Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 27-11-2012] Khi tôi thấy các đồng tu chia sẻ về con đường Chính Pháp oanh liệt của họ, tôi nhận thấy con đường tu luyện của tôi quá mờ nhạt. Nhưng là một học viên, cho dù việc tu luyện của tôi trong quá khứ như thế nào, tôi nên nhìn lại để có thể tu luyện tốt hơn trong thời gian tới. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình và báo cáo với Sư phụ.

1. Pháp Luân Công là tu luyện Phật Pháp

Trước khi đắc Pháp, tôi bị nhiều chứng bệnh, như khí thũng, đau tim, và viêm mũi. Tôi trông già hơn tuổi và ngay cả việc đi đứng của tôi cũng rất khó khăn. Vào tháng 03 năm 1998, một đồng nghiệp đã giới thiệu Đại Pháp với tôi.

Lúc đầu, tôi chỉ đọc sách Đại Pháp và ngồi thiền. Sau khi đọc sách một tháng, tôi đã hiểu rằng Chuyển Pháp Luân và các bài kinh văn của Sư phụ đều rất tinh tuý. Những cuốn sách tỏa sáng khi tôi đọc chúng. Tôi thực sự tin Pháp Luân Đại Pháp và tự nhủ: “Đây thực sự là tu luyện Phật Pháp.”

Tôi bắt đầu tới điểm luyện công để luyện tập. Sau khoảng một hay hai tháng, sức khoẻ của tôi đã cải thiện tốt hơn rất nhiều và sắc mặt cũng thay đổi. Sư phụ đã liên tục thanh lý thân thể cho tôi. Mỗi khi luyện các bài tập, tôi thổ ra nhiều lần và nước mũi chảy ròng ròng. Tôi thấy một cục bướu ở ngay bên hông và nhận ra rằng đó là nghiệp lực của tôi đang bị tiêu trừ. Vài ngày sau đó, tôi đã hoàn toàn khoẻ mạnh và nhận ra rằng “Pháp Luân Công không những là chữa bệnh khỏe người, mà còn là chân chính tu luyện bản thân để giác ngộ và trở về.”

Tôi đã giới thiệu Đại Pháp cho em gái tôi, chồng tôi, và con gái tôi. Lúc đó, trong tâm tôi biết rằng Đại Pháp là tốt. Có người nói rằng: “Sư phụ là do Thiên thượng phái xuống”. Tôi nói: “Anh nói không đúng. Sư phụ là cao nhất trên Thiên thượng”.

Một lần nọ con gái tôi thấy thân thể tôi có màu xanh lục giống như tượng ngọc. Khi tôi đọc thuộc lòng Luận ngữ cùng với con gái tôi, tôi thấy người của nó được bao bọc với ánh sáng vàng chiếu thẳng lên trần nhà.

Vào tháng 09 năm 1998, một quân nhân về hưu ở gần nhà tôi tổ chức nhóm học Pháp. Con gái tôi và tôi đã đến đó học Pháp vào mỗi tối từ 6h đến 10h tối. Chúng tôi luyện các bài tập trước tiên, sau đó học Pháp. Chúng tôi đã tham gia nhóm học Pháp này cho đến tháng 07 năm 1999.

2. Tôi đã không hiểu rõ Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác như thế nào

Năm 1999, chế độ Giang Trạch Dân và ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Một người bạn của chồng tôi làm việc tại Cục An ninh đã biết trước điều này. Cô ấy bảo chúng tôi đừng đi ra ngoài. Chúng tôi nói rằng chúng tôi không sợ. Cô ấy nói: “Vậy cô có tránh được dao và súng không?” Ngụ ý rằng ĐCSTQ đã chuẩn bị sẵn sàng vũ khí và súng ống. Chúng tôi biết rằng tà đảng sẽ dùng mọi thủ đoạn để đàn áp Pháp Luân Công. Chúng tôi cũng thảo luận các vấn đề trong buổi học Pháp nhóm. Chúng tôi đều nói rằng nếu cuộc đàn áp thật sự xảy ra, chúng tôi phải bảo hộ Đại Pháp.

Vào ngày 21 và 22 tháng 07, nhiều đồng tu đã đến Quảng Trường Nhân dân ở Đại Liên để chứng thực Pháp. Chúng tôi đã chứng kiến vô số các Pháp Luân đủ màu trên bầu trời. Thật là tuyệt diệu. Vào ngày 21 tháng 07, ĐCSTQ đã lừa dối và bảo chúng tôi đăng ký. Chúng tôi đã suy nghĩ quá đơn giản và đã đăng ký. Ngày hôm sau, cảnh sát bắt đầu bắt các đồng tu ở quảng trường. Con gái tôi và tôi cũng đến quảng trường. Cảnh sát đã bắt nhiều đồng tu khác nhưng chúng tôi đã ra về an toàn.

Trước khi tu luyện Đại Pháp tôi cũng không có ấn tượng tốt về ĐCSTQ, nhưng tôi không thể tưởng tượng nổi nó hoàn toàn tà ác đến vậy. Sau khi cuộc đàn áp dã man diễn ra, tôi hiểu rằng ĐCSTQ thật tà ác và việc cầu cứu đến các cấp lãnh đạo là không có tác dụng. Tôi vẫn có tâm sợ hãi và các chấp trước người thường khác, vì thế tôi đã không tới Bắc Kinh để chứng thực Pháp.

Sau đó, cảnh sát và các quan chức từ cộng đồng dân cư địa phương đã đến nhà tôi một vài lần. Trường học của con gái tôi cũng ép chúng tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Chồng tôi biết chuyện và đã giao nộp vài cuốn sách Đại Pháp. Cảnh sát cũng viết hối quá thư từ bỏ Pháp Luân Công dưới tên tôi mà không có sự đồng ý của tôi. Tôi đã không duy hộ Pháp, không chứng thực Pháp được tốt. Sau đó tôi đã nghiêm chính thanh minh và nói rõ rằng hối quá thư mà cảnh sát viết cho tôi là không có giá trị.

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ Đại Pháp, và luôn tín Sư tín Pháp. Lúc đó, nhiều đồng tu cũ đã bắt đầu nghi ngờ Đại Pháp. Tôi nói: “ĐCSTQ đã lừa dối và tuyên truyền hoàn toàn không đúng sự thật. Đại Pháp là tốt nhất.” Ngay cả sau khi tôi bị đàn áp, tôi đã không bỏ lỡ một ngày học Pháp và luyện các bài công pháp.

3. Dù ở bất kỳ nơi nào, chúng ta luôn giảng rõ chân tướng

Khi cuộc đàn áp diễn ra, tôi đã bắt đầu giảng chân tướng. Tôi đã đắc được nhiều lợi ích từ tu luyện. Tóc bạc của tôi đã trở lại màu đen và trở nên rất khỏe. Năm 2000, tôi đi cắt tóc và thợ cắt tóc thấy rằng nửa trên tóc của tôi bị bạc và nửa dưới thì đen. Anh ấy thấy rất kỳ lạ. Tôi nói rằng: “Tóc của tôi trở lại màu đen là vì tôi tu luyện Pháp Luân Công.” Người ngồi cạnh tôi nói: “Bà ấy thực sự dám nói đến Pháp Luân Công à?”

Mùa thu năm 1999, các đồng tu bắt đầu phát tài liệu giảng chân tướng ở những nơi công cộng như trạm xe buýt và khu mua sắm. Đôi lúc chúng tôi đặt các tờ rơi trên chỗ ngồi ở tầng trên của xe buýt. Một lần tôi phát tài liệu trong một tòa nhà. Tôi thấy thân thể tôi phát ra ánh sáng trắng như sao băng làm sáng lóa cả hành lang. Những tờ rơi mà chúng tôi phát ra cũng phát ra ánh sáng trắng. Khi tôi nghĩ về việc ra ngoài phát tờ rơi, đôi khi tôi có tâm sợ hãi, nhưng một khi tôi tới đó, tâm sợ hãi hoàn toàn biến mất và tôi phân phát các tài liệu mà không có vấn đề gì. Lúc đó, không có một bóng người tại hành lang. Sau khi phát hết các tài liệu, tôi nghe thấy tiếng động trên lầu, vì vậy tôi biết đó là lúc cần dời đi và tôi biết rằng Sư phụ đang bảo hộ tôi.

Con gái tôi chuẩn bị tham dự kỳ thi cao học, và khi chúng tôi đến một thành phố gần biển, chúng tôi đã chứng kiến một tại nạn xe hơi. Bánh xe ôtô đã cán qua chân một người nhưng người đó vẫn bò ra khỏi gầm xe mà không thương tích gì. Anh ấy còn để người tài xế đi. Tôi nói rằng: “Người đó hẳn là một học viên”. Chúng tôi đã liên hệ với các đồng tu tại địa phương. Chúng tôi có nhiều tài liệu hơn từ các đồng tu và bắt đầu dán tài liệu ở trên phố. Vài ngày trước kỳ thi của con gái tôi, chúng tôi đã dán được thật nhiều áp phích giảng chân tướng vào buổi tối. Mặc dù con gái tôi có chút hồi hộp về kỳ thi, nó vẫn luyện các bài công Pháp và phân phát các tài liệu giảng chân tướng. Nó đã đạt kết quả rất tốt và được đề cử nhập học tại một trường đại học nổi tiếng tại Bắc Kinh và có điểm cao nhất trong chuyên nhành học của nó. Mọi người nói rằng người ta thường ốm và đen đi vào trước kỳ thi, vì áp lực rất lớn, nhưng con gái tôi thì khoẻ khoắn và tràn đầy năng lượng. Cô bé nói rằng Sư phụ đã khai mở trí huệ cho nó. Chủ đề kiểm tra tiếng Anh cuối cùng là viết một đoạn văn ngắn. Nó nhìn đồng hồ thì thấy rằng không đủ thời gian để hoàn thành. Lúc đó, đầu nó trống rỗng và nó cảm thấy Pháp Luân đang xoay chuyển. Sau đó lời văn từ trong đầu tuôn ra thật dễ dàng và nó đã viết xong trước khi hết giờ .

Sau đó con gái tôi tham dự kỳ thi Tiến sĩ và lại một lần nữa có số điểm cao nhất trong chuyên ngành của nó. Nó có được lợi ích từ Đại Pháp vì Đại Pháp khai mở trí huệ của con người.

Khi chúng tôi thấy có nhiều tài liệu thông tin bị bỏ đi một cách lãng phí, tôi bắt đầu giảng chân tướng và phát tài liệu trực tiếp. Tôi làm vậy trong khi đang làm việc, mua sắm, trên máy bay và xe lửa, và khi đi nghỉ phép. Ở bất cứ nơi nào tôi đến, tôi giảng chân tướng và phát tài liệu cho mọi người.

Chồng tôi từng là một quân nhân nhưng anh ấy đã giải ngũ và làm việc cho văn phòng chính phủ. Nhiều bạn bè và đồng đội của anh ấy làm việc trong hệ thống toà án. Có người làm tại trại tạm giam. Có người làm trong Viện Kiểm sát. Tôi cũng đã giảng chân tướng cho họ. Một lần tôi đi nghỉ ở một khu nghĩ dưỡng cùng với những người bạn của chồng tôi. Họ đều làm việc tại Viện Kiểm sát. Tôi đã mang theo nhiều tài liệu giảng chân tướng. Vì tôi tu luyện Pháp Luân Công, trông tôi trẻ và khoẻ mạnh hơn. Khi có người nói về điều đó, tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Rồi tôi giảng sự thật cho họ từng người một và gửi cho họ tài liệu giảng chân tướng để họ đều biết được sự thật về Đại Pháp.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã nói với các đồng nghiệp của mình về Đại Pháp. Khi Đại Pháp bắt đầu bị đàn áp, tôi liên tục giảng chân tướng. Tôi rất nghiêm khắc tuân theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi làm tương đối tốt và trường không gian của tôi rất chính. Tôi làm việc tại văn phòng lưu trú địa phương của chính quyền tỉnh. Lãnh đạo của phòng là một cán bộ cấp phó phòng. Vào năm 1998, tôi đã đưa bà ấy tất cả các loại tài liệu về Đại Pháp. Bà ấy còn muốn mua sách Đại Pháp. Thật không may bà ấy đã bỏ lỡ cơ hội, nhưng bà ấy đã biết được chân tướng. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, bà ấy chưa bao giờ tham gia vào cuộc đàn áp và đã không gây áp lực gì cho tôi. Vào lúc đó, một vị chủ nhiệm ở đơn vị công tác nói chuyện với tôi. Tôi đã giải thích Pháp Luân Công cho ông ấy một cách tường tận và giải thích vì sao tôi tu luyện. Tôi nói với ông ấy rằng chúng tôi đang bị bức hại, nhưng lịch sử sẽ chứng kiến hết thảy mọi việc. Sau đó ông ấy không bao giờ nói với tôi về Pháp Luân Công. Người quản lý trực tiếp của tôi là một vị trưởng ban. Sau khi tôi nói chuyện với vị chủ nhiệm, anh ấy nói với tôi trước mặt mọi người rằng: “Tôi không thể học Pháp Luân Công. Không được hút thuốc, không được uống rượu, hơn nữa Pháp Luân Công quá chân chính và tôi sẽ không thể học được.”

Anh ấy đã kín đáo đưa tôi chiếc chìa khoá tủ chứa đồ trong văn phòng và nói tôi có thể giữ sách Đại Pháp và tài liệu giảng chân tướng ở đó cho an toàn. Người bạn làm ở Cục An ninh cũng nhắn tin cho chúng tôi để chuyển một số sách Đại Pháp và các tài liệu giảng chân tướng vào trong Cục An ninh. Sau đó cảnh sát yêu cầu chúng tôi giao các sách Đại Pháp. Cảnh sát đã không thể nào tưởng tượng rằng các cuốn sách đã nằm ở một nơi rất an toàn rồi. Những người có tiền duyên này đã biết chân tướng của Đại Pháp và tôi cũng thường gửi cho họ các tài liệu giảng chân tướng. Sau đó khi cuộc vận động thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới bắt đầu, họ đã thoái khỏi ĐCSTQ. Vài người trong số họ đã bắt đầu đọc sách Đại Pháp. Họ sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Khi tôi gặp Bí thư của Ủy ban nhân dân địa phương, tôi đã giảng chân tướng cho cô ấy. Cô ấy nói: “Họ chỉ trả tôi vài trăm tệ mỗi tháng và họ thường làm việc xấu.” Sau đó cô ấy từ chức.

Tôi cũng gặp một người bạn đã làm việc trong Viện kiểm sát vài lần và giúp anh ta biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Theo lời vợ anh ấy nói, ngày mà tôi giúp anh ấy thoái khỏi ĐCSTQ, anh ấy đã rất mừng. Anh ấy không còn xem TV gì nữa. Thay vào đó, mỗi sáng lúc 8 giờ, anh ấy truy cập vào mạng để đọc tin tức.

Tôi biết vợ của một người lãnh đạo cấp cao trong chính phủ. Chúng tôi đặt tài liệu giảng chân tướng và Cửu Bình vào hộp thư của bà ấy. Sau đó tôi đã đưa trực tiếp cho họ đĩa DVD Biểu Diễn Nghệ thuật Thần Vận. Vào năm 2011, tôi đã giúp người vợ thoái khỏi ĐCSTQ. Sau đó bà ấy đã khuyên chồng và con gái thoái đảng. Đó là một quá trình kéo dài bảy năm và cuối cùng cả gia đình họ đã được cứu.

Giảng chân tướng trong hơn mười năm, tôi có nhiều kỷ niểm đáng nhớ với những người có tiền duyên. Thường khi tôi chờ xe buýt, tôi luôn khuyên người khác thoái ĐCSTQ. Xe buýt thường đến ngay sau khi tôi làm xong, và tôi đưa người đó một tờ rơi. Trên xe buýt, tôi làm quen với người khác và khi chúng tôi xuống khỏi xe buýt, tôi liên tục giảng chân tướng cho đến khi họ được cứu.

Đôi khi ra khỏi khu mua sắm, tôi luôn bị gọi quay trở lại và gặp nhiều người có duyên để giúp họ thoái ĐCSTQ. Khi tôi gặp ai đó lần đầu tiên, chúng tôi không có nhiều thì giờ để nói quá nhiều thứ. Khi chúng tôi gặp lại lần nữa, tôi đã tặng họ đĩa DVD Thần Vận. Lần thứ ba tôi có thể khuyên họ thoái khỏi ĐCSTQ dễ dàng hơn.

Một số người lạnh lùng và không dễ dàng để bắt chuyện, nhưng tôi gặp họ thường xuyên. Tôi nhận ra rằng chắc hẳn họ có tiền duyên với tôi, vì vậy tôi tiếp cận với họ để giúp họ thoái ĐCSTQ. Sau đó họ cũng thực sự tin lời tôi và thoái đảng.

Sau vài lần tình cờ gặp một vị giám đốc thuộc một văn phòng trong chính phủ, tôi cảm thấy ông ấy hẳn là có quan hệ tiền duyên với tôi, vì vậy tôi đưa cho ông ấy một cuốn cửu bình. Sau đó tôi không còn gặp lại ông ấy nữa cho đến vài năm gần đây. Lúc đó, tôi đã có thể dễ dàng khuyên ông ấy thoái ĐCSTQ.

Tôi thường cảm thấy sự từ bi của Sư phụ. Ngài đã cho tất cả mọi  người cơ hội để được cứu.

Đôi khi nhiều việc rất kỳ lạ xảy ra.

Một lần trên xe buýt tôi đã gặp một cụ già hơn 90 tuổi. Tôi khuyên ông ấy thoái khỏi ĐCSTQ. Tôi nhiều lần đưa tay vào túi và tự hỏi tài liệu nào phù hợp với ông ấy nhất. Ông ấy nói: “Cô muốn đưa tôi thứ gì, thì cứ đưa tôi.”

Một lần ở trên tàu hỏa tôi giảng chân tướng cho hành khách trên tầng hai của khoang ngủ. Tôi nói: “Có một cách rất tốt để giúp bạn có một cơ thể khoẻ mạnh.” Cô ấy nhảy ra khỏi giường và ngồi cạnh tôi nói: “Cách nào? Hãy chỉ cho tôi.” Rồi tôi giảng chân tướng cho cô ấy và giúp cô ấy thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên quan. Khi cô ấy chuẩn bị xuống xe, tôi thấy cô ấy có quá nhiều hành lý và tôi đã giúp cô ấy. Cô ấy nói: “Tôi thực sự muốn đọc Chuyển Pháp Luân.” Thật may là tôi có một cuốn bỏ túi đem theo mình. Tôi xuống xe buýt và đưa cô ấy cuốn sách. Nếu tôi không có chính niệm, tôi có thể đã bỏ lỡ người có tiền duyên.

Một lần tôi đang mua quần áo bầu với con gái tôi và gặp một đôi vợ chồng. Người vợ cũng có bầu. Tôi giảng chân tướng cho họ và bảo họ hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo,” và điều này sẽ mang sức khoẻ đến cả cho em bé. Người chồng hỏi: “Cô là [học viên] Pháp Luân Công?” Tôi đùa với họ: “Anh là cảnh sát?” Quả thật anh ấy thật là cảnh sát. Nhưng anh ấy nói: “Tôi không can thiệp vào tín ngưỡng của người khác.” Tôi cũng đã giúp họ thoái khỏi ĐCSTQ.

Năm 2001, tôi thường ra ngoài giảng chân tướng cùng các học viên mới. Một học viên giảng chân tướng cho một chủ cửa tiệm giày. Người chủ là một Phật tử và rất có kiến thức. Học viên mới này đã không giảng chân tướng rõ ràng cho bà ấy, cho nên người này đã tranh luận với học viên ấy. Nhưng một thời gian sau, khi chúng tôi đến chợ để giảng chân tướng, người chủ đã đến nói chuyện với người học viên mới này. Bà ấy nói: “Tôi đã chờ cô lâu rồi.” Tình cờ trong một buổi gặp gỡ của những người theo Phật giáo, có một vị Đạo sĩ đã bật một đoạn video của Pháp Luân Công và nói với họ rằng Pháp Luân Công là môn tu luyện chân chính. Rồi bà ấy nhớ lại người học viên đã giảng chân tướng cho bà ấy và đã chờ đợi người học viên này quay trở lại. Người chủ tiệm cũng nhanh chóng rủ thêm 30 Phật tử đến. Tất cả bọn họ đều bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Cũng giống như Sư phụ đã giảng:

“Kỳ thực khi Sư phụ muốn làm như thế nào đó, thì quyết không phải là nghĩ chỉ thế là xong, tôi phải làm rất nhiều ‘trải thảm’ [chuẩn bị đằng sau], mà chư vị không thấy, những vị Thần cũng làm nữa. Thậm chí đều đã ‘trải thảm’ xong cả rồi, chỉ thiếu chư vị bước ra làm thôi” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)

Khi giảng chân tướng, tôi nhận ra rằng có nhiều người muốn đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi đã hỏi các đồng tu tại điểm sản xuất tài liệu về việc làm sách Chuyển Pháp Luân loại bỏ túi và tôi đã luôn mang hai cuốn trên người để đưa cho người có duyên. Tôi đã đưa hàng chục cuốn Chuyển Pháp Luân đến cho người khác.

Năm 2009, các học viên chúng tôi đã giảng chân tướng cho hơn 20 nghìn người. Kể từ thời gian đó tôi không đếm người nữa. Tôi ra ngoài giảng chân tướng mỗi ngày và khuyên hơn mười người thoái khỏi ĐCSTQ. Có một năm vào ngày 20 tháng 07, Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi và chúng tôi đã kêu gọi được hơn 50 người thoái khỏi ĐCSTQ chỉ trong một buổi chiều.

Hiện tại thiên thượng đang phát sinh biến hóa và con ngườia đang dần thức tỉnh. Việc kêu gọi mọi người người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới đã dễ hơn. Nhưng chúng ta phải tranh thủ cơ hội này. Đôi khi những quan hệ tiền duyên có thể trôi qua ngay khi mà chúng ta lơi lỏng.

4. Tác dụng của chính niệm

Sau hơn 15 năm, tôi chỉ có ba khảo nghiệm nghiêm trọng.

Vào mùa thu năm 2000, một cảnh sát phụ trách khu vực chúng tôi bị thay thế. Chúng tôi đã giảng chân tướng cho người trước đó, và anh ấy chưa bao giờ can nhiễu chúng tôi. Người mới đến vừa tốt nghiệp từ học viện cảnh sát và tương đối tà ác. Anh ta gọi tôi đến và hỏi rằng: “Cô còn tập luyện Pháp Luân Công không?”

Tôi nói: “Không còn môi trường như vậy nữa.” Anh ấy nói: “Đừng vòng vo nữa. Hãy trả lời thẳng. Nếu cô không tập luyện nữa, chỉ trích Sư phụ của cô đi.”

Tôi nhận ra rằng đó là lúc để chứng thực Đại Pháp. Tôi nói: “Tất nhiên tôi không thể làm như vậy được. Tôi có một thân thể khoẻ mạnh nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Làm sao tôi có thể chỉ trích Sư phụ tôi được?” Sau khi nghe vậy, anh ấy nói nhỏ rằng anh ấy muốn đến nhà tôi để nói chuyện. Lúc đó tôi đã chuyển đi chỗ khác (Tôi cảm thấy Sư phụ đã an bài cho tôi nhằm giảm trừ can nhiễu của tà ác đối với tôi). Tôi nói: “Được, tôi sẽ đón anh.”

Tôi đã không muốn gặp anh ta. Ngày kế tiếp tôi đến văn phòng của chồng tôi. Sau đó tôi nghĩ rằng không có gì phải sợ cả, vì vậy tôi về lại nhà. Cuối cùng, không có chuyện gì xảy ra. Đó là cựu thế lực thực sự dùng người cảnh sát đó để khảo nghiệm tôi.

Một lần tôi vừa rời khỏi nhà một đồng tu, khi còn đứng ở hành lang, tôi thấy ba người cảnh sát. Họ hỏi tôi rằng tôi có phải là một người mà họ đang tìm không. Tôi đã trả lời không. Họ chụp lấy túi xách của tôi và kiểm tra. Thông thường tôi để tài liệu giảng chân tướng trong túi. Nhưng lần này thì tôi không mang theo gì cả. Tôi trấn tĩnh và hỏi: “Chuyện gì vậy?” Họ đã để tôi đi. Sau khi tôi rẽ vào ở góc phố kế tiếp, tôi liền gọi điện cho người đồng tu.

Lần khác, ba chúng tôi ra ngoài giảng chân tướng. Trong khi chúng tôi đang giải thích về Pháp Luân Công cho một chủ tiệm, tôi thấy một người đàn ông tiến về phía chúng tôi. Thông thường mắt của tôi không được tốt nhưng lần này tôi đã thấy rõ người này có vấn đề và anh ta có gương mặc tà ác. Người đồng tu đang chuẩn bị đưa tài liệu cho người chủ tiệm, vì vậy tôi đã giữ tay cô ấy lại, rồi chúng tôi rời khỏi đó. Người đàn ông hỏi người chủ tiệm: “Họ nói gì với ông vậy?” Người chủ tiệm nói: “Không có gì. Họ đều tin vào Phật giáo.” Người chủ tiệm đó thật tốt bụng.

Thông thường khi tôi gặp vấn đề như thế này, tôi thường không sợ (đôi khi sau đó tôi mới cảm thấy sợ). Tôi đã thực sự thể nghiệm được những gì Sư phụ giảng về hiệu quả của chính niệm:

“Nhưng nếu chính niệm mạnh, thì tà ác sẽ bị giải thể.” (Giảng Pháp tại Manhattan)

5. Tổng kết

Trong nhiều năm con đường tu luyện của tôi đã rất suôn sẻ. Tôi xin tổng kết những thể ngộ của tôi như dưới đây.

1. Học Pháp là quan trọng nhất. Tôi giảng chân tướng tốt nhất khi tôi học hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân vào buổi sáng. Rồi tôi giảng chân tướng vào buổi chiều. Sau khi tôi quay về vào buổi tối, tôi vẫn tiếp tục học Pháp. Tôi phát chính niệm khoảng mười lần mỗi ngày. Tôi cũng đọc 30 cuốn Kinh văn khác. Trung bình tôi có thể đọc tất cả sách Đại Pháp trong vòng một hay hai tháng.

Mỗi ngày trước khi ra ngoài giảng chân tướng, tôi xin Sư phụ trợ giúp và gia trì cho tôi. Khi tôi giảng chân tướng, tôi thấy trường năng lượng mình trong sạch và năng lượng của tôi rất mạnh. Trí huệ của tôi cũng tăng và trí óc của tôi thanh tỉnh không có chút sợ hãi nào. Vì vậy tôi sẽ được an toàn. Nhiều từ ngữ tuôn ra từ miệng tôi rất tự nhiên trong khi giảng chân tướng. Khi đồng tu nào đó không thể giảng rõ sự thật cho người nghe, tôi thường có thể giúp người đó hiểu rõ. Đôi lúc trong khi giảng chân tướng, tôi cảm thấy có gì đó giống như làn sóng phát ra từ người tôi. Tôi nghĩ giống như Sư phụ đã giảng: “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh”. Sư phụ thực sự đã làm mọi việc!

2. Tín Sư tín Pháp. Vì tôi thực sự học Pháp và tu luyện bản thân, tôi tin vào Sư phụ và Pháp. Tôi cảm thấy Đại Pháp là chân chính nhất và tốt nhất. Tôi không bao giờ có chút nghi ngờ gì về Sư phụ. Tôi nghĩ rằng tôi chỉ cần làm theo những gì Sư phụ giảng và làm những gì cần làm. Những gì chúng ta làm thật ra đều do Sư phụ an bài.

3. Tu luyện tâm tính. Chồng tôi là một quân nhân đã giải ngũ và bị đầu độc nghiêm trọng bởi ĐCSTQ. Vì vậy, thực sự tôi có nhiều khảo nghiệm ở nhà hơn. Sau khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Đại Pháp, anh ấy thường cãi nhau với tôi, la mắng tôi, và can nhiễu tới việc giảng chân tướng của tôi và con gái. Về phương diện này, tôi đã không tu luyện tốt và vẫn còn nhiều khuyết điểm. Nhiều lần, tôi đã đưa các tài liệu, giảng chân tướng, và kêu gọi những người bạn của anh ấy thoái ĐCSTQ mà không cho anh ấy biết. Vào năm 2005, sau khi cãi nhau với chồng, tôi ra khỏi cửa và ngay lập tức bị đau tay. Tôi biết tôi đã không tu luyện tâm tính mình tốt và tôi cần phải thay đổi chính mình. Chồng tôi không can nhiễu tôi nữa, nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn cải chính được anh ấy.

Con gái tôi va tôi thường cùng nhau giảng chân tướng bước đi trên con đường chính Pháp. Nhưng sau khi nó cưới một đồng tu khác, nó đã lạc lối trong cõi người thường. Tôi rất lo lắng và cố gắng động viên nó nhưng không thành công. Tôi biết rằng có điều gì đó tôi cần tu luyện, bao gồm tình cảm của mình cà các chấp trước khác.

Con đường tu luyện của tôi chẳng mấy chốc sẽ được 10 năm. Tôi đã không làm điều gì kinh thiên động địa. Tôi chỉ biết rằng tôi cần nghe theo lời Sư phụ. Sư phụ dạy chúng ta rằng chúng ta đến từ thiên thượng và chúng chúng ta cần hoàn thành thệ ước của mình. Bất luận còn bao nhiêu thời gian, chúng ta cần tu luyện tinh tấn cho đến cuối cùng và cứu càng nhiều người càng tốt.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi cứu độ của Ngài!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/27/明慧法会–人到哪里-真相讲到哪里-264741.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/1/136883.html

Đăng ngày 10-03-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share