Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 28-11-2012] Sư phụ giảng rằng:
“Phật Pháp có thể độ nhân, nhưng không phải vì để độ nhân mới sinh ra Phật Pháp. Phật Pháp có thể vén mở chỗ mê về vũ trụ, sinh mệnh, và khoa học, có thể khiến nhân loại đi trở lại trên con đường khoa học đúng đắn, nhưng Phật Pháp không phải vì để chỉ đạo khoa học của nhân loại mà được tạo ra…Như vậy tương lai có rất nhiều những học giả chuyên gia sẽ được khai trí trong Phật Pháp, họ sẽ thành những người đi đầu mở đường của các môn học về các phương diện. Nhưng Phật Pháp không phải vì để khiến chư vị thành tiên phong mà cấp trí huệ cho chư vị, mà vì chư vị là người tu luyện nên mới đắc được, cũng có nghĩa là, chư vị trước tiên phải là người tu luyện rồi sau mới là chuyên gia.” (Chứng thực, Tinh tấn yếu chỉ)
Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đang hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật sân khấu chuyên nghiệp, tôi có thể liên hệ với đoạn Pháp trên. Có rất nhiều điều tôi muốn chia sẻ sau 18 năm tu luyện Đại Pháp. Trong mỗi giai đoạn tu luyện của tôi, mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày, chỉ cần tôi có chút đề cao, Sư phụ sẽ cấp cho tôi trí huệ vô hạn. Trí huệ ấy đã giúp tôi trong việc chứng thực Pháp và tạo ra môi trường tốt hơn để tôi có thể giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm và những thể ngộ cá nhân qua một số câu chuyện khác nhau.
1. Uy lực của chính niệm và sự từ bi
Tôi đã nhận ra tầm quan trọng của việc phát chính niệm, và tôi biết tôi nên phát chính niệm mỗi ngày đúng 04 lần theo giờ phát chính niệm toàn cầu. Khi ra ngoài, trên đường đi tôi cũng phát chính niệm hướng tới bất kỳ người nào tôi gặp, trong lúc không nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Khi tôi tới trường học để làm việc, tôi cũng sẽ tập trung vào trường và tất cả những người ở đó trong khi phát chính niệm. Tôi cũng không ngừng phát chính niệm khi lên lớp dạy học.
Bất kể tôi dạy học ở đâu, sẽ có ít học sinh đi học muộn hoặc nghỉ học lớp của tôi, trong khi điều này có thể khá phổ biến trong lớp của các giáo viên khác. Khi học sinh có việc cần nghỉ học, chúng đều thông báo cho tôi trước và sẽ không vắng mặt nếu không có sự đồng ý của tôi. Trước đó tôi cũng không biết lớp học của tôi đặc biệt như thế nào cho đến khi hiệu trưởng nhận xét rằng: “Thật là đáng tò mò. Lúc nào lớp học của cô cũng có điểm chuyên cần cao nhất. Tôi đã hỏi một số học sinh, nhưng tất cả các em đều nói với tôi rằng các em không biết tại sao lại không dám bỏ lớp của cô. Cô nhìn không giống như là một người đáng sợ, mà thậm chí là cô thực sự rất nhu mì nữa. Điều này thật đáng tò mò.” Đó là một quan niệm khá phổ biến ở Trung Quốc, khi người ta phải trở nên đáng sợ để có thể quản lý được người khác. Tôi thì lại biểu hiện khá dịu dàng, bởi vì tôi thực hiện theo các nguyên lý tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp nhưng học sinh của tôi vẫn thấy ở tôi một sự tôn trọng và trang nghiêm. Có thể phần biết của chúng nhận biết được tôi đã phát ra chính niệm để tiêu trừ các yếu tố không phù hợp với Pháp. Một cách tự nhiên, chúng thấy khá vui khi học lớp của tôi. Nói cho cùng, ai sẽ từ bỏ cơ hội tốt ấy chứ?
Một ngày nọ, một phụ huynh đến gặp tôi trước khi tôi chuẩn bị dạy cho một nhóm trẻ em ở lớp học nghệ thuật biểu diễn. Bà ấy hỏi: “Cô dạy những gì ở trên lớp thế?” Tôi nghĩ là người phụ huynh chỉ muốn biết thêm về lai lịch của tôi, nên tôi giới thiệu với bà khá ngắn gọn. “Tôi kể cho các em một câu chuyện và bảo các em diễn lại câu chuyện đó”. Bà lại hỏi tôi với vẻ khó hiểu: “Vậy thôi sao?” “Đúng vậy.” Rồi bà kể rằng: “Tôi đặc biệt tò mò về lớp của cô bởi vì hai đứa con trai của tôi trở nên rất vâng lời sau mỗi lớp cô dạy. Chúng đọc sách im lặng trật tự và không đánh nhau, đặc biệt là những khi tôi để chúng ở nhà với người giữ trẻ, thì khi tôi trở về, cô ấy nói với tôi là chúng rất ngoan và không hề gây gổ với nhau. Mới đầu tôi nghĩ đó chỉ là tình cờ. Nhưng rồi việc này lặp đi lặp lại. Cho nên tôi rất háo hức muốn gặp cô để biết cô dạy chúng cái gì ở trường.”
Tôi nghẹn ngào. Tôi biết đó là bởi vì Sư phụ đã hướng dẫn tôi phát chính niệm. Sư phụ giảng:
“Tuỳ theo việc chư vị luyện công không ngừng, chiểu theo yêu cầu tâm tính của chúng tôi mà tu luyện, [thì] năng lượng của chư vị sẽ dần dần ngày càng lớn [mạnh].” (Chuyển Pháp Luân)
2. Pháp lý của Sư phụ luôn chỉ đạo cho việc giảng dạy của tôi
Học sinh của tôi thường hỏi rằng: “Thưa cô, cô có nghiên cứu môn tâm lý học không hay cô là một vị Thần vậy? Tại sao cô luôn luôn biết được những suy nghĩ trong tâm trí chúng em hoặc những gì đã xảy ra với chúng em?” Thực sự thì tôi đã quan sát và thấy rằng cách biểu diễn của học sinh cũng để lộ những chấp trước của họ, đặc biệt là khi tiết mục của chúng không mang lại cảm xúc tốt cho khán giả. Khi chúng biễu diễn tốt thì đó là khi tâm lý chúng rất thoải mái và bản năng tự nhiên của chúng được thể hiện.
Khi một giáo viên bình thường nhìn thấy các vấn đề trong một buổi biểu diễn, họ cố gắng để giải quyết chúng bằng kỹ năng nào đó. Tuy nhiên, các giải pháp chỉ ở bề mặt thì không thể giải quyết được vấn đề từ gốc rễ. Nhưng từ sự tu luyện của mình, tôi biết rằng vấn đề thường phát sinh là do những chấp trước của con người.
Nếu các học sinh không thể đọc to các lời thoại, thì tôi biết rằng chúng đang khoá mình với thế giới bởi vì chúng nhất định đã gặp phải điều gì đó làm chúng phiền lòng. Nếu giọng nói của chúng bay bổng, thân thể chúng thể hiện sự phấn khích hoặc có sự tự tin trong mắt chúng, thì tôi biết rằng chúng đang hiển thị bởi vì tâm cầu danh có lẽ đã được thỏa mãn. Nếu một học sinh thực hiện tốt, nhưng lại không có sự giao lưu với những người khác, thì học sinh này có thể là người sống khép kín và rất hiếm khi chú ý đến cảm xúc của người khác.
Mỗi khi tôi nhận ra chấp trước của học sinh, cũng chính là nguyên nhân gốc rễ gây ra các vấn đề trong biểu diễn, thì tôi đều nhẹ nhàng chỉ ra cho chúng. Chúng thường bị sốc khi nhận ra rằng vấn đề bắt nguồn từ bên trong mình. Tôi nói cho chúng biết rằng: “Sư phụ của cô đã dạy rằng khuôn mặt của mỗi người là phản ánh chính tư tưởng của người đó”. Chúng sẽ lắng nghe với đôi mắt trong sáng và lấp lánh. Trong lần diễn tiếp theo, chúng sẽ thể hiện được sự thuần khiết, sức mạnh và và sự nhẫn nại. Khi chúng lại gặp những vấn đề trong tiết mục của họ, chúng sẽ hỏi chính bản thân mình rằng: “Tâm của tôi đang có vấn đề gì vậy?” Như vậy khi chấp trước càng ít đi, tư tưởng của chúng cũng thuần tịnh hơn, và chúng càng nghĩ cho người khác trước nhiều hơn, chúng càng có khả năng làm chủ kỹ năng biểu diễn nhanh hơn.
Sư phụ vẫn luôn dạy chúng ta phải hướng nội. Sư phụ giảng rằng:
“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2009)
Hướng nội chính là nguồn trí huệ của tôi mỗi khi giảng dạy. Một ngày nọ, một học sinh đang diễn một bài độc thoại. Cậu ta đã thử một vài lần, nhưng vẫn đọc khá cứng nhắc, và tôi đã cố gắng tìm nhiều cách để giúp cậu, nhưng vô dụng. Cuối cùng tôi cũng mất kiên nhẫn và nói với cậu ta rằng cậu không có tài năng trong lĩnh vực nghệ thuật. Sau đó trình diễn của cậu ta thậm chí còn tệ hơn. Thực sự thì cậu ta là một sinh viên rất tốt bụng, và cậu đã cố gắng nhiều hơn nữa bất kể sự khắc nghiệt của tôi. Tôi biết vấn đề của cậu ấy là gì và tôi cũng đã chỉ ra, nhưng tại sao nó vẫn không giúp cho cậu ấy tiến bộ được? Cậu ấy diễn lại một lần nữa ở lớp trước khi sắp đến kỳ kiểm tra và tôi cảm thấy mình thật tệ vì cậu ấy không bao giờ ghét tôi bất kể tôi đưa ra nhận xét gay gắt đến đâu. Sư phụ đã để tôi đi cứu người, nhưng tại sao tôi lại không thể đối đãi với cậu ấy với tâm thuần thiện? Tại sao tôi lại áp dụng phương pháp giảng dạy của tà đảng với cậu ấy? Tôi đang chứng thực gì đây? Tôi đang chứng thực các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Công sao? Chẳng lẽ tôi không có lỗi gì sao? Tại sao tôi không hướng nội? Tại sao đó không phải là lỗi của tôi? Tôi đột nhiên nhận ra các vấn đề trong cách tiếp cận của tôi. Tôi đã chỉ trích, thay vì cần phải động viên cậu ấy?
Tôi ngay lập tức nghĩ ra một giải pháp. Tôi nói với cậu ấy: “Tốt lắm. Em đã có tiến bộ rồi đấy. Bây giờ chúng ta sẽ có cách tiếp cận thoải mái hơn. Chúng ta sẽ chơi một trò chơi. Cô sẽ nêu tên của một người bạn trong lớp, sau đó em sẽ vào vai của bạn ấy. Hãy diễn vai ấy theo cách mà em nghĩ các bạn cùng lớp sẽ diễn nhân vật này như thế nào. Ha ha. Đây không chỉ là đóng vai một người bạn mà cũng là để kiểm tra xem em biết rõ về các bạn của em đến đâu. Được rồi, chúng ta bắt đầu nào.”
Tôi vừa hạnh phúc và vừa cảm giác muốn khóc trong suốt quá trình ấy. Tôi đã thầm cảm tạ Sư phụ từ tận đáy lòng vì cậu ấy đã làm rất xuất sắc. Một trong những tiết mục đã gây xúc động đặc biệt và rất chân thực về nhân vật. Khi tôi hỏi làm sao cậu ấy làm tốt được như vậy, thì cậu giải thích rằng người bạn cùng lớp mà cậu giả vai đã từng đóng vai một người cha đã đứng tuổi và đã làm cậu xúc động sâu sắc. Đó chính là cách mà cậu tìm cảm hứng cho mình.
Khi tôi hướng nội, Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ để tìm ra giải pháp. Mấu chốt nằm ở đâu? Cậu ấy đã rất cố gắng. Và dường như cậu rất dễ tiếp thu nhận xét của bạn học, nhưng cậu lại quá phấn khích muốn diễn tốt mà không quên đi bản thân cậu. Tôi yêu cầu cậu ta giả vai người khác để cho cậu ấy có thể tưởng tượng cách mà những người khác diễn về vai đó. Cậu ấy đã phải bứt phá chính bản thân để làm được điều này. Điều đó ngay lập tức khai mở trí tuệ của cậu và do vậy cậu có thể đứng trên khía cạnh của những người khác. Cậu đã bứt phá ra khỏi cơ thể và suy nghĩ của chính mình. Cậu cũng học được trí tuệ của các bạn cùng lớp. Đương nhiên, tôi cũng phải bứt ra khỏi chính tôi trước khi tìm được giải pháp. Hướng nội thực sự là một pháp bảo.
Sư phụ đã dạy chúng ta phải phối hợp và hợp tác với nhau. Tôi đã học được qua nhiều lần vấp ngã và đứng dậy và hiểu rằng sự ích kỷ chính là nguyên nhân gốc rễ của sự thiếu hợp tác. Liệu tôi có thể giúp học sinh của mình phối hợp với nhau? Nền giáo dục của Trung Quốc đã khiến giới trẻ ngày nay trở nên vô cùng tranh đấu, ghanh tị, và muốn hiển thị bản thân. Tôi đã cố gắng thiết lập các bài biểu diễn để chỉ ra cho chúng thấy chúng đã trở nên ích kỷ như thế nào với mục đích làm tan rã những ảnh hưởng của văn hoá đảng. Tôi tạo ra một trò chơi mà nếu đội nào đến đích trước sẽ thắng. Tôi đặt các khối chắn đủ mọi kích cỡ ngăn thành từng chặng khác nhau. Rồi chia ra thành bốn nhóm, mỗi nhóm bốn học sinh. Một người trong đội sẽ bị bịt mắt và sẽ bước qua các chướng ngại. Cậu ấy sẽ được các bạn trong đội hướng dẫn bằng lời nói. Đây cũng là một dạng khác của môn học hiện tại. Thay vì chỉ có một người hướng dẫn, thì trò chơi này yêu cầu ba người hướng dẫn. Do đó, ba người hướng dẫn phải phối hợp với nhau. Mỗi lần kết quả đều tốt. Đội có những người hướng dẫn cãi nhau đều đi lâu nhất. Chúng không đồng tình với các chỉ dẫn của nhau và thỉnh thoảng còn đổ lỗi cho nhau và cãi nhau. Đội hoàn thành các chướng ngại nhanh nhất luôn chỉ có một người nói và những người khác chỉ phụ thêm vào khi cần thiết. Họ sẽ nói nhỏ và bàn bạc cách tốt hơn để hướng dẫn người bạn đồng đội bị bịt mắt.
Có một điều rất thú vị đó là không hề có ngoại lệ. Đội thua luôn luôn bao gồm những người thích thể hiện. Các đội chiến thắng luôn bao gồm những người không nổi bật và không có tinh thần cạnh tranh mạnh mẽ trong các bài tập ở lớp. Chúng có xu hướng quan tâm đến sự an toàn của bạn đồng đội bị bịt mắt. Mỗi lần chúng tôi tập bài này, các học sinh sẽ trao đổi những suy nghĩ của chúng và phân tích những lý do đằng sau mỗi lần thắng và thua. Những người mong muốn giành chiến thắng và những người thường đứng ngoài trở nên yên tĩnh một cách bất thường. Một cái gì đó dường như đang chiếm lĩnh tâm trí chúng.
Có một học sinh nữ trẻ tuổi trong lớp bình thường rất thích là người đưa ra quyết định. Sau trò chơi đó, em đã im lặng lắng nghe ý kiến của người khác khi cả lớp đang thảo luận về một dự án. Em ấy sẽ thêm ý kiến của mình khi cần thiết. Tôi rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của em. Một ngày nọ, tôi hỏi em sinh ấy về điều này. Em nói rằng: “Cô đã nói với chúng em là không nên cố gắng thể hiện bản thân mình trước mà nên lắng nghe ý kiến của người khác nhiều hơn”. Tôi cảm thấy rất hài lòng, và rất mừng cho em ấy. Vì em đã thay đổi nên được các bạn khác yêu mến hơn. Quan trọng hơn là tôi đã ảnh hưởng được những người xung quanh mình và làm tan rã các quan niệm và hành vi không phù hợp với đặc điểm của vũ trụ khi tôi đề cao tầng thứ trong tu luyện. Pháp rất uyên thâm và Sư phụ rất từ bi. Khi chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, chúng ta có thể thay đổi môi trường và cả những người ở trong đó.
Khi tôi đề cao tầng trong tu luyện, tôi cũng giúp các bạn đồng tu của mình.
Một học viên Pháp Luân Công học khoa nghệ thuật thanh nhạc. Cô ấy có kỹ thuật tuyệt vời, nhưng lại thiếu tự tin. Giáo sư thanh nhạc của cô nhận xét rằng cô ấy thiếu năng lượng và sự biểu cảm. Chúng tôi đã giúp đỡ lẫn nhau, cô ấy đóng góp ý kiến cho tôi về nghệ thuật thanh nhạc còn tôi đã thì góp ý cho cô ấy về nghệ thuật biểu diễn.
Trong một giai đoạn thời gian lúc tôi đang suy nghĩ đến các chủ đề như: “Tu luyện cá nhân là gì?” và “Tu luyện trong thời kỳ chính Pháp là gì?” Cô ấy chuẩn bị diễn một phần trong một vở opera nổi tiếng tại một buổi hòa nhạc nhỏ. Khi cô ấy diễn tập trước tôi, cô ấy vẫn thiếu tự tin. Đôi mắt của cô ấy thiếu thần sắc và cơ thể cô ấy quá buông lỏng. Cô ấy nói với tôi rằng mình không hề lo lắng gì, nhưng cô không biết làm thế nào để biểu cảm bản thân bởi vì cô ấy không muốn biểu hiện. Tôi nói: “Nhưng chúng ta phải triển hiện phong thái của đệ tử Đại Pháp chứ bởi vì chúng ta là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp mà. Chúng ta đâu còn trong giai đoạn tu luyện cá nhân nữa. Chúng ta không phải đang thể hiện bản thân trên sân khấu, mà phải thể hiện cảnh giới cao của âm nhạc và nghệ thuật – đạt được với sự đề cao của tâm tính.
Tôi chia sẻ kinh nghiệm của tôi trong giảng dạy nghệ thuật biểu diễn với cô ấy. Và trích dẫn lời dạy của Sư phụ rằng:
“Thiên tác mạc, địa thị đài
Vận càn khôn, thiên địa khai
Vạn cổ sự, vi Pháp lai
Pháp Luân chuyển, tân tam tài” (Hí nhất đài, Hồng Ngâm II)
Tôi bảo cô ấy hãy hình dung rằng mình đang đứng trên một sân khấu khổng lồ trong vũ trụ và tất cả các sinh mệnh đều đang lắng nghe cô hát. Tôi nói cô ấy hãy tưởng tượng mình đang sử dụng thần thông để chỉ đạo bản thân, từ hồng quan cho đến vi quan để biểu đạt những lý giải của mình về cảnh giới cao hơn. Và cô ấy sẽ chứng thực Pháp cho tất cả sinh mệnh đang nghe cô hát. Cô ấy đã hát lại một lần nữa. Một chính niệm lớn mạnh đột ngột lan toả ra. Đôi mắt và cơ thể của cô như bắt đầu nói vậy. Tôi biết là cô ấy có thể làm tốt hơn nữa. Tôi nói rằng: “Vũ trụ của chị chưa đủ lớn. Chưa có đủ sinh mệnh nghe chị hát. Chính tín vào Đại Pháp của chị chưa truyền tải được đến tất cả mọi người. Chị có thể làm tốt hơn không?” Cô ấy cố gắng lần nữa, và mỗi lần như thế cô đều với tới xa hơn nữa. Cô ấy bắt đầu giống như một ca sĩ nhút nhát, và cuối cùng, cô trở thành một đệ tử Đại Pháp hát từ trái tim mình và mang theo niềm tin trong mắt cô ấy. Cô ấy đã hát rất tuyệt. Chỉ trong vòng chưa đầy 30 phút, chúng tôi đã giải quyết được vấn đề mà một người giáo sư danh tiếng cũng không thể làm được trong một thời gian dài.
Chuyển Pháp Luân đã mang lại cho chúng tôi và cả những người không phải là học viên nguồn trí huệ vô hạn. Một ngày nọ tôi giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Công cho một người bạn trong giới nghệ thuật. Cô ấy có cái nhìn rất tích cực đối với Pháp Luân Công và rất muốn đọc Chuyển Pháp Luân, nên tôi đưa cho cô ấy một bản. Khi chúng tôi gặp lại lần tiếp theo, cô ấy nói với tôi rất hào hứng rằng: “Đây quả là một quyển sách tuyệt vời! Nó đã truyền cảm hứng cho tôi trong cả biểu diễn và giảng dạy”. Cô ấy đã sử dụng nguồn cảm hứng này trong lớp của mình và học sinh của cô ấy đã biểu diễn hay một cách bất ngờ. Cả học sinh của cô ấy cũng thấy rất cảm động và thấy có cái gì đó rất khác.
Ngay cả một người chưa đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân cũng hưởng rất nhiều lợi ích từ nó. Sao có thể nói rằng nó không phải là một cuốn sách từ thiên thượng? Một vài tháng trước, tôi đọc một bài viết trên Minh Huệ Net, một đồng tu nói rằng ông lấy cảm hứng từ cuốn sách Chuyển Pháp Luân ngay cả khi đang làm nông và chăm sóc những cánh đồng của mình. Thật vậy, Sư phụ đã truyền cảm hứng cho cả những người trong ngành làm phim, hội họa, quản lý kinh doanh, v.v. Tất cả những gì bạn cần phải thực hiện trong cuộc sống đều được viết trong Chuyển Pháp Luân. Một người không phải là học viên cũng có thể mượn Chuyển Pháp Luân để điều hành một doanh nghiệp thành công. Nhưng bạn sẽ không bao giờ có thể tìm thấy được những nguyên tắc kinh doanh hay những bí mật trong nông nghiệp trong cuốn Chuyển Pháp Luân theo đúng nghĩa đen của nó, nhưng Sư tôn đã đưa tất cả mọi thứ ép nhập trong đó. Miễn là chúng ta tu luyện vững vàng và đề cao tâm tính, chúng ta sẽ tìm được những gì chúng ta cần trong quyển sách. Và nếu không ngừng đề cao, thì chúng ta sẽ thấy còn nhiều hơn nữa.
3. Sư phụ đã triển hiện thần tích, giúp tôi cứu người
Một ngày nọ, tôi đột nhiên trải qua cơn đau nửa đầu trước khi đến lớp. Tôi biết đó là can nhiễu. Tôi đã xuất một niệm rằng: “Không ai có quyền can nhiễu tôi. Tôi không có cơn nhức đầu này. Giảng dạy cũng là một hình thức chứng thực Pháp. Tôi phải cứu những sinh mệnh này”. Cơn đau nửa đầu ngay lập tức biến mất. Tôi lại thấy khoẻ như chưa có gì cả. Các lớp học chiều hôm đó rất tốt. Tôi thậm chí đã có một cơ hội để giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Công. Học sinh của tôi lắng nghe rất chăm chú và tôi không có bất kỳ sợ hãi nào. Đột nhiên, một sinh viên kêu lên: “Cô ơi! Chuyện gì vậy?” Cô bé nói: “Có một vị Bồ Tát phía sau cô! Ồ! Bây giờ lại vừa xuất hiện vị Phật Di Lặc phía sau cô, nhưng lại rất nhỏ. Vị Bồ Tát ở ngay phía sau cô, nhưng vị Phật Di Lặc ở trên cao hơn!” Tôi rất cảm động. Tôi biết Sư phụ ở ngay bên cạnh tôi và dõi theo tôi, nhưng một người bình thường có thể nhìn thấy những vị Thần này được Ngài phái đến. Các học sinh khác không thể nhìn thấy họ, nhưng việc này đã giúp họ liễu giải chân tướng về Pháp Luân Công.
Một ngày kia, chúng tôi đang lựa chọn một kịch bản phim truyền hình cho một chương trình. Mỗi lần như vậy, tôi sẽ chọn một kịch bản có thể giúp tôi giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Công. Cuối cùng tôi chọn hai kịch bản: Một kịch bản là về chiến tranh thế giới thứ II và kịch bản kia về người châu Âu cổ xưa đã kiên định với đức tin của họ. Tôi biết về kịch bản thứ hai, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự đọc nó. Tôi quyết định sẽ học Pháp trước tiên. Bất ngờ tôi cảm thấy một cái gì đó nhấp nháy bên cạnh tôi. Tôi nghĩ đó chỉ là ảo tưởng. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy nó một lần nữa. Tôi thấy một ánh sáng loé lên trên kịch bản thứ hai. Tôi biết Sư phụ đang điểm hoá tôi chọn kịch bản thứ hai. Thật vậy, kịch bản này đã cho tôi nhiều cơ hội để giảng chân tướng về Pháp Luân Công trong buổi diễn tập. Bởi khi chương trình vừa xong thì tất cả mọi người đều liễu giải được chân tướng về Pháp Luân Công.
4. Được truyền cảm hứng trong sáng tạo nghệ thuật
Có thể tôi sống ở Trung Quốc và không thể tham gia Biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận hoặc Đoàn nhạc Tian Guo, nhưng tôi nghĩ rằng tôi có thể tạo ra một sự khác biệt tại Trung Quốc. Tôi đã nghĩ ra một cách để tạo ra hiệu ứng tương tự như Thần Vận và nhạc đoàn.
Khi đã quyết định, tôi luôn phát chính niệm mạnh mẽ trước mỗi buổi biểu diễn. Tôi sẽ ngồi ở phía bên cạnh của sân khấu để phát chính niệm và sẽ không lãng phí thời gian tán gẫu với các diễn viên. Có rất nhiều người trong số khán giả mỗi ngày. Tôi sẽ tận dụng cơ hội này để làm hết sức có thể. Vì lòng từ bi của Sư phụ, chương trình của tôi luôn luôn bán rất chạy. Khi niệm đầu của tôi là hoàn toàn thuần khiết, thì tâm trạng của các diễn viên rất tốt, màn trình diễn của họ cũng rất là thuần khiết, và phản ứng của khán giả cũng tốt. Tuy nhiên, khi tôi bị tâm danh lợi can nhiễu, thì buổi diễn sẽ không tốt. Các diễn viên sẽ tách ra khỏi vai diễn của họ trên sân khấu và sẽ đùa giỡn trong hậu trường, khán giả sẽ chế nhạo. Điều đó chứng minh rằng chính niệm thuần tịnh có uy lực cường đại. Với mỗi buổi diễn, tôi đều cố gắng hết sức để giữ chính niệm mạnh mẽ và ngăn bản thân mình không bị can nhiễu. Nếu tôi không làm tốt, tôi sẽ nhanh chóng hướng nội để khắc phục bản thân mình.
Thứ hai là, tôi sẽ nói với bản thân mình rằng giảng dạy và sáng tạo nghệ thuật cũng là một cách cứu người của tôi. Trong mỗi buổi diễn, tôi sẽ nhắc nhở bản thân mình rằng mỗi cái nhìn, mỗi chuyển động, giọng nói, và suy nghĩ sẽ mang theo sức mạnh của Đại Pháp. Rất nhiều khán giả đã nói với tôi sau khi xem buổi biểu diễn của tôi rằng: “Cô có trường khí thật là mạnh mẽ!” Họ chỉ biết về trường năng lượng, chứ họ không biết tôi mang theo trường năng lượng của Đại Pháp và chính niệm mạnh mẽ. Nhiều người cũng cho tôi biết rằng: “Tôi cảm thấy rất muốn ngủ khi các diễn viên khác đang biểu diễn trên sân khấu, nhưng tôi không cảm thấy như thế khi cô bước ra. Cho dù nhiều diễn viên trên sân khấu như thế nào thì chúng tôi cũng dõi theo cô.” Hoặc là: “Giọng nói của cô tuy không phải là to nhất, nhưng nó rõ ràng nhất. Thật là đáng tò mò!” Thực sự là vậy. Sư phụ đã giảng rằng: “[…] loại trường này có thể điều chỉnh lại hết thảy các trạng thái không đúng đắn” và “Tầng khác nhau Pháp của tầng khác nhau” (Chuyển Pháp Luân). Sư phụ cũng giảng rằng: “Trong tu luyện là không được lưu luyến bất kể tầng nào”. (Minh thị, Tinh tấn yếu chỉ)
Một lần, tôi phát hiện rằng tôi có thể làm tốt hơn thế. Phát chính niệm có thể bài trừ các nhân tố tà ác từ các cảnh giới khác, nhưng khán giả sẽ không có bất kỳ sự tôn trọng nào cho bạn nếu bạn không thực hiện tốt. Một tiết mục kém sẽ ảnh hưởng đến kết quả trong công việc giảng thanh chân tướng của tôi.
Các máy chiếu đã bị hư ngay trước khi chương trình bắt đầu. Các kỹ thuật viên hậu trường đã hoảng loạn. Mặc dù nó không liên quan trực tiếp gì đến tôi, nhưng tôi đột nhiên nhớ rằng Sư phụ đã dạy chúng ta rằng không có gì xảy ra là tình cờ. Chỉ còn một phút là chương trình sẽ bắt đầu. Các đèn đều tắt hết. Tôi đã nói với bản thân mình trong bóng tối rằng: “Tôi sẽ sử dụng công năng của mình để diễn trên sân khấu. Tôi sẽ trợ Sư Chính Pháp”. Sau đó, một phép lạ đã xảy ra. Tôi đã được dẫn dắt bởi một năng lượng mạnh mẽ để diễn trên sân khấu. Thật là dễ dàng và chính xác. Trong suốt buổi biểu diễn, tôi thậm chí nghĩ rằng: Làm thế nào tôi có thể tạo ra những vũ điệu hay như thế? Làm thế nào có thể kiểm soát được tốc độ một cách chính xác như vậy? Làm thế nào tôi thể hiện điệu nhảy này điêu luyện như vậy? Sau buổi diễn, có hai người lạ đến phòng thay đồ của tôi và họ rất phấn khích ca ngợi tôi: “Cô là hay nhất đấy! Tiết mục của cô thật hoàn hảo!” Bạn bè của tôi cũng nói rằng hôm đó tôi diễn rất tuyệt vời. Đó là vì tôi nhận ra rằng chúng ta có thể sử dụng công năng để biểu diễn nếu mục tiêu của chúng ta là thuần khiết.
Có quá nhiều kinh nghiệm để có thể chia sẻ hết.
Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ giúp tôi giảng thanh chân tướng trong giới nghệ thuật ở Trung Quốc. Nhờ những màn trình diễn tuyệt vời mà nhiều người đã tôn trọng và tin tưởng tôi, và đã chấp nhận chân tướng của Pháp Luân Công. Nhiều người đã thoái Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) hoặc hai đoàn thể có liên đới (Đoàn và Đội). Một khi họ đã liễu giải được chân tướng về Pháp Luân Công, họ đều cố gắng bí mật bảo vệ các học viên. Tôi cũng đã gặp những trẻ em đã từng tập luyện Pháp Luân Công cùng cha mẹ của chúng, nhưng chúng đã bỏ tập từ khi ĐCSTQ cấm Pháp Luân Công. Tôi vẫn đang cố gắng giúp chúng quay trở lại. Hiện giờ, tôi đã thuyết phục được chúng thoái các đoàn thể học sinh của ĐCSTQ. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng cho đến khi tôi có thể thực sự khuyên chúng quay trở lại.
Tôi quyết định viết bài chia sẻ này vì tôi nhận ra rằng các học viên trong giới nghệ thuật hiếm khi có thể chia sẻ kinh nghiệm của họ về việc giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Công trong lĩnh vực nghệ thuật. Mỗi khi tôi cố gắng viết, tôi đều trở nên rất bận rộn với công việc. Tôi rất muốn kêu gọi các đồng tu trong giới nghệ thuật có thể chia sẻ những câu chuyện của họ. Sư phụ đã giảng rằng:
“Tôi bảo mọi người này, hãy trân quý những gì chư vị đã trải qua, những gì đã làm, [và] những năm tháng trong chứng thực Pháp. Lịch sử đi qua rồi sẽ không trở lại.” (Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp)
Tôi muốn cảm tạ Sư phụ đã luôn từ bi bảo hộ! Tôi đã dành ra ba ngày để hồi tưởng lại 18 năm tu luyện và viết bài chia sẻ này. Sư phụ đã ban cho tôi rất nhiều. Nếu tôi tu luyện chưa đủ tốt, thì chỉ ngay khi tôi đề cao tâm tính một chút, Sư phụ sẽ ban cho tôi trí huệ vĩ đại để cứu người. Đây chỉ là một vài trong số nhiều câu chuyện trong suốt 18 năm tu luyện của tôi. Tôi sẽ viết nhiều hơn nữa trong tương lai để chia sẻ với các bạn đồng tu.
Con Xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/28/明慧法会–舞台艺术中证实法-师父给予我智慧-264309.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/31/136867.html
Đăng ngày 11-03-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.