Bài viết của Thiên Duyên, học viên Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-02-2013] Sau khi đọc lời kêu gọi viết bài chia sẻ kinh nghiệm cho Pháp hội Trung Quốc lần thứ 09 trên Minh Huệ Net, tôi đã có động lực và được khích lệ tiến lên.Tôi biết rõ rằng tôi không thể từ bỏ một cơ hội tốt để chứng thực Pháp và tu luyện bản thân. Tuy nhiên, thực sự tôi đã không làm tốt ba việc, vì vậy tôi không chắc phải bắt đầu bài viết của mình từ đâu. Sau khi tôi tĩnh lại và đọc thông báo về việc đóng góp bài viết một lần nữa, Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi và tôi quyết định chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình trong những năm qua với các bạn đồng tu. Tôi muốn chia sẻ về việc làm thế nào tôi tống khứ được những chấp trước người thường của mình và đề cao tâm tính. Tôi cũng thấy vui khi có cơ hội này để báo cáo việc tu luyện của mình với Sư phụ tôn kính của chúng ta.
Hướng nội
Mười năm trước, mẹ chồng tôi tu sửa lại nhà của bà và chia thành hai căn hộ mới. Bà ấy nói rằng bà sẽ sống trong một căn hộ và cho thuê căn hộ kia. Trong tương lai, một căn nhà sẽ được chuyển cho con trai, và căn kia cho hai cô con gái. Mẹ chồng tôi chuyển đến một căn nhà sau khi tu sửa lại và cho một trong những người con gái của bà căn nhà kia mà không cho chúng tôi biết về quyết định mới này. Con gái bà thậm chí đã bán căn nhà của mình. Chồng tôi cãi nhau với mẹ và em gái về chuyện ấy, và họ giận không nói chuyện với nhau. Tôi coi mình là một học viên, đề cao bản thân dựa trên Đại Pháp và cân bằng tốt các mối quan hệ giữa mẹ chồng và em dâu.
Lúc đầu chồng tôi ngăn tôi thăm bà vì anh muốn chấm dứt tất cả các mối quan hệ với bà ấy, tôi mua quà tặng cho bà và đến thăm bà mà không để cho chồng tôi biết. Bà ấy trút giận lên tôi, vốn là cơn giận đối với con trai mình. Tuy nhiên, tôi vẫn giữ tâm tính, biến xấu thành tốt, và đối xử tốt với mẹ chồng. Dần dần bà bình tĩnh lại, và hai vợ chồng tôi có thể thể hiện sự kính trọng và lòng hiếu thảo với bà ấy như xưa. Những người hàng xóm ca ngợi gia đình chúng tôi là từ bi và nhân hậu.
Một ngày nọ, chồng tôi đã đến thăm Huazi, một người bạn từng học cùng lớp ở bệnh viện. Khi anh ấy trở về nhà, anh thở dài đầy cảm động: “Anh rất hạnh phúc khi có người vợ như em! Cảm ơn em, người vợ tốt của anh. Các bậc sinh thành giống như mẹ anh, mà thiên vị con gái của mình là thật hiếm thấy. Hầu hết các bậc cha mẹ, giống như cha của em, đều thiên vị con trai hơn. (Cha tôi tu sửa lại căn nhà cũ của mình thành năm căn hộ mới và cho tất cả các anh trai của tôi.) Nếu anh kết hôn với người khác, anh cũng đã gặp tình huống giống như Huazi, người đã bị vợ đánh vào mặt. Anh ấy bị tụ máu não vì đánh nhau để tranh chấp tài sản.” Tôi vui vẻ nói: “Nếu anh muốn bày tỏ lời cảm ơn của mình, chỉ cần cám ơn Sư phụ, và nói” Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Nếu em không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta có thể đã tranh đấu rất quyết liệt, và cả hai gia đình sẽ bị đảo lộn từ đầu”. Chồng tôi gật đầu và nói: “Em đã đúng! Em đã đúng. Anh cũng nhận ra xưa kia tính tình của em tệ như thế nào.” Cả hai chúng tôi đều cười vui vẻ.
Thật bất ngờ, năm ngoái tất cả những ngôi nhà trong vùng của tôi đã bị phá hủy (bởi chế độ cộng sản), vì vậy hai vợ chồng tôi không có nhà để ở. Mẹ chồng tôi nói với tôi rằng chúng tôi không thể sống cùng với bà vì bà ấy đã quen với việc sống một mình. Bà ấy nói rằng, “Con chỉ cần đi ra ngoài và thuê một căn hộ.” Tôi đã tự mình làm tất cả mọi thứ, từ việc tìm một ngôi nhà cho thuê, tới việc di chuyển tất cả đồ đạc của chúng tôi.Vào ngày thứ ba sau khi chúng tôi chuyển tới nơi mới, mẹ chồng tôi bị ốm và phải nhập viện. Vào ban ngày, tôi mang đồ ăn cho bà ấy. Khi trở về nhà, tôi phải dọn dẹp nhà mới. Tôi đã rất mệt sau khi làm việc nhà nặng nhọc, vì vậy tôi học Pháp không tốt, và tôi cũng không làm tốt ba việc. Hơn nữa, tâm trí của tôi đầy ắp những việc người thường.
Tôi đã buông lơi. Kết quả là, tôi đã bị đám hắc thủ và lạn quỷ lợi dụng. Tôi bị ho rất nặng đến nỗi không thể học Pháp như thường lệ, cũng như không thể nói chuyện với người khác. Ngực và lưng của tôi đau đến nỗi tôi rất khó chịu. Khuôn mặt của tôi nhăn nhó do bị ho quá nặng. Tình trạng này kéo dài hơn một tháng. Cuối cùng, tôi bình tĩnh lại và hướng nội. Tôi đã ghi lại trạng thái tu luyện của mình trong suốt khoảng thời gian đó. Tôi đã sợ khi nhận ra rất nhiều chấp trước của người thường như: ích kỷ, hiển thị, tranh đấu, đố kị, tham lam, giận dữ và cáu giận.
Sư phụ đã giảng cho chúng ta:
“Gặp vấn đề thì tìm ở bản thân. Ma nạn cũng không phải là ngẫu nhiên, nhất định là để chư vị vứt bỏ tâm nào đó, sau đó bảo chư vị đề cao lên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội ở Canada)
Tôi tĩnh tâm học Pháp, hướng nội và chia sẻ với các bạn học viên.Tôi đã ngộ ra rằng cho dù chúng ta có gặp phải khổ nạn nào đi chăng nữa, chúng đều là những điều tốt. Một mặt, chúng xuất hiện để đề cao tâm tính của chúng ta, mặt khác, đó là vì tôi nợ người ta trong quá khứ và phải hoàn trả lại các khoản nợ. Tôi quỳ khấu đầu trước bức hình của Sư phụ và bật khóc. Tôi đã nói trong tâm mình: “Kính thưa Sư phụ, con thực sự xin lỗi. Là đệ tử của Ngài, con đã làm không tốt và mang lại nhiều rắc rối cho Sư phụ.” Trong đêm hôm đó, tôi ho ít hơn nhiều so với trước đây. Ngày hôm sau, tôi khỏi ho hoàn toàn.
Trong những năm qua, tôi đã ngộ ra rằng miễn là chúng ta bước đi ngay chính trên con đường tu luyện, Sư phụ sẽ an bài mọi điều tốt nhất cho chúng ta. Nhà mới của tôi rất rộng rãi và sáng sủa, là một nơi tốt cho tôi làm ba việc.
Vượt qua cái tình và quan niệm người thường
Cách đây không lâu, tôi hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi tình hình việc làm của con trai mình. Cảm xúc của tôi thăng trầm, giống như sự lên xuống của thủy triều. Tôi do dự tìm một công việc cho con trai mình bằng cách tìm kiếm sự giúp đỡ và sử dụng cách tiếp cận “cửa sau”. Tuy nhiên, ngày nay, không dễ gì cho thanh niên tìm một công việc lý tưởng. Con trai tôi đã có những suy nghĩ riêng của mình về vấn đề này và rất nỗ lực tìm việc. Chồng tôi nổi giận và nguyền rủa tôi khi nhìn thấy cháu quanh quẩn ở nhà. Cả ba chúng tôi thường xuyên cãi nhau.
Tôi đã bị động tâm bởi nhiều chấp trước người thường và hay gây nhiều áp lực lên con trai mình. Tôi chỉ tu luyện ở bề mặt. Mặc dù tôi đã không hành xử giống như người thường và giữ im lặng, từ trong tâm, tôi đã chiến đấu với những quan niệm người thường, thậm chí chửi thầm trong tâm. Tôi đã rất ngạc nhiên khi con trai tôi nói rằng tôi thường mắng cháu.
Dần dần, tôi đã bị cựu thế lực lợi dụng một lần nữa. Chúng đã bức hại thân thể của tôi. Thật là khó khăn để thốt ra một lời. Họng tôi khàn đặc và rất đau, và dường như ngực của tôi đang bốc cháy. Ngay sau đó, tôi đã không thể làm tốt ba việc, và tôi không thể giảng chân tướng trực diện. Tôi rất lo lắng.
Trong thời gian đó, tôi đã bị mắc kẹt trong tu luyện. Tôi liên tục học Pháp, nhưng tôi không thực tu nên tâm tính của tôi không được đề cao. Mặc dù tôi biết Pháp lý hướng nội, tôi không thể đối mặt với nó bằng chính niệm trong khi gặp rắc rối. Tôi đã bị mắc kẹt vào cái tình và những quan niệm của người thường. Tôi khẳng định rằng tôi đã luôn luôn đúng 100%. Tôi càng chấp vào nó bao nhiêu, tôi càng tin rằng suy nghĩ của tôi là đúng bấy nhiêu. Tôi bị mắc kẹt trong logic của người thường và không thay đổi quan niệm người thường của mình về căn bản.
Sư phụ giảng:
“Dùng nhân tâm để nhấn mạnh đúng-sai, bản thân đó đã là sai rồi; bởi vì chư vị dùng cái Lý của người thường để đo lường bản thân chư vị, chư vị dùng cái Lý của người thường để yêu cầu người khác.”(Giảng Pháp tại Manhattan 2006)
Sau đó, tôi đọc bài viết chia sẻ của một học viên “Minh bạch các Pháp lý, vượt qua nguyên lý về tình” (www.pureinsight.org/node/6335).Trong khi đọc bài đó, tôi đột nhiên ngộ ra và xác định được những vấn đề của mình. Thực tế, bất hạnh là một cơ hội tốt cho tôi đề cao tâm tính của mình, tuy nhiên, tôi đã bị kẹt trong đó và lún sâu hơn.
Sư phụ giảng cho chúng ta:
“Đặc biệt là quan niệm đã hình thành, phương thức tư duy đã hình thành, những cái đó khiến bản thân rất là khó nhận thức ra những biểu hiện một cách không tự biết của nhân tâm. Nhận thức không ra thì làm sao buông bỏ?” (Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp)
Pháp của Sư phụ đã thức tỉnh tôi. Tôi nên xả bỏ hết thảy các quan niệm người thường mà tôi đã hình thành sau khi ra đời, và loại bỏ tận gốc tự ngã. Nếu tôi muốn đạt được điều này, mọi niệm của tôi phải đồng hóa với Pháp và tôi cần phải tu từng niệm và từng hành động. Tôi tĩnh lại và bắt đầu học thuộc Pháp. Dần dần tâm tính của tôi được đề cao.
Làm theo những gì người học viên viết bài kia gợi ý, tôi tìm một thời điểm thích hợp và nói chuyện với con trai mình một cách hòa ái từ bi. Tôi nói với cháu rằng tôi sẽ không ép cháu tìm việc ngay lập tức và sẽ để tùy kỳ tự nhiên. Lòng từ bi của tôi xuất ra một cách tự nhiên. Trong khi cân nhắc đến những người khác từ sâu thẳm trong tâm, tôi thay đổi rất nhiều cả về thân lẫn tâm. Tôi trở lại trạng thái đúng đắn của một học viên.
Hiếu thảo với cha mẹ mình cũng như cha mẹ chồng
Tôi cũng muốn chia sẻ việc đề cao bản thân khi chúng ta đang bị các ý niệm về lòng hiếu thảo cản trở. Tôi hiếu thảo với cha mẹ mình và cha mẹ chồng. Tôi luôn luôn giữ trong tâm trí những ý niệm về “Bách thiện hiếu vi tiên” (Trong trăm cái thiện thì đức hiếu là hàng đầu) và “thuận tử vi hiếu” (Thuận theo đạo làm con mà kính hiếu cha mẹ).
Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cha tôi đã trải qua nhiều giai đoạn từ quan sát, chống đối, hỗ trợ tới cuối cùng là tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Ông đã bị tẩy não bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong suốt cuộc đời mình, do đó, ông là một người vô thần. Khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, ông đã hành động như một công an tại gia. Trong nhiều năm qua, mẹ tôi và tôi liên tục giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho ông ấy. Lúc đầu, bởi vì tôi vướng vào tình và có tâm tranh đấu, cha tôi và tôi tranh luận bất cứ khi nào chúng tôi nói chuyện với nhau. Sau cuộc tranh luận, ông không hài lòng hoặc tôi tỏ ra không tôn trọng ông. Sau đó, tôi coi cha tôi như một chúng sinh nên được cứu và chăm sóc ông ấy hết lòng. Tâm hiếu thảo của tôi đã làm ông ấy xúc động. Ông thường khen tôi là con gái hiếu thảo của mình trước mặt người khác.
Bất cứ khi nào tôi có cơ hội, tôi cùng cha tôi xem Biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận và đưa cho ông các tài liệu giảng chân tướng để đọc. Tôi cũng dạy ông làm thế nào để đăng nhập vào dongtaiwang.com bằng cách sử dụng phần mềm để vượt qua tường lửa của chế độ cộng sản. Ngoài ra, tôi cài đặt một đĩa để ông có thể xem kênh truyền hình NTD. Sau đó ông đã xem NTD và đăng nhập vào dongtaiwang.com mỗi ngày. Sau một thời gian xem xét và quan sát, cuối cùng ông thoái ĐCSTQ. Hơn nữa, ông tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
Mặc dù cha của tôi đã hơn 80 tuổi, ông có thị lực và thính giác rất tốt. Trong ba năm qua, ông nhìn thấy hoa ưu đàm nở hoa trên lá, cành hoa và những bông hoa. Ông rất tự hào và nói: “Bây giờ tôi là một người hâm mộ hoa ưu đàm!”
Mẹ chồng tôi đã từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Năm 1999, khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, bà ấy bị mất môi trường tu luyện của mình. Bà sống một mình và chỉ liên lạc với những người thường. Dần dần bà ấy đã từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Gần đây, bà ấy bị ngã và bị gãy cổ tay. Tôi đã chăm sóc bà và đọc tuần báo Minh Huệ cho bà nghe. Sau khi nghe những bài viết, mẹ chồng tôi nói: “Hãy để mẹ tiếp tục tu luyện và làm lại từ đầu.”
Bây giờ mẹ chồng tôi đọc sách Đại Pháp hàng ngày. Bà ấy chỉ biết một vài chữ cái Trung Quốc trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bây giờ bà ấy có thể tự đọc sách Chuyển Pháp Luân. Bà ấy đã nhìn thấy rằng tất cả ký tự trong cuốn sách đều lấp lánh ánh vàng. Nhờ tu luyện trong Đại Pháp, mẹ chồng tôi bây giờ khỏe mạnh và đã không dùng thuốc chữa nhiều loại bệnh trước đó. Tôi rất hạnh phúc khi nhìn thấy bà ấy đọc sách Đại Pháp hết lòng một lần nữa. Sư phụ hóa giải mọi hận thù và những lời phàn nàn về định kiến của mẹ chồng tôi trong việc giải quyết tài sản của bà ấy.
Từ những thay đổi mà tôi đã chứng kiến từ cha mẹ tôi, tôi sâu sắc ngộ ra một điều: Chúng ta không nên chỉ hỗ trợ cha mẹ của chúng ta về tài chính và vật chất trong đời sống, quan trọng hơn, chúng ta nên giúp họ đắc Pháp và hiểu được chân tướng. Đó mới thật sự là hiếu thảo.
Vài lời thì thầm cứu độ chúng sinh
Có một khu chợ trong khu dân cư của tôi, và người ta bán các mặt hàng nhỏ ở đó. Gian hàng đầu tiên bán tất. Một lần tôi mua tất ở đây. Người bán, một phụ nữ trẻ, rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn. Khi cô biết rằng tôi không thích màu đen, cô ấy đem một vài túi khác ra và để tôi lựa chọn bất kỳ đôi nào tôi thích. Trong khi tôi đang chọn những đôi tất, tôi muốn giải thích chân tướng về Đại Pháp cho cô ấy. Vì có rất nhiều người ở đó, trong giây lát, tôi nghĩ rằng các bạn học viên có thể đã giúp cô ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại, tôi tự nhủ: “Không, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội cứu cô ấy. Thật tuyệt vời nếu tôi có thể nói với cô ấy chân tướng một lần nữa. Tôi không thể để lại hối tiếc về điều này”.
Tôi mỉm cười và nói: “Này em gái, trông em rất đẹp. Hãy để chị nói cho em một điều tốt. Em đã bao giờ nghe nói về bình an và may mắn bằng cách thực hiện “tam thoái” [khỏi ĐCSTQ và hai tổ chức đoàn thanh niên liên đới] Thật bất ngờ, tâm trạng của cô ấy đột ngột thay đổi và cô ấy giận dữ ngăn tôi lại, “Hãy dừng lại. Tôi đã biết tất cả mọi chuyện.” Tôi đã không bị động tâm bởi thái độ của cô ấy, luôn mỉm cười và tiếp tục: “Vậy em đã thoái chưa?” Cô ta giận dữ nói, “Không!” và quay sang các khách hàng khác. Tôi không biết phải làm gì. Sau đó Sư phụ khai mở trí huệ cho tôi, và một ý tưởng hay nảy ra trong đầu. Tôi ôm chầm lấy cô gái và đồng thời lấy tay bịt tai cô ấy lại và thì thầm: “Em gái, nếu em là một thành viên của Đoàn Thanh niên, chị sẽ giúp em thoái nó bằng cách sử dụng một bí danh, Hoa Mận. Hãy ghi nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, và em sẽ được ban phước. Em đồng ý chứ?” Đột nhiên, cô ấy mỉm cười với tôi một lần nữa và nói: “Được rồi! Được rồi. Xin cảm ơn nhé. Cảm ơn!.
Trong vòng một phút, người phụ nữ trẻ đã thay đổi thái độ của mình 180 độ, từ tức giận thành mỉm cười hạnh phúc. Có lẽ cô ấy sợ gặp phải đặc vụ, hoặc có thể công an tà ác đã đe dọa các nhân viên làm việc trong chợ. Mặc dù cô ấy đã được giảng chân tướng, lúc đầu cô không dám nghe tôi nói. Tuy nhiên, một phút sau đó, sau khi tôi thì thầm vào tai cô, cô ấy cảm thấy yên tâm và thoái ĐCSTQ. Giờ đây khi cô ấy đã được cứu, cô ấy cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng. Tôi cũng rất hạnh phúc, vì tôi đã không bỏ lỡ cơ hội cứu người này, tôi đã không còn chút hối tiếc. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ. Kể từ đó, tôi đã có trí huệ và sự tự tin khi giảng chân tướng cho mọi người.
Tôi luôn luôn khắc ghi trong tâm Pháp của Sư phụ:
“Người ta loại nào cũng có; bị ác đảng doạ sợ quá là cũng có nhiều người thế. Ác đảng tà ác trong nhiều năm như thế; then chốt là ở chỗ đệ tử Đại Pháp dùng chính niệm thanh trừ tà linh đang khống chế con người, sau đó giảng lại chân tướng cho người ta. Hãy thực hiện một cách trí huệ; cứu người mà.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)
Trong khi tôi đang giảng chân tướng, cho dù người khác phản ứng như thế nào, tôi không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ của họ. Tôi coi chúng sinh như những người thân của mình và gọi họ như người thân. Tôi sử dụng trí huệ của mình cho mọi người biết chân tướng để họ có thể được cứu và bình an vô sự.
Trên đây là chia sẻ cá nhân của tôi. Nếu có bất cứ điều gì không phù hợp, xin vui lòng từ bi chỉ ra.
Hợp thập.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/22/明慧法会–心灵的升华-264910.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/2/5/137374.html
Đăng ngày 08-03-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.