Bài viết của Tĩnh Tư, học viên ở Bắc Kinh
[MINH HUỆ 20-11-2012]
Kính chào Sư phụ! Kính chào các đồng tu!
Trong những năm qua, với sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, tôi đã có cơ hội tham gia vài nhóm học Pháp. Thông qua môi trường tu luyện tập thể, tôi đã tìm được chính mình. Nỗi cô đơn của tôi trong vài năm qua đã tiêu tan. Tôi có thể tinh tấn tu luyện và hòa nhập vào chỉnh thể. Tôi có thể nói rằng tôi đang thực sự bước đi trên con đường trợ Sư Chính Pháp.
Trong những năm qua, một số học viên lớn tuổi trong nhóm học Pháp của chúng tôi đã trải qua nghiệp bệnh. Ban đầu, tất cả chúng tôi đều muốn giúp đỡ các học viên này, mà không nhận ra rằng chúng tôi đồng thời cũng cần phải tu luyện bản thân. Khi chúng tôi tu luyện, nó mới chỉ là bề mặt cho đến khi chúng tôi hiểu được ý nghĩa của nó nhờ hướng nội. Sau đó chúng tôi biết rằng, dù chuyện gì xảy ra, chúng tôi cũng không nhìn vào người khác mà phải xét chính mình. Chúng tôi phải chính lại các suy nghĩ của mình cho đến khi quá trình này trở thành việc tự nhiên. Trong quá trình đó chúng tôi ngộ ra là giúp đỡ các đồng tu là một quá trình tu luyện chính mình.
Chúng tôi muốn nhân dịp Pháp hội dành cho các học viên Trung Quốc lần thứ 9 trên Minh Huệ mà báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các học viên kinh nghiệm của chúng tôi trong đề cao tâm tính.
1. Mỗi học viên học cách tu tâm tính qua việc giúp đỡ các học viên khác
Đầu năm nay chúng tôi biết tin một học viên 72 tuổi đang chịu nghiệp bệnh nghiêm trọng. Trước khi tu luyện, bà ấy có khoảng 20 căn bệnh khác nhau, gồm bệnh tim, bệnh tiểu đường và bệnh huyết áp cao. Chúng tôi nhận ra là, mặc dù chúng tôi không biết bà ấy, nhưng tất cả chúng tôi là những lạp tử của Đại Pháp. Nếu chúng tôi biết về tình trạng của bà, điều đó có nghĩa là chúng tôi phải có trách nhiệm giúp đỡ. Vì vậy chúng tôi đi đến nhà bà.
Chúng tôi đến và nhìn thấy bà đang đi bộ một cách chậm chạp. Có nhiều chỗ lở loét trên cơ thể bà và chân của bà có một vết thương to đang được băng bó và cần được thay băng ít nhất 3 lần một ngày. Bà đã cảm thấy ốm yếu một thời gian lâu rồi. Chúng tôi lập tức học Pháp với bà, chia sẻ kinh nghiệm và phát chính niệm.
Sau khi trao đổi, chúng tôi tìm ra nguyên nhân khiến bà bị nghiệp bệnh. Cách đây khoảng một năm, bà đã dành nhiều thời gian tìm kiếm các tư liệu về văn hóa truyền thống Trung Hoa, gồm cả những câu chuyện ở trên Minh Huệ, và soạn thành sách. Nhưng bà không học Pháp tinh tấn. Ngoài ra, bà cũng hiếm khi học các kinh văn của Sư phụ được công bố sau năm 1999 vì thế không minh bạch về việc bài trừ nghiệp bệnh và can nhiễu từ cựu thế lực. Bà đã thụ động chịu bức hại của cựu thế lực.
Khi tìm ra được nguyên nhân chính, học viên A bỗng nhiên cảm thấy khỏe hơn và có chính niệm mạnh hơn. Vài ngày sau, khi các học viên đến thăm lần nữa, bà nhanh nhẹn mở cửa và nói với họ về trải nghiệm trong những ngày qua với nụ cười tươi trên mặt. Bà nghe theo lời khuyên của các học viên dỡ bỏ các loại tranh và tranh thư pháp trên tường để làm sạch môi trường xung quanh. Bất kể khi nào có thời gian, bà đều học Pháp và luyện công. Sau khi chúng tôi phát chính niệm cho bà trong thời gian kéo dài, vết thương ở chân bà ngừng rỉ máu ngay sau khi chúng tôi đi khỏi. Đó là bằng chứng cho thấy sức mạnh của việc phát chính niệm tập thể.
Tuy nhiên, vài ngày sau, tình trạng của bà lại trở nên tồi tệ hơn. Đến lượt bàn chân bà bị sưng. Bà khó thở và mất ngủ. Tất cả các học viên đều rất lo lắng và đến gặp bà mỗi ngày để giúp tìm xem có gì không ổn. Một số học viên nhắc nhở bà không cảm nhận về các triệu chứng. Tuy nhiên, học viên A nói: “Tôi không cảm nhận nó. Nhưng các bạn liên tục hỏi tôi cảm thấy thế nào.” Thậm chí khi chúng tôi nhắc nhở bà bỏ qua các triệu chứng, nhiều học viên vẫn chú ý đến bệnh của bà. Sau một tháng, tình trạng của bà thậm chí còn tồi tệ hơn. Bà rất yếu và trông như thể là đang chết dần.
Việc này khiến chúng tôi giật mình. Có điều gì sai? Mọi người đều phản ứng với tình huống này. Khi tình trạng của học viên A trở nên tồi tệ hơn, gia đình đưa bà đi bệnh viện, điều đó khiến các học viên thất vọng. Thế rồi vài học viên trong số chúng tôi cũng lo lắng về việc điều gì sẽ xảy ra nếu bà ốm yếu đến thế mà tâm tính không đề cao. Giờ đây trong bệnh viện, ít nhất là chúng tôi biết bà đang được điều trị. Hãy cứ để vậy thôi. Ngay khi chúng tôi có suy nghĩ này, chúng tôi nhận ra điều đó là sai và rằng chúng tôi đang thừa nhận an bài của cựu thế lực. Vì vậy chúng tôi ngồi xuống và tìm ra các chấp trước đã bộc lộ trong quá trình này và đo lường chúng tôi theo Pháp.
Chúng tôi đã quá hoan hỷ khi thấy tình hình của học viên A khá hơn. Khi nó trở nên tồi tệ, chúng tôi lại thiếu kiên nhẫn và bắt đầu chỉ trích. Sau nhiều chia sẻ, tình trạng của học viên A không khá hơn mà còn xấu đi. Trên bề mặt, chúng tôi đang giúp đỡ đồng tu, nhưng đây cũng là cơ hội để tu luyện chính mình. Nếu chúng tôi không hướng nội để đề cao, chúng tôi sẽ bỏ lỡ tất cả các cơ hội mà Sư phụ an bài cho chúng ta để đề cao tâm tính. Đây là một sơ hở lớn. Với một trường không gian bất chính, chúng tôi đã bị lợi dụng bởi cựu thế lực.
Nhóm chúng tôi học Giảng Pháp Pháp Hội Chicago 2004, Sư phụ giảng:
“Khi cứu độ chúng sinh thì cũng tu bản thân mình cho thật tốt. Trong ma nạn mà chư vị gặp phải khi tu luyện thì cần phải tu bản thân mình, phải xét bản thân mình; đó không phải là thừa nhận ma nạn mà cựu thế lực an bài [và] cần làm sao thực hiện tốt trong những an bài của chúng; không phải là như thế. Ngay cả bản thân sự xuất hiện của cựu thế lực cũng như an bài của chúng thì chúng ta thảy đều phủ định, đều không thừa nhận sự tồn tại của chúng. Chúng ta phủ định hết thảy những gì của chúng từ căn bản; [chỉ] khi phủ định và bài trừ chúng thì hết thảy những gì chúng ta thực hiện mới là uy đức.”
Sau khi thảo luận, chúng tôi không còn than phiền hay chỉ trích nữa. Tất cả những gì chúng tôi làm là hướng nội vô điều kiện. Chúng tôi nhận ra rằng, mặc dù chúng tôi nói rằng chúng tôi không thừa nhận an bài của cựu thế lực và chúng tôi không muốn A cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể bà, mỗi khi nhìn thấy bà chúng tôi lại hỏi bà cảm thấy thế nào. Điều đó chẳng phải là thừa nhận an bài của cựu thế lực sao? Với chấp trước người thường mạnh mẽ, chúng tôi đã mang đến những vật chất xấu cho học viên A. Làm sao bà có thể nhận nó? Chúng tôi ngộ ra rằng nếu chúng tôi tu luyện tốt, chúng tôi đang phủ nhận an bài của cựu thế lực. Chúng tôi phải sử dụng tốt Pháp bảo hướng nội này.
Sau khi chúng tôi hướng nội, đã có sự thay đổi. Tình hình của học viên A cũng thay đổi từ căn bản. Khi nằm viện, bà dùng máy MP3 để nghe Pháp. Bà chỉ có một niệm đầu: “Cuộc sống của tôi do Sư phụ ban cho. Tôi phải làm những gì mà tôi nên làm ở tầng thứ của tôi, hòa tan từng tế bào trong cơ thể tôi với Đại Pháp.” Bà nói với các bệnh nhân sự thật về Pháp Luân Công và thuyết phục họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ngay sau đó, thậm chí các bác sỹ cho là bệnh của bà không thể chữa được, bà đã về nhà với hai cái tên thoái ĐCSTQ.
Để cứu chúng sinh, trong vòng hai tháng về nhà, bà tổ chức một buổi gặp mặt với các bạn học cũ, vượt qua nhiều can nhiễu ở mọi phương diện. Các học viên trong nhóm chúng tôi phát chính niệm cho bà. Tác dụng của chỉnh thể là rất rõ ràng. Bà phân phát đĩa Thần Vận cho những người tham dự bữa tiệc của mình – mỗi người tham dự được hai cái, một cho họ và cái còn lại cho gia đình hoặc bạn bè để có nhiều người hơn hưởng lợi. Bà nói với các bạn học cũ về việc lưu diễn vòng quanh thế giới của Thần Vận, làm sống lại lịch sử và văn hóa 5000 năm, và đó là một bữa tiệc nghệ thuật. Ngoài ra, bà thuyết phục được ba người thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Bữa tiệc đã kết thúc một cách hết sức tích cực.
Hưởng lợi từ chỉnh thể và được sự dẫn dắt và bảo hộ từ bi của Sư phụ, bà nhận ra tầm quan trọng của việc học Pháp nhóm, vì vậy bà lập một nhóm học Pháp với một học viên 80 tuổi khác, một người mù chữ và ít học. Sau khi đắc Pháp, với sự trợ giúp của Sư phụ, học viên [lớn tuổi] đó đã có thể đọc Chuyển Pháp Luân một mình. Khi Hồng Ngâm III được xuất bản, học viên A dạy cụ cách đọc thơ. Học viên A mất 3 tiếng để dạy cụ đọc bài thơ đầu tiên: “Vô độ” Trong quá trình đó, học viên A tu luyện chính mình và đề cao tâm tính, và có hiểu biết sâu hơn về nhiều Pháp lý.
Bây giờ bà học Pháp hàng ngày, luyện công, phân phát đĩa DVD Thần Vận và các tài liệu giảng chân tướng khác, và nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Công, đi trên con đường do Sư phụ an bài.
Bài học mà chúng tôi học thu được từ chuyện này là tu luyện là nghiêm túc và tu luyện bản thân mình là rất quan trọng. Ngoài ra, dù khó khăn thế nào, các học viên ở Trung Quốc nên tham gia học Pháp nhóm và tạo ra môi trường học Pháp. Chúng ta cũng nên hướng nội thường xuyên và tạo thành một chỉnh thể. Chỉ khi chúng ta bước đi trên con đường do Sư phụ an bài chúng ta mới có thể hoàn thành thệ ước trợ Sư Chính Pháp.
2. Giúp đỡ học viên B và lần nữa hưởng lợi từ việc hướng nội
Khi chưa tu luyện, tôi là người có khả năng ăn nói và mọi người thích nghe tôi nói. Bị nhồi nhét văn hóa đảng, tôi đã rất cao giọng và thích thuyết giáo. Sau khi tu luyện, tôi tin rằng nhược điểm của tôi có thể được khắc phục. Sau 17 năm tu luyện, qua việc giúp đỡ học viên A, tôi nhận ra rằng năng lực của các học viên Đại Pháp do Đại Pháp ban cho và tôi phải sử dụng khả năng đó một cách tích cực. Tôi ngộ ra tu luyện là gì, hướng nội là gì, và làm thế nào để chính lại suy nghĩ. Tôi cũng trải nghiệm những điều kỳ diệu trong tu luyện.
- Tăng thêm các nhân tố tích cực vào các đồng tu
Học viên B tu luyện từ năm 1996. Cô ấy có thể ngồi ở thế song bàn trong 2 giờ từ khi chúng tôi chỉ mới tu luyện. Tuy nhiên, cô ấy nóng tính và hay cãi nhau với gia đình mình. Sáu năm trước, cô ấy bị đột quỵ và cao huyết áp và đã được đưa vào bệnh viện vài lần. Cô ấy không thể đi bộ. Tuy nhiên, cô ấy đã rất chủ động trong việc giảng chân tướng cho mọi người.
Trong quá khứ, các học viên giúp cô ấy bằng cách chia sẻ kinh nghiệm, nhẹ nhàng nhắc nhở cô ấy, và phát chính niệm tập thể cho cô ấy. Tuy nhiên, học viên B bị vướng vào nghiệp bệnh và không thể thoát ra khỏi nó. Cô ấy có chủ ý thức yếu và không biết cách hướng nội. Khi chúng tôi phát chính niệm cô ấy nói lảm nhảm và lắc động. Chúng tôi cảm thấy không có tác dụng, bởi vì điều đó đã kéo dài thời gian lâu. Bất kỳ lúc nào các học viên thấy cô ấy không thể thay đổi, họ sẽ chỉ trích cô ấy.
Chúng tôi quyết định học nhóm tại nhà cô ấy. Vì phải đi làm, vào cuối tuần tôi đi cùng một học viên khác đến nhà cô ấy. Chúng tôi có một niệm đầu: chúng tôi phải thanh trừ cảm giác chán nản giữa các học viên và các vật chất biến dị để giúp học viên B phân biệt suy nghĩ bằng chân ngã và củng cố chính niệm của mình.
Tình huống của học viên B có một chút giống với học viên A. Trong tuần đầu tiên, cô ấy cải thiện nhanh chóng với đầu óc thanh tịnh, và cô ấy không lắc động khi phát chính niệm. Cô ấy đi bộ nhiều hơn. Tuy nhiên, sau một tuần, cô ấy không thể ngồi yên học Pháp và lại bắt đầu nói những câu vô nghĩa. Khi cô ấy đi bộ, cô ấy cần đến một cây gậy, và cô ấy cũng không thể kiểm soát được bàng quang. Vốn đã căng thẳng, mối quan hệ của cô với chồng lại tồi tệ hơn. Chồng cô ấy sợ rằng cô ấy sẽ bị liệt và yêu cầu cô ấy dùng thuốc. Cuối cùng, B đồng ý. Cô thậm chí trở nên lẫn lộn hơn. Trong vòng hai tuần, tình trạng của cô ấy tồi tệ hơn.
Hai người trong số chúng tôi không động tâm vì việc này. Chúng tôi tăng cường học Pháp với cô ấy. Chúng tôi thấy rằng khi tâm chúng tôi không chính, cô ấy rất tiêu cực; khi chúng tôi bình tĩnh, cô ấy lại ổn. Khi chúng tôi ngừng nói những điều tiêu cực với cô ấy, cô ấy khỏe mạnh cả ngày.
- Đặt nhu cầu của người khác lên trước và thể hiện cách hành xử của một học viên
Chồng của B nói rằng anh ấy sẽ đi công tác một tuần sau đó và lo lắng không ai chăm sóc B. Tôi nghĩ rằng đây là một cơ hội lớn cho chúng tôi: chúng tôi có thể giúp anh ấy chăm sóc B và có nhiều thời gian hơn, để cùng học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm. Tôi thảo luận vấn đề với các học viên khác. Chúng tôi quyết định rằng, dù có việc gì ở nhà, chúng tôi sẽ đặt sang một bên và dành thời gian cho B trong hai ngày. Khi tôi nói với chồng B là sẽ giúp đỡ, anh ấy rất bất ngờ. Chúng tôi ngộ ra đây là cơ hội Sư phụ an bài cho chúng tôi đề cao chỉnh thể. Chúng tôi phải trân trọng nó.
Tất cả chúng tôi sắp xếp để có nhiều thời gian hơn với B. Nhóm học gồm một giáo viên 72 tuổi đã về hưu, người chưa từng gặp B. Khi tôi hỏi liệu bà có thể ở lại nhà B cùng với tôi không, bà đồng ý mà không do dự. Tôi rất xúc động.
Chúng tôi lau nhà cho cô ấy, gồm cửa sổ và bếp. Chúng tôi học Pháp trong môi trường trong sạch và phát chính niệm tại thời gian nhất định. Chúng tôi nhắc nhở cô ấy hướng nội và nghĩ về người khác trước để loại bỏ ma tính và tu luyện để có tâm thanh tỉnh.
Đôi khi B có sự tụt lùi, và chúng tôi, nói chung, đã không đủ chính niệm mọi lúc. Điều tốt là, bất cứ khi nào nó xảy ra, chúng tôi có thể hướng nội ngay để tìm ra chấp trước. Dần dần, chúng tôi đã loại bỏ các vật chấp bại hoại. Kết quả là, tình trạng của B đã được cải thiện. Vào sáng Chủ nhật, sau khi học Pháp, B đã thức tỉnh. Cô ấy ngộ ra rằng các đệ tử Đại Pháp là không có bệnh và rằng chúng tôi phải phủ nhận an bài của cựu thế lực. Chúng tôi khuyến khích cô ấy đứng dậy và tự đi. Cô ấy đứng dậy bằng gậy và đi một vài bước trong phòng khách. Đồng thời chúng tôi đọc bài thơ trong Hồng Ngâm II:
“Chính niệm chính hành
Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ.”
Khi chúng tôi đọc, cô ấy đi được những bước nhỏ. Vài phút sau, cô ấy bỏ gậy và đi nhanh hơn. Tất cả chúng tôi đều rớt nước mắt.
- Hướng nội ngay cả khi bị đối xử bất công
Có một sự việc khi tôi ở nhà B: tôi nhận ra rằng nhà của cô ấy không sạch sẽ, vì vậy tôi lau chùi cho cô ấy. Tôi dọn dẹp ngăn kéo và sắp xếp các bài giảng của Sư phụ gọn gàng. Tôi cũng lau chùi các phòng và giặt quần áo cho cô ấy. Tôi không chú ý đến cảm xúc của cô ấy. Trước khi chồng cô ấy đi, anh ấy để lại chút tiền cạnh máy làm mát nước cho chúng tôi mua thức ăn. Tôi không nghĩ là chúng tôi cần nó, bởi vì chúng tôi có bánh và cháo. Vài ngày sau, tôi nghe có ai đó nói rằng B nói 300 USD do chồng cô để lại đã biến mất và rằng có thể tôi đã vứt nó đi cùng với rác. Tôi rất sốc khi nghe thấy điều đó. Tôi muốn thanh minh với cô ấy. Sau đó tôi nhận ra rằng đó không phải là phần biết của cô ấy nói. Tôi cần phải hướng nội. Chắc chắn có cái gì đó tôi cần phải loại bỏ.
Sau đó tôi nhớ về một câu chuyện tôi nghe trên đài phát thanh Minh Huệ về một đại phu thời cổ đại ở Trường Xuân. Đại phu Wei đã chữa bệnh cho bệnh nhân, người sau đó quay lại buộc tôi ông ấy lấy tiền. Thay vì thanh minh, đại phu Wei đưa tiền cho bệnh nhân. Ngay cả một người thường trong thời cổ đại còn không bị tác động bởi những lời buộc tội sai trái và thay vào đó là vẫn nghĩ về người khác trước trong khi bị buộc tội. Tôi là một người tu luyện, vì vậy tôi nên làm tốt hơn.
Sư phụ giảng:
“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (“Thế nào là Nhẫn”, ‘Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi tĩnh tâm lại và hướng nội. Khi tôi đang dọn nhà cho B, tôi có ý thể hiện. Tôi không loại bỏ nó ngay lập tức. Mặc dù tôi đang giúp đỡ cô ấy nhưng cô ấy không hài lòng. Đó chính là nhân tố văn hóa đảng biểu hiện trong tôi. Nó phơi bày tâm truy cầu mạnh mẽ, vị tư, ý định tranh luận, và tâm sợ bị bất công của tôi. Bởi vì có vấn đề về tiền bạc, nó chỉ ra rằng tôi vẫn chấp vào tiền. Tôi phát chính niệm loại bỏ những vật chất xấu để tiêu trừ chúng. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy trường không gian của tôi rất thanh tịnh. Tâm tính tôi được đề cao khi tôi hướng nội.
Mọi thứ đã thay đổi vài ngày sau đó. Tôi được biết là B đã tìm thấy tiền. Căng thẳng giữa chúng tôi biến mất. Suy cho cùng, tu luyện là điều đơn giản như vậy.
Thông qua việc giúp đỡ các đồng tu, với sự chăm sóc và hướng dẫn của Sư phụ, sự hỗ trợ của môi trường tu luyện tập thể, và giữa mâu thuẫn của các đồng tu, tôi đã học được cách hướng nội và tu tâm tính.
Tạ ơn Sư phụ Lý! Cảm ơn các đồng tu!
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/20/明慧法会–帮同修也要修自己-265183.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/2/7/137397.html
Đăng ngày 09-03-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.