Bài viết của học viên Ngọc Thanh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-02-2013]

Con xin kính chào Sư Phụ! Xin chào các bạn học viên!

Pháp Luân Đại Pháp thật mỹ diệu!

Tôi đắc Pháp Luân Đại Pháp tháng 07 năm 2004, khi một bạn cùng học đại học đã gọi và thảo luận về môn tu luyện với tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về “Chân-Thiện-Nhẫn”, nhưng nó có vẻ quen thuộc với tôi. Đêm đó, tôi suy nghĩ về ý nghĩa của ba chữ này cho đến khi tôi ngủ thiếp đi. Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, đột nhiên tôi nhận ra rằng gốc rễ của các vấn đề nội tại của mình là sự thiếu trách nhiệm. Câu trả lời này dường như không có cơ sở, nhưng nó thực sự chính xác. Tôi không quan tâm nhiều tới gia đình của mình. Khi chồng tôi phàn nàn, tôi đã tranh đấu với anh ấy và cảm thấy hổ thẹn về bản thân. Trong suốt tuần sau đó, tôi đã không tranh cãi với chồng mình, và tôi nhận thấy rằng sức khỏe của mình cải thiện. Sau đó, người bạn học cùng đại học tới nhà thăm tôi, nói chuyện nhiều hơn về Pháp Luân Đại Pháp, và để lại cho tôi một vài cuốn sách. Tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi nhận ra rằng đó thực sự là một cuốn sách đến từ thiên thượng. Tôi phấn khởi rằng tôi đã có một cuốn sách có thể khiến tôi trở thành một Giác giả!

Tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Khi đả tọa, tôi cảm thấy năng lượng mạnh mẽ chạy khắp cơ thể và xua tan mọi bệnh tật. Tôi thường bị bệnh viêm xoang và nghẹt mũi quấy rầy trong khi đả tọa. Tôi cảm thấy Pháp Luân xoay trong cơ thể tại những nơi có bệnh. Tôi đã có thể dừng tất cả các loại thuốc và không còn cảm thấy mệt mỏi.

Tôi bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân và luyện năm bộ công pháp mỗi ngày. Việc đả tọa làm chân tôi bị đau, nhưng tôi tin rằng đó là một điều tốt vì nó tiêu nghiệp. Có nhiều tạp niệm xuất hiện trong đầu khi tôi đả tọa và tôi không thể kiểm soát chúng. Một lần, tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ: “Nó là nghiệp lực từ trước đó nổi lên lại, cho nên chư vị phải coi nó như một người khác.” (“Giảng Pháp tại hội tọa đàm ở New York”, Giảng Pháp tại Mỹ Quốc, tạm dịch). Tôi đã thử làm theo lời giảng, và tất cả những tư tưởng bất hảo của tôi biến mất. Đột nhiên tôi cảm thấy rằng tôi đang bay trên một con đường lớn với những ngôi nhà ở hai bên đường. Thiên mục của tôi đã được mở.

Chứng thực Pháp

Tôi đọc trong một cuốn sách nhỏ giảng chân tướng về việc nhận địa chỉ IP của Dongtaiwang (phần mềm được sử dụng để vượt qua sự phong tỏa Internet của Đảng Cộng sản Trung Quốc) thông qua một tài khoản email ở nước ngoài. Tôi đã thử và truy cập trang web Minh Huệ một cách nhanh chóng. Nó đã mở mang tầm mắt cho tôi. Tôi lần lượt đọc từng bài giảng của Sư Phụ và các bài viết chia sẻ của các học viên. Tôi không muốn ăn hay ngủ. Tôi đọc những gì Sư phụ nói về tầm quan trọng và tính cấp thiết của của việc cứu người, và tôi quyết định rằng tôi muốn làm việc này.

Tại thời điểm ấy tôi muốn làm rất nhiều hạng mục Đại Pháp, và buông lơi tu luyện cá nhân. Tôi đã làm rất nhiều việc bằng những ý niệm người thường. Có người báo tôi cho công an vào tháng 07 năm 2008, sau khi tôi bị trông thấy khi đang phát các tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã bị giam trong vòng 15 ngày. Trong thời gian này, tôi đã gặp các học viên khác trong vùng. Sau khi được thả, tôi bắt đầu liên lạc với họ, và không còn tu luyện đơn độc. Tuy nhiên, trải nghiệm này vẫn không phơi bày được chấp trước của tôi vào công việc và đạt mục tiêu, và tôi vẫn còn ít chú ý đến thực tu và học Pháp. Tôi bị bắt một lần nữa khi tôi đang phát tờ rơi về Đại Pháp sau đó một năm rưỡi. Tôi đã bị xích vào một ống sưởi trong một phòng của đồn công an. Một người ngồi trước mặt tôi phía bên kia hành lang. Thật kỳ diệu, tôi lắc còng tay và bàn tay của tôi được cởi trói. Tôi phát chính niệm và chẳng bao lâu người đó rời đi. Tôi đã trốn thoát và chạy thẳng về nhà.

Tôi phát chính niệm liên tục trong một ngày. Tôi không muốn thừa nhận Cựu thế lực và cuộc bức hại, không muốn phải rời khỏi nhà và trở thành vô gia cư. Công an không theo dõi tôi thời gian đó. Thật đáng tiếc, tôi vẫn không chú ý tu luyện bản thân. Tôi rất vui và nghĩ rằng tôi đã có chính niệm mạnh và không sợ hãi. Tôi đã tham gia nhiều hạng mục Đại Pháp và rất năng nổ, nhưng tôi hiếm khi học Pháp. Một lần một học viên đã cố gắng cảnh báo với tôi rằng chúng ta là những sinh mệnh Thần thánh chứng thực Pháp, không phải là người thường chống lại cuộc bức hại. Tôi đã cảm nhận thấy điều gì đó, nhưng lại coi nhẹ điều đó. Công an bắt giam tôi vào tháng 01 năm 2009, tịch thu máy in, máy tính, và tất cả các sách Đại Pháp cùng các tài liệu của tôi. Điều này gây ra tổn thất lớn về vật lực cho các học viên khác.

Tôi liên tục giảng chân tướng cho công an trong khi tôi đang ở trong đồn công an. Tôi bị chuyển tới một trại giam, và các nhà chức trách đã kết án tôi một năm lao động cưỡng bức. Các lính canh đã cố gắng buộc tôi phải ký một bản tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi từ chối. Họ nhanh chóng bỏ mặc tôi. Giờ đây, khi nghĩ lại, tôi đã có quan niệm người thường đối với các lính canh. Tôi ghét những gì họ đã làm với tôi. Tôi phi lí cáo buộc họ là tà ác và đối xử với họ như những thủ phạm khởi xướng việc bức hại. Tôi quên rằng phải từ bi và nhớ rằng công an cũng là chúng sinh cần được cứu. Sau đó tôi bình tĩnh hướng nội. Tôi biết rằng hẳn phải có một sơ hở lớn vể tâm tính của mình bởi vì tôi đang bị bức hại. Bên cạnh việc ăn, ngủ, và lau sàn nhà, tôi đã dành tất cả thời gian của mình học thuộc Pháp, phát chính niệm, và hướng nội. Tôi tìm thấy chấp trước mạnh mẽ về hiển thị, đạt được mục tiêu làm công việc Đại Pháp, và muốn nổi danh giữa các học viên (chấp trước về danh). Một tháng sau, tôi đã tuyệt thực cho đến khi các nhà chức trách cuối cùng phải đồng ý cho tôi luyện công. Tôi cũng đã hát bài hát Đại Pháp cho các tù nhân khác, đọc Luận Ngữ cho họ, và giúp họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Các nhà chức trách muốn tôi cung cấp cho họ thông tin về các học viên khác. Họ bắt đầu đối xử tốt với tôi, nhưng tôi không nói gì với họ. Hai ngày sau, họ bắt đầu tra tấn tôi. Họ buộc tôi phải đứng dựa vào một bức tường trong một thời gian dài. Tôi không được phép ngủ hoặc dùng nhà vệ sinh khi cần thiết, và tôi chỉ được phát hai chiếc bánh nhỏ mỗi bữa. Tôi bị buộc phải ngồi xổm một thời gian dài và xem video lăng mạ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi liên tục nhẩm Pháp trong đầu và phát chính niệm. Từ 6 giờ sáng tới nửa đêm, tôi rất mệt và bắt đầu mất tập trung. Tôi cầu xin Sư phụ trợ giúp. Ngay lập tức, tôi không còn thấy buồn ngủ. thiên mục của tôi nhìn thấy một khu vườn lớn với rất nhiều cỏ xanh, và hoa đủ màu sắc. Tôi cũng thấy sương trên cánh hoa và cảm thấy rằng vạn vật thật sống động. Khi tôi nhìn tận gốc rễ của những bông hoa, tôi thấy các con sâu, rắn, và rết bò xung quanh. Những con giun to như những con rắn. Tôi biết rằng đó là những vật chất xấu trong trường không gian của tôi, và chấp trước của tôi đã nuôi dưỡng chúng phát triển rất lớn. Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng động lớn. Tôi nhìn thấy một người nhỏ màu đen bị mắc kẹt trong một ly rượu. Người đó cố gắng thoát ra ngoài bằng cách lắc ly rượu và tạo ra tiếng ồn. Tôi tin rằng người da đen đó là tôi và tất cả các chấp trước của mình. cựu thế lực đang sử dụng chấp trước của tôi để bắt và tống giam tôi. Tôi nghĩ về việc nghiêng ly thủy tinh hơn nữa, và sau đó đột nhiên tất cả mọi thứ biến mất. Tiên nữ với tiếng cười sảng khoái xuất hiện. Họ đang dạo chơi trên ngọn đồi rất đẹp cùng với thung lũng sạch sẽ.  Mọi thứ đều mỹ diệu và tôi rất vui. Tôi không cảm thấy nỗi đau của việc bị bức hại. Các lính canh tiếp tục thẩm vấn tôi. Tôi vẫn nhìn thấy những cảnh đẹp mà Sư phụ cho phép tôi nhìn. Tôi cảm thấy không đau đớn và mệt mỏi chút nào.

Các lính canh buộc tôi phải xem những video phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ. Tuy nhiên, tôi thấy “Pháp Luân Đại Pháp hảo” được viết trên một tấm bảng trang trí rất đẹp. Những tấm bảng này xuất hiện ngày càng nhiều hơn. Sau đó, tôi nhìn thấy nhiều tấm bảng với các chữ “Chân-Thiện-Nhẫn” được viết trên đó. Sau đó, có hàng dãy các vị Bồ Tát và vị Thần khác nhau phía sau tấm bảng. Họ nhiều vô kể. Sau đó tôi nhìn thấy hai nàng tiên bé mới sáu tuổi bay cùng tôi. Có những vòng hoa và ruy-băng xung quanh tôi ở bất cứ nơi nào tôi tới. Tôi đã chỉ ra những sai lầm và những lời buộc tội vô lí trong các video các lính canh cho tôi xem. Tôi biết rằng họ không nghĩ rằng tôi sẽ từ bỏ và họ chỉ làm công việc của họ. Họ nhanh chóng rời đi bỏ lại tôi một mình. Một tuần sau, tôi được thả.

Thuần thục hơn

Sau khi về nhà, tôi chú tâm học Pháp và bắt đầu quá trình thực sự loại bỏ các chấp trước của mình. Sư phụ thường xuyên điểm hóa cho tôi trong những giấc mơ. Khi tôi mơ thấy rằng tôi đã đấu tranh rất quyết liệt với những người khác, tôi biết tôi có chấp trước tranh đấu rất mạnh. Tôi mơ rằng tôi đã có rất nhiều quần áo không còn chỗ để, và nhận ra rằng tôi chấp vào quần áo đẹp. Tôi mơ thấy mình là một sinh viên, và khi tham gia một cuộc kiểm tra tôi được phân vào loại sinh viên thích những điều bất ngờ. Tôi cảm thấy chấp trước căn bản của tôi là tôi học Pháp Luân Đại Pháp là bởi vì tôi thấy kinh ngạc, và tò mò về những pháp lý. Tôi chỉ thích đọc những bài viết mới của Sư phụ và hiếm khi đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi mơ rằng các dải bóng màu đỏ của con tôi bị mắc xung quanh mắt cá chân và tôi không thể gỡ ra được. Tôi tin rằng điều đó đã nhắc nhở tôi không được chấp vào tình với con mình. Một lần tôi mơ thấy tôi đang nói chuyện với Sư phụ và hai gã giang hồ đã cố cướp đồ của chúng tôi. Tôi lao về phía họ và chiến đấu với họ. Sư phụ muốn tôi cho họ nước. Sau đó tôi yêu cầu họ ngồi xuống uống trà. Chúng tôi đã nói chuyện và cả hai đã được cứu. Tôi ngộ ra rằng chúng ta phải đối xử với những người thù nghịch với Đại Pháp với lòng từ bi để chúng ta có thể cứu họ.

Một ngày nọ, tôi vẫn còn đang bận làm việc vào thời gian phát chính niệm. Lúc này, con tôi đang ngủ bỗng nhảy ra khỏi giường và hét vào mặt tôi. Sau đó cháu lại ngủ tiếp. Tôi biết rằng Sư phụ đang lo lắng rằng tôi đã không chú ý phát chính niệm đầy đủ. Khi tôi bối rối về một điều gì đó, đôi khi một cụm từ trong Pháp sẽ xuất hiện trong đầu tôi và khai ngộ cho tôi.

Tôi đã học được cách hướng nội vào bất cứ lúc nào và ở đâu. Thế giới con người là một nơi để chúng ta tu luyện. Hết thảy mọi thứ được phát triển để chúng ta thấy và là một ảo tưởng. Tất cả mọi thứ trong nhân gian xảy ra vì chúng ta có những ý niệm người thường nhất định. Do đó, khi chúng ta thấy một số việc nào đó, nó không phải là ngẫu nhiên, và chúng ta phải hướng nội dựa trên những gì chúng ta thấy. Khi ai đó ca ngợi tôi, tôi biết tôi có tâm hoan hỷ. Khi ai đó chửi tôi, tôi biết tôi thích tranh đấu. Khi một người khác giới quan tâm tới tôi, tôi biết tôi chấp vào sắc dục. Khi tôi không thể ngừng nói về các nguyên lý của Pháp, tôi biết rằng tôi kiêu ngạo, tự mãn, thích thuyết giáo và hiển thị. Khi tôi phàn nàn với những người khác, tôi đã chấp vào họ. Khi tôi thực sự muốn làm việc gì đó, tôi đã chấp vào công việc. Khi nước bị rò rỉ, hoặc vòi nước bị hỏng, tôi biết tâm tính của mình có sơ hở. Khi ống dẫn khí gas bị chặn, đó là một điểm hóa nguy hiểm, và có thể có nghĩa là cuộc bức hại sắp xảy ra.

Chỉ khi chúng ta học Pháp thật tốt, chúng ta mới có thể có chính niệm mạnh. Nó cho phép chúng ta giảng chân tướng và cứu người tốt hơn với tư cách là học viên chân tu. Tôi thường nhắc nhở bản thân rằng tôi là một sinh mệnh Thần thánh chứng thực Pháp. Sư phụ đã giảng:

“Nếu chư vị ai ai cũng có thể từ nội tâm nhận thức Pháp, ấy mới là thể hiện của Pháp uy lực vô biên —Phật Pháp lớn mạnh tái hiện ở nhân gian!!” (Lời cảnh tỉnh, Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi đã từng nói chuyện với một đảng viên 70 tuổi của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Bà ấy tự hào là một Đảng viên, vì vào thời của bà ấy thật khó để trở thành một Đảng viên. Bà ấy không vui khi tôi đề nghị bà thoái Đảng và các tổ chức liên đới, và muốn tôi để bà ấy được yên. Tôi nhìn lên bầu trời và đã nghĩ rằng: “Nếu bà là một chúng sinh trong thế giới của tôi, bà nên lắng nghe tôi.” Sau đó tôi đã cố gắng nói chuyện với bà ấy một lần nữa và thấy rằng thái độ của bà ấy đã thay đổi hoàn toàn. Cho dù tôi có nói gì đi chăng nữa, bà ấy cũng đồng ý. Khi tôi nói với bà ấy rằng tôi sẽ giúp bà thoái Đảng và các tổ chức liên đới bằng cách sử dụng một bí danh, bà ấy đồng ý. Tôi đưa cho bà ấy một bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp và bà ấy nhanh chóng đặt nó vào trong túi. Trước khi tôi rời đi, bà ấy nói với tôi cần thận trọng. Tôi đã nhớ tới Pháp của Sư phụ ngay giây phút đó, và với ý niệm Thần thánh, tôi đã có thể cứu người. Chính Đại Pháp và Sư phụ đang cứu người. Chỉ khi chúng ta kiên định trong Pháp chúng ta mới có thể thực sự trợ Sư Chính Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/24/明慧法会–走在神的路上-264874.htm

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/20/137188.html

Đăng ngày 7-3-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share