Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Bắc, Đài Loan

[MINH HUỆ 02-12-2012]

Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi lớn lên ở miền Nam Đài Loan. Trông tôi mềm yếu, nhưng ý chí thì mạnh mẽ. Hoàn cảnh gia đình phức tạp biến tôi trở thành một đứa trẻ nổi loạn và đã lầm lạc trong một quãng thời gian của cuộc đời. Tôi phải làm việc từ khi còn học cấp hai cho tới khi vào đại học. Kể từ khi tốt nghiệp đại học, tôi làm việc tại Đài Bắc. Gần đây tôi gặp một người phụ nữ làm việc tại một quán ăn nhỏ. Cô ấy trở nên rất quan trọng trong đời tôi. Sư phụ từ bi đã an bài để cô ấy giới thiệu Đại Pháp cho tôi. Trong vài tháng đầu tu luyện, tôi đã cảm nhận được sự từ bi to lớn của Sư phụ, người đã chăm sóc cho tôi như một người cha. Sư phụ cũng đã cải biến tôi. Tôi không thể tìm lời nào diễn tả sự biết ơn của mình đối với Sư phụ.

Từ bỏ chấp trước vào hút thuốc

Vào ngày 05 tháng 04 năm 2012, tôi đi cùng cô ấy để nghe Sư phụ giảng Pháp tại khóa học Pháp luyện công 09 ngày. Tôi đã cảm động sâu sắc và giàn giụa nước mắt khi nhìn thấy Sư phụ trên màn hình ti vi đang giảng Pháp tại Quảng Châu, Trung Quốc. Tôi không thể giải thích được lý do tại sao. Tôi kìm lòng và nén những giọt nước mắt lại. Lúc tôi bắt đầu tham dự thì đang là Bài giảng thứ năm. Tôi cảm thấy đau nhói trong ngực trong khi nghe Bài giảng thứ bảy. Tôi cảm thấy như có một cái kim dài 5mm đang chọc vào ngực và xuyên sang lưng tôi. Tôi chưa từng bao giờ bị như vậy. Nó thật kinh khủng, không thể chịu đựng nổi. Cơn đau chẳng mấy chốc qua đi, nhưng tiếp đó là một cơn đau thắt ngực.

Lần thứ hai khi tôi tham dự khóa học Pháp luyện công 09 ngày, ngực tôi lại đau thắt vào cuối Bài giảng thứ Sáu. Tôi tới quán ăn của cô ấy vào cuối ngày và lấy ra một gói thuốc lá mới từ túi của mình, hoàn toàn quên cơn đau tức ngực và các nguyên lý trong Chuyển Pháp Luân:

“Những người luyện công chúng ta chẳng phải giảng tịnh hoá thân thể? Chẳng phải liên tục tịnh hoá thân thể, liên tục phát triển hướng lên cao tầng. Vậy mà chư vị lại rước những thứ ấy vào trong thân thể, chẳng phải chư vị [làm] ngược hẳn với chúng tôi? Ngoài ra nó còn là một loại dục vọng rất mạnh mẽ…”

Tôi đã hút một điếu ngoài quán ăn và chuyện trò đôi chút với cô ấy trước khi tôi ra về. Tôi cần hút tiếp sau khi về nhà, nhưng tôi không tìm thấy thuốc lá. Tôi quyết định chịu đựng cơn thèm thuốc bất chấp cảm giác khó chịu tới tận ngày hôm sau.

Tôi có một giấc mơ trước khi thức dậy để luyện công vào 5h30 sáng hôm sau. Tôi mơ thấy người quản đốc xây dựng châm một điếu thuốc cho tôi và tôi đã vui vẻ nhận nó. Nhưng tôi đột nhiên nhớ ra sau một hơi thuốc lá rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Trong Chuyển Pháp Luân, một người tu luyện phải bỏ hút thuốc và uống rượu. Ngay lập tức, tôi ném điếu thuốc xuống đất đầy sợ hãi. Khi tôi nhìn lên, tôi thấy người quản đốc trở nên cao hơn và trông ông ấy rất quen thuộc. Tôi hoảng sợ khi nhận ra đó chính là Sư phụ. Tôi buồn phát khóc và liên tục nhắc đi nhắc lại với Sư phụ trong tâm là tôi đã sai. Sư phụ giơ tay chạm vào đầu tôi và mỉm cười như một người cha đối với con trai. Tôi hiểu Sư phụ muốn nói gì. Tôi bật khóc và tỉnh dậy. Đúng lúc đó là 5h30 sáng.

Kể từ đó, tôi biết rằng Sư phụ đang quản tôi và tôi không còn có thể hành xử như một đứa trẻ bướng bỉnh nữa. Tôi phải học Pháp siêng năng vì chỉ khi hòa tan trong Pháp mới có thể đồng hóa với Pháp. Điều này khiến tôi quyết tâm từ bỏ thói nghiện thuốc lá trong 18 năm qua.

Dứt bỏ chấp trước sắc dục

Sau việc này, tôi tham dự các khóa học Pháp luyện công 09 ngày hàng tháng để nghe Sư phụ giảng Pháp và học luyện công. Tôi có những cảm giác khác nhau và thể ngộ khác nhau trong mỗi khóa học.

Một buổi sáng, hai tháng sau khi tôi trở thành học viên Đại Pháp, tôi mơ thấy tôi sống trong một căn hộ với hơn một nửa không gian là sàn gỗ cùng với một giường ngủ lớn. Bên trái giường là một cửa sổ không có rèm che. Trên giường có một phụ nữ xinh đẹp đang nằm trong bộ quần áo lụa trong suốt. Cô ra hiệu cho tôi một cách dụ dỗ và làm các cử chỉ quyến rũ khác. Tôi nhanh chóng nói: “Những gì cô nói là vô nghĩa. Không có rèm che cửa sổ đâu. Làm thế nào cô có thể mặc bộ quần áo như vậy? Mặc dù cô không thấy xấu hổ, tôi cũng không thể nhìn”. Đột nhiên, có một tiếng động mạnh trên trần và một dòng nước chảy từ một lỗ trên trần và bắn lên khắp người cô ta. Tôi ngay lập tức nghĩ “Mình có lậu” và nhận ra rằng tôi có những vấn đề lớn.

Sư phụ đã dạy:

“Nếu chư vị máy động niệm đầu một cái, thì có thể tiết ra, sẽ trở thành sự thực. Mọi người thử nghĩ coi, chúng ta luyện công, khí của tinh huyết  là dùng để luyện mệnh; chư vị không thể cứ mãi tiết ra như thế.” (Chuyển Pháp Luân)

Ngay lập tức, tôi giận giữ nói với cô ta: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Đừng cố quyến rũ tôi và can nhiễu đến tu luyện của tôi.” Ngay lúc đó, cái giường, người phụ nữ, cái lỗ trên trần, và dòng nước biến mất ngay tức khắc. Thay vào đó, tôi thấy hai hàng những người tu luyện trong trang phục luyện công áo trắng quần xanh ngồi yên lặng. Mỗi hàng có chín người, nhưng trống chỗ đầu tiên trên hàng đầu. Tôi lặng lẽ đứng sang một bên và rồi Sư phụ xuất hiện phía trước hàng đầu tiên. Ngài nhìn tôi và nói: “Tốt. Đi lên trước và ngồi ở đó luyện tĩnh công đi.” Sau đó tôi tỉnh giấc và tự hỏi tại sao tôi va vấp và tại sao tôi có thiếu sót.

Tôi ngay lập tức đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi nhận ra rằng tôi phải nghiêm túc hướng nội. Chắc chắn phải có những chấp trước ẩn sâu trong tiềm thức của tôi, hoặc thiếu chính niệm vững vàng, hoặc một số nguyên nhân dẫn tới việc không đắc được Pháp. Tôi cũng hiểu một thực tế quan trọng là tôi không hòa vào Pháp mặc dù tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân trong vài ngày qua.

Sư phụ dạy:

“Điều vừa giảng chính là để bảo mọi người rằng, nhất quyết không được lơi là tu luyện, nhất quyết không được lơi là học Pháp, nhất định phải nghiêm chỉnh, trước đây làm chưa tốt, hôm nay Sư phụ lại giảng một lượt nữa cho chư vị rồi, sau khi chư vị trở về thì nhất định phải đọc sách và tu luyện cho nghiêm chỉnh, tư tưởng không được chạy lung tung.” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area tại Washington DC 2011”)

Sau khi tôi đọc những lời giảng này, tôi hiểu rằng tư tưởng của tôi dao động và tôi đã không coi bản thân mình là một người tu luyện chân chính. Tâm tính của tôi phải phù hợp với các nguyên lý của Đại Pháp thì mới có thể tu luyện tốt và làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu.

Cứu độ chúng sinh

Ba tháng sau khi trở thành một học viên Đại Pháp, tôi bắt đầu làm ba việc. Lần đầu tiên, tôi đi cùng với một đồng tu để giảng chân tướng và biểu diễn các bài công pháp Pháp Luân Công tại các điểm du lịch. Tôi vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy sợ hãi. Tôi lo ngại rằng tôi không thể đảm nhiệm trọng trách như vậy. Nhưng tôi đã vượt qua chấp trước sợ hãi với sự hỗ trợ và khích lệ của các đồng tu.

Sư phụ dạy chúng ta:

“Tâm sợ hãi sẽ khiến người ta làm điều sai lạc, tâm sợ hãi sẽ khiến người ta mất đi cơ duyên, tâm sợ hãi là một ‘cửa tử’ [trên con đường] từ người trở thành Thần.”(“Vượt qua cửa tử”- Tinh tấn Yếu chỉ)

Được khích lệ bởi những lời giảng này, tôi không thể không xứng đáng với kỳ vọng của Sư phụ. Vì Sư phụ đã chịu đựng hầu hết các nghiệp lực mà chúng ta tích lũy trong quá khứ, nếu tôi không diệt trừ được chấp trước này, tôi sẽ làm Sư phụ và chúng sinh thất vọng, những sinh mệnh đã đặt cả hy vọng ở tôi.

Tôi có kế hoạch đến một điểm du lịch sau khi tôi tới văn phòng để cung cấp một bản thảo thiết kế cho khách hàng. Trời mưa to và gió rất mạnh. Một ý niệm xấu xuất hiện trong đầu tôi: “Ai sẽ đi đến các điểm du lịch trong thời tiết như thế này chứ?”. Nhưng ngay lập tức, tôi cảm thấy suy nghĩ của tôi là không đúng. Tôi không nên có những ý niệm con người như vậy. Nếu mọi người có cùng suy nghĩ sai lầm như tôi thì sẽ không có ai thực hiện nhiệm vụ giảng chân tướng. Đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể và không được bỏ ai tụt lại phía sau. Mọi học viên cần phải mạnh mẽ và tinh tấn như thủa đầu mới đắc Pháp, như thế toàn bộ chỉnh thể sẽ rất mạnh mẽ.

Tôi ngay lập tức lên xe máy và đi tới điểm du lịch. Khi tôi bước lên những bậc thang đến điểm du lịch, tôi nghe thấy tiếng nhạc luyên công vang khắp không gian. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc rằng có ai đó đã tới trước. Tôi đã hơi thất vọng khi thấy chỉ có hai học viên đang giảng chân tướng cho mọi người và có một học viên cao tuổi. Họ đứng bên cạnh áp phích giảng chân tướng dưới một cái ô lớn. Nhận thấy họ đã đến đúng giờ để dựng áp phích trong ngày mưa như thế này, tôi dễ dàng nhận ra thiếu sót của mình và cảm thấy tôi thực sự tụt lại phía sau. Tôi nghĩ rằng tôi vẫn sẽ thực hiện nhiệm vụ cứu chúng sinh ngay cả khi tôi là học viên duy nhất biểu diễn các bài công pháp. Tôi không muốn giống như trường hợp mà Sư phụ đã đề cập tới:

“Rất nhiều đệ tử Đại pháp nói ‘Trợ Sư chính Pháp’, ‘Sư Phụ muốn gì thì chúng con đi làm nấy’, nói rất kiên định; nhưng đến khi Sư phụ thực sự bảo chư vị làm việc nào đó mà chư vị không nguyện ý, hoặc khi có chút khó khăn, thì chư vị không nghĩ đến chút chính niệm trợ Sư nào cả.” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area tại Washington DC 2011”)

Mặc dù là một học viên mới, tôi phải thực hiện lời hứa của mình. Tôi sẽ làm điều tôi nói bất kể tôi có thệ ước tiền sử với Sư phụ hay với bạn đồng tu không. Nếu tôi không làm như vậy, tôi sẽ đi ngược lại với các nguyên lý của Đại Pháp. Tôi cũng sẽ có vấn đề về tâm tính.

Dù trời mưa to đến mấy, tôi phải thể hiện được phẩm chất của một học viên Đại Pháp. Tôi phát chính niệm, luyện bài công pháp thứ nhất, và phát chính niệm lần nữa. Sau đó tôi lần lượt luyện nốt các bài công pháp còn lại. Khi tôi luyện bài tĩnh công thứ năm, trời mưa to và nặng hạt hơn, gió thổi mạnh hơn. Tôi thấy đau khi các hạt mưa quất vào người. Tôi nghe thấy tiếng chụp hình trên quảng trường. Số khách du lịch Trung Quốc tăng ngoài mức mong đợi, khiến tôi cảm thấy lo sợ. Chấp trước sợ hãi của tôi lại nổi lên. Đột nhiên, bụng tôi bắt đầu đau và tôi không thể nói được. Chân tôi tê cóng đến mức tôi không thể cử động. Mắt tôi đẫm lệ, biết rằng ý nghĩ của mình không ngay chính và tà ác đang lợi dụng sơ hở của tôi. Tôi nhanh chóng phát chính niệm để tiêu trừ nỗi sợ hãi. Mặc dù tôi chỉ là một lạp tử nhỏ bé giữa các học viên, tôi cần phát huy uy lực tối đại của lạp tử này. Tôi nên thanh lý môi trường và dẹp sạch tà ác cùng với các học viên khác.

Sau khi phát chính niệm, cơn đau bụng của tôi biến mất và mưa ngừng rơi. Toàn bộ không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng đến mức tôi không thể nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đập. Sau đó tôi nghe thấy một vài người nói. Một người nói: “Hãy xem kìa, người học viên Pháp Luân Công kia thật là A-Q (ý là ngốc nghếch). Tôi cá là anh ấy sẽ rời đi khi mưa to hơn.” Người khác tiếp tục: “Nếu anh ấy vẫn ngồi đó mà dầm nước, tất cả chúng ta sẽ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó.” Sư phụ cũng đề cập đến khái niệm A-Q như là một khái niệm tốt trong Chuyển Pháp Luân. Với tôi, A-Q nghĩa là sự kiên định. Nó phản ánh tính cách của đệ tử Đại Pháp. Khi nhạc luyện công kết thúc, tôi mở mắt ra và thấy không còn ai trên quảng trường ngoài người nữ đồng tu cao tuổi. Thấy mực nước dâng lên, tôi hỏi bà ấy: “Bà có muốn di chuyển lên vị trí cao hơn để không bị ướt không?” Bà đáp: “Đệ tử Đại pháp không sợ bất cứ khó khăn nào. Chúng ta chỉ đủ tiêu chuẩn là đệ tử Đại pháp khi chúng ta làm những gì đã hứa.”

Mắt tôi ướt nhòa. Tôi không biết là do mưa hay là nước mắt. Tôi rất cảm động và cảm thấy ngay chính và minh bạch. Bà nói với tôi rằng đã đến lúc phát chính niệm. Chúng tôi ngồi xuống và cùng nhau phát chính niệm. Một vài phút sau đó, một đứa trẻ ném một hòn đá vào vũng nước gần tôi và nói với mẹ: “Mẹ nhìn xem, có rất nhiều hoa nhiều màu sắc xung quanh chú và bà kia. Họ đẹp quá!”. Mẹ cậu bé trả lời: “Đừng ném các thứ! Đừng nói linh tinh!”. Mười phút sau khi phát chính niệm, tôi làm thế liên hoa thủ ấn và tăng lực độ thanh trừ tà ác trong các không gian và vũ trụ khác nhau. Sau đó chúng tôi dọn dẹp điểm giảng chân tướng để tới địa điểm khác học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm. Khi chúng tôi rời đi, một học viên tới nói với chúng tôi: “Mọi người đã làm việc rất chăm chỉ ngày hôm nay. Chúng ta đã giúp được 36 khách du lịch Trung Quốc thoái Đảng.” Tôi thầm cảm tạ Sư phụ trong tâm. Sư phụ luôn luôn ở bên để bảo vệ các học viên Đại Pháp và dẫn dắt mỗi chúng ta trên con đường tu luyện chân chính. Chính Sư phụ đã cứu độ chúng sinh. Chúng ta phải có tâm chân chính và trợ Sư Chính Pháp. Số lượng không quan trọng. Quan trọng là chính niệm chính hành thanh trừ tà ác và cứu chúng sinh, những người đã bị lừa dối bởi Đảng Cộng sản. Điều quan trọng nhất là cứu chúng sinh.

Xin hãy vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì chưa phù hợp của tôi. Xin cảm ơn!

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/12/2/台湾新学员的修炼体会-266104.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/6/136988.html

Đăng ngày 27-02-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share