rất nhiều sai lầm và thậm chí còn để bản thân xa rời Đại Pháp. Mặc dù có một số người đã lấy lại được cân bằng, thời gian này, những khổ nạn tương tự đã xuất hiện. Vì năm ngoái trước khi Thần Vận đến Argentina, chúng tôi đã nâng cao tâm tính trong sự tu luyện của chúng tôi, tăng cường học Pháp, cùng nhau chia sẻ, và kêu gọi những người bị can nhiễu, khuyên họ quay trở lại học Pháp. Nhưng lần này sau khi Thần Vận rời đi, vẫn có một số học viên đã không thể dùng chính niệm để loại bỏ đi những can nhiễu và một lần nữa họ lại để bản thân xa rời nhóm học Pháp.

Thần vận có những tiêu chuẩn rất cao. Các khảo nhiệm trước và sau rất khắt khe. Không loại bỏ đi các tư tưởng và chấp trước của con người, các khổ nạn sẽ luôn luôn có vẻ nghiêm trọng hơn. Đặc biệt là do can nhiễu, để làm tốt ba việc là đặc biệt khó, và để chống lại và vượt qua các khổ nạn là rất khó. Mục đích của can nhiễu không có gì hơn là để kéo các đệ tử Đại Pháp xuống, đặc biệt là những ai có tài năng và khả năng. Hiện chúng tôi đang chuẩn bị cho Thần Vận năm 2014, học Pháp, chia sẻ, loại bỏ những tư tưởng người thường, phối hợp tốt, giảng thanh chân tướng, phát chính niệm, và nâng cao khả năng chịu đựng các khó khăn của chúng tôi. Đây là một số điều mà chúng tôi cần phải đạt được, như thế chúng tôi mới có thể xứng đáng với sự từ bi và cơ hội mà Sư phụ đã ban cho chúng tôi một lần nữa.

Khi một trong những thủ phạm hàng đầu của ĐCSTQ viếng thăm Argentina vào năm 2005, chúng tôi đã nộp đơn khiếu nại. Ngày tiếp theo, một số học viên đã bị đánh đập khá nặng trong khoảng thời gian diễn ra chuyến viếng thăm chính thức Quốc hội Argentina của vị quan chức hàng đầu ĐCSTQ. Rõ ràng đó là vì sự giận dữ của tà ác, giống như tình huống của các học viên bị đánh đập ở Quảng trường Thiên An Môn. Hiện tại, chúng tôi vẫn còn có hơn một vụ kiện hình sự tại Toà án Hình sự Argentina chống lại một vài kẻ côn đồ người Trung Quốc đã bị Lãnh sự quán Trung Quốc xúi giục để tấn công chúng tôi. Sau cuộc tấn cống, chúng tôi có nghe một học viên từ quốc gia khác nói rằng: “Làm sao mà các học viên người Argentina luôn luôn bị đánh đập? Các bạn đang làm không tốt ở điểm nào đó chăng?” Khi tôi nghe được điều này, tôi cảm thấy rất xấu hổ; nói cách khác đệ tử Đại Pháp nên bị đánh chỉ vì họ đã không làm tốt công việc sao? Chúng ta là những đệ tử của Sư phụ, và Sư phụ có trách nhiệm với chúng ta. Dĩ nhiên, nếu chúng ta hành động chân chính, thì tà ác không thể làm hại chúng ta, nhưng trong cuộc bức hại, tà ác sẽ không dừng những hành động xấu xa của nó lại. Chúng tôi đã bắt đầu thúc đẩy vụ kiện của chúng tôi và sử dụng cuộc đàn áp trong lãnh thổ Argentina để tăng cường giảng thanh chân tướng.

Vào năm 2005, một thẩm phán đã thụ lý vụ án. Sau bốn năm điều tra, và thu thập các bằng chứng từ nhiều học viên, áp dụng nguyên lý quyền xét xử chung, trong tháng 12 năm 2009, thẩm phán đã ban hành một luật bắt giữ quốc tế, yêu cầu cảnh sát quốc tế bắt giữ các bị cáo, hai quan chức hàng đầu của ĐCSTQ, khi họ rời Trung Quốc và dẫn độ họ về hầu toà ở Argentina vì tội ác chống lại nhân loại của họ.

Lãnh sự quán Trung Quốc ở Argentina đã bị sốc bởi việc ban hành một lệnh bắt giữ quốc tế của một thẩm phán Argentina. Ngay lập tức họ đưa ra một công hàm ngoại giao gửi cho Bộ trưởng Bộ ngoại giao Argentina, các quan chức toà án và các bộ trưởng của các tiểu bang khác nhau để yêu cầu phải “chấm dứt tất cả các vụ kiện liên quan đến Pháp Luân Công” và đe dọa rằng trường hợp này sẽ làm suy yếu mối quan hệ song phương giữa Trung Quốc và Argentina. Ngay sau đó, vị thẩm phán này bị buộc phải từ chức. Vị thẩm phán khác đã được chính phủ Argentina sắp đặt để thay thế một cách nhanh chóng. Trong ngày làm việc đầu tiên, ông ấy đã thu hồi lệnh bắt giữ quốc tế và đóng các vụ án thiếu chứng cứ. Sau đó, chúng tôi đã thỉnh cầu hai lần, và tháng trước, Toà án Hình sự Tối cao đã bác bỏ phán quyết đóng các vụ án của Toà án Liên Bang và ra lệnh đem trường hợp này quay lại phòng số Chín của Toà án Hình sự Liên bang để tái phúc thẩm các tội ác diệt chủng và tội ác chống lại nhận loại của các bị cáo.

Các luật sư không phải là học viên và các thẩm phán đã phải chịu đựng những can nhiễu khác nhau vì sự ủng hộ công khai của họ đối với Pháp Luân Công. Thẩm phán đã bị vu cáo, và họ cố tình không xử lý trường hợp của ông. Khi trường hợp của ông chưa được phân xử rõ ràng, thì ông sẽ không thể làm cho bất cứ cơ quan nào của nhà nước; ông chỉ có thể là một luật sư. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rất hạnh phúc cho họ, vì Sư phụ giảng trong “Giảng pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc năm 2000:

“ … Bất cứ ai ủng hộ Đại Pháp hoặc những người ủng hộ Đại Pháp là đang thiết lập sự tồn tại cho chúng sinh của bản thân người đó trong tương lai và đặt một nền tảng để đắc Pháp trong tương lai”.

Ngày nay, tà đảng Trung Quốc là đối tác thương mại quan trọng nhất của Argentina. Tuần trước ĐCSTQ đã hứa cung cấp 10 tỉ USD cho Argentina. Dưới môi trường chính trị rất phức tạp và thất thường của Argentina, để khôi phục lại lệnh bắt giữ quốc tế đòi hỏi cần phải có chính niệm vững vàng. Mặc dù có sự can thiệp từ giới chính trị ở Argentina, trong nhiều năm những trường hợp này đã đóng một vai trò quan trọng trong việc giảng chân tướng cho cộng đồng pháp lý ở đây, và họ đã rất ngưỡng mộ những nỗ lực của Pháp Luân Công. Tuy nhiên, trong Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009], Sư phụ đã giảng:

“Kinh tế thế giới như thế nào, thì chúng ta không quản nó. Hôm nay ai nắm quyền, ở chỗ kia xuất hiện sự việc chi, là không có quan hệ gì hết tới tu luyện của chúng ta. Chúng ta chỉ quản cứu người, cứu người”.

Trước khi tôi đắc Pháp, tôi đã có ý tưởng rời khỏi Nam Mỹ. Nhưng sau khi việc học Pháp nhiều hơn, tôi đã loại bỏ ý định này. Nhưng trong những năm gần đây, sau khi Thần Vận năm 2009 và việc giải quyết vụ kiện năm 2009, nhiều học viên đã kinh qua các khổ nạn. Khi tâm tính bị rớt xuống, đôi khi tôi chỉ muốn bỏ tất cả và đến một đất nước khác. Tôi nghĩ tôi có thể chứng thực Pháp ở bất cứ nơi nào – ở Đài Loan, châu Âu, hoặc bất cứ quốc gia nói tiếng Anh nào. Tôi ngây thơ tự hỏi lý do tại sao tôi tuyên bố chọn đến châu Mỹ La tinh, nơi mà chỉ có một vài học viên Trung Quốc. Tôi muốn ra đi. Lý do của tôi là Argentina không phải là đất nước của tôi; tôi không phải là người châu Mỹ La tinh. Chồng tôi đã ở lại Argentina sau khi ông ấy về hưu vì tôi. Ông ấy không phải là học viên, nhưng cũng phải đối diện với các can nhiễu về thể chất và tinh thần. Đôi khi tôi chỉ muốn lặng lẽ tham gia trong một hạng mục, làm tốt công việc của mình, làm theo sự sắp xếp của những người khác; theo cách này tu luyện sẽ dễ dàng hơn.

Nhưng sau nhiều năm học Pháp, tôi hiểu rõ rằng đó không phải là con đường tu luyện của tôi. Lo lắng, gánh vác trách nhiệm, bận rộn, chịu đựng áp lực, v.v. là con đường tôi phải tu luyện. Sư phụ đã giảng đi giảng lại với sự từ bi rằng chúng ta phải hoàn thành thệ nguyện của chúng ta. Sư phụ đã đến chỗ dơ bẩn như thế này, nhưng Ngài nói rằng đệ tử Đại Pháp là hy vọng cho chúng sinh. Nhưng sự thật, Sư phụ mới là hy vọng duy nhất cho tất cả mọi người. Mặc dù Sư phụ nói rằng chúng ta đang hỗ trợ Ngài, nhưng sự thật là Sư phụ đang cấp cho chúng ta cơ hội to lớn như vậy để đề cao, một vinh dự cao như thế này. Sự từ bi này là không có giới hạn. Nếu chúng ta không làm tốt, rất nhiều người sẽ mất cơ hội được cứu. Nghĩ về điều này, tôi cảm thấy xấu hổ và xua tan ý tưởng rời khỏi miền đất này. Cách đây ba năm, con gái của tôi đã đưa hai bé gái của nó đến Đài Loan để học tiếng Hoa. Sau đó, nó cũng trở thành một đệ tử Đại Pháp. Năm ngoái, không cần một lời nào từ tôi, nó đã quyết định cùng hai con gái của mình chuyển đến sống ở Argentina và tham gia cùng tiến trình chứng thực Pháp ở châu Mỹ La tinh. Nhờ vào sự từ bi của Sư phụ, hiện tôi không còn lý do nào để rời khỏi đất nước này.

Chưa từng có học viên châu Mỹ La tinh nào chia sẻ ở một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện quốc tế, nhưng hiện nay tất cả các học viên đã trưởng thành hơn. Tôi hy vọng rằng tôi có thể là một ví dụ và khuyến khích các học viên chia sẻ kinh nghiệm tại Pháp hội lần tới, và họ sẽ làm tốt hơn tôi làm. Nhờ vào lòng từ bi của Sư phụ, hiện nay từ các khu vực phía Bắc, các quốc gia như Mêxico, Santo Domingo, Panama, Guatemala, Ecuador to Venezuela, Colombia, Peru, Brazil, và mũi phía Nam, Chile, Argentina, những khu vực này đã có các đệ tử Đại Pháp chứng thực Pháp. Cũng cần phải nhắc đến rằng gần đây có rất nhiều học viên mới đang bước vào Đại Pháp, và nhiều người trong số họ đã hiểu Pháp rất tốt và tầng thứ tâm tính của họ cũng khá cao. Chúng tôi còn một chặng đường dài phải đi. Món quà sinh nhật tốt nhất mà chúng tôi có thể gửi đến Sư phụ là toàn tâm toàn ý trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh.

Thay mặt cho tất cả đệ tử Đại Pháp ở châu Mỹ La tinh, chúng tôi muốn cảm ơn Sư phụ vì sự quan tâm và chăm sóc của Ngài dành cho tất cả mọi người ở đây. Không có lời nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của chúng tôi với Ngài.

Cảm ơn Sư phụ, cảm ơn tất cả mọi người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/24/在做好三件事中渐渐成熟-274414.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/26/140141p.html

Đăng ngày 11-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share