Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc
[MINH HUỆ 30-11-2012] Học viên A là một người đàn ông trung niên bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào những ngày đầu khi Đại Pháp mới được phổ truyền. Niềm tin của ông vào Sư phụ và Đại Pháp rất vững chắc. Ông sinh ra ở một vùng nông thôn của Trung Quốc. Nhờ học hành chăm chỉ, ông đã tốt nghiệp đại học và trở thành một giáo viên trung học. Ông cao 1,83 m, là người thẳng thắn và điềm tĩnh. Ngay sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, học viên A đã từ chối bị “chuyển hoá” và bị kết án bất hợp pháp 03 năm trong trại cưỡng bức lao động. Năm 2004, ông lại bị bắt vì đã nói với mọi người về sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại tàn bạo. Ông bị kết án 10 năm tù mà không có bất cứ thủ tục pháp lý nào. Khi ở trong tù, ông giữ vững đức tin của mình và không bao giờ từ bỏ niềm tin của mình vào Đại Pháp. Ông đã bị tra tấn và nhiều lần ở bên bờ vực của cái chết. Năm 2007, khi ông đang ở trong tình trạng nguy kịch, các lính canh đã trả ông về nhà để trốn tránh trách nhiệm về cái chết của ông. Hơn một tháng sau đó, học viên A đã qua đời.
Vợ của học viên A, là bà B, có cùng niềm tin mạnh mẽ như chồng của bà ấy. Bà bị bắt giữ bất hợp pháp vào năm 2004 và bị kết án 10 năm tù. Vào thời điểm học viên A qua đời, học viên B đã không gặp chồng của bà ấy trong nhiều năm. Các lính canh đã không nói cho bà B biết rằng chồng của bà đã chết, và họ cũng không cho phép bà được gặp ông trước khi ông qua đời.
Khi cặp vợ chồng này bị giam giữ trong tù, con trai của họ chỉ mới bắt đầu học trung học, và người mẹ hơn 70 tuổi, thường xuyên đau ốm của học viên A buộc phải tự lo cho bản thân. Đó là một cuộc đấu tranh để sinh tồn đối với một người phụ nữ lớn tuổi và một thiếu niên.
Con trai của học viên A và B là một học sinh giỏi và có hạnh kiểm tốt. Thật khó có thể tưởng tượng được cú sốc mà cậu đã phải chịu đựng khi cả cha và mẹ của cậu đều bị bỏ tù bất hợp pháp. Để có thể an ủi cậu, tôi thường đến thăm cậu. Một lần nọ, cậu nói với tôi trong nước mắt: “Dì, sau khi mẹ con bị bắt, đầu óc của con trở nên trống rỗng. Ở trên lớp học, con thậm chí không nghe được những lời giảng của giáo viên một cách rõ ràng…” Tôi cố gắng giữ cho những giọt nước mắt của mình không rớt xuống và đáp: “Con trai yêu quý, con phải mạnh mẽ lên. Con cần phải học hành chăm chỉ, và mẹ của con sẽ sớm được thả tự do. Dì sẽ đến thăm con mỗi tuần, vì vậy con hãy nghỉ ngơi. Nếu con cần tiền thì hãy nói cho dì biết. Các cô bác đồng tu và cả dì sẽ giúp con. Chúng ta là gia đình của con, tất cả chúng ta đều lo cho con. Con phải sống và học tập cho tốt. Con trai hãy nhớ rằng cha mẹ con là những người tốt nhất và phi thường nhất trên thế giới này!”
Sau đó, tôi dành thời gian đến thăm cậu ấy mỗi tuần. Chúng tôi đi chơi và ăn cơm cùng nhau. Cả hai cùng nhau chuyện trò. Tôi cố gắng động viên và cũng đưa cho cậu ấy ít tiền để cậu ấy sẽ không cảm thấy quá cô đơn và đau buồn. Sự việc này kéo dài trong ba năm cho đến khi cậu ấy vào đại học.
Trong những năm cậu ấy học đại học, các bạn đồng tu và tôi đã giúp đỡ tài chính cho cậu ấy. Người thân của cậu cũng giúp đỡ một phần.
Tôi chăm sóc cho con trai của học viên B và đồng thời tôi cũng thường xuyên đến thăm mẹ của học viên ấy. Bà cụ sống một mình trong nhiều năm. Bà bị chứng cao huyết áp và tiểu đường giai đoạn cuối. Một số ngón chân của bà đã bị nhiễm trùng, và bác sỹ của bà đề nghị rằng chúng cần được phẫu thuật cắt bỏ đi. Các ngón chân của bà khiến cho bà đau đớn kinh khủng đến nỗi bà không thể đi xuống cầu thang. Tất cả những vật dụng cần thiết hằng ngày được người hàng xóm tốt bụng mua cho bà. Để bà cảm thấy tốt hơn, tôi cũng gọi bà là “gia gia” (một biệt hiệu giành cho bà ngoại mà người ta thường sử dụng trong vùng). Tôi tự nhủ rằng tôi sẽ chăm sóc cho người phụ nữ lớn tuổi này như chính mẹ ruột của tôi. Mỗi khi tôi đến thăm bà, tôi thường mang đến cho bà rau, mì, bánh mì, và những thực phẩm khác. Trong năm đầu tiên khi học viên B bị giam giữ trong tù, các đồng tu khác cũng thường đến thăm bà cụ. Nhưng người phụ nữ lớn tuổi đã bị lừa dối bởi những lời dối trá của tà đảng Trung Cộng. Bà nhớ con gái mình và lo lắng cho cô. Bà không hiểu các đệ tử Đại Pháp. Bất cứ khi nào bà nhìn thấy các học viên, bà đều la rầy họ và học viên A, và nói rằng vì A đã dạy con gái bà tu luyện Đại Pháp, dẫn đến kết quả là con bà phải ngồi tù. Bà thậm chí còn nói những điều xấu về Đại Pháp và Sư phụ, từ chối lắng nghe bất cứ giải thích nào. Kết quả là, một vài học viên không dám đến thăm bà nữa.
Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục đến thăm bà. Mỗi lần đến thăm bà, tôi đều đợi cho bà la rầy xong. Sau đó tôi cố gắng an ủi bà. Tôi nói với bà rằng: “Con hiểu được rằng bác rất buồn vì những mất mát của gia đình mình, nhưng chúng con hy vọng bác sẽ chú ý sức khoẻ của mình và đừng quá buồn và lo lắng. Con gái của bác sẽ sớm trở về nhà. Trước khi cô ấy quay về, thì bác cần phải chăm sóc cho cháu trai của mình vì cần phải có ai đó ở nhà khi cậu ấy đi học về.”
Mọi thứ trôi qua như vậy trong hai năm. Một ngày nọ tôi đến thăm bà, và sau cùng thì bà cũng nói với tôi rằng: “Các cháu là những người tốt đã đến và thăm tôi, nhưng tôi rất buồn và chỉ muốn la rầy các cháu. Sau khi cháu về, tôi luôn luôn ho ra máu.” Vì thế, tôi đã nhân cơ hội này để nói rõ sự thật về Pháp Luân Công cho bà. Tôi nói thẳng thắn với bà: “Pháp Luân Công là Phật Pháp, và Sư phụ là đến đây để cứu độ chúng sinh. Con gái và con rể của bác là những người phi thường. Bác không thể nói xấu họ; nó sẽ tạo thành nghiệp lực cho bác. Nếu bác ngừng la rầy, bác sẽ không bị ho ra máu nữa.”
Khi tôi quay lại thăm bà lần khác, thì bà ấy đã không còn la rầy tôi nữa, mà thay vào đó bà bắt đầu nói chuyện với tôi. Tuy nhiên, bất cứ khi nào bà nhắc đến chuyện của con gái mình thì bà lại trở nên rất buồn: “Bác đã gần 80 tuổi rồi. Con của bác phải đi tù 10 năm. Mà chỉ mới có hai năm trôi qua thôi. Sức khoẻ của bác lại không được tốt. Có thể bác sẽ không sống được cho đến khi con của bác trở về nhà. Bác có rất nhiều điều muốn nói với con của mình. Bác phải làm gì đây?” Tôi quả quyết với bà: “Bác đừng quá bi quan. Con gái của bác sẽ sớm trở về nhà. Nhưng bác cần phải chăm sóc sức khoẻ của mình. Hãy tin cháu, khi bác nghĩ đến con gái mình, chỉ cần chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’ và ‘Sư phụ Lý, xin hãy giúp cho con gái của con sớm trở về nhà.’” Bà cụ hỏi lại một cái hoài nghi: “Cách đó có tác dụng thật sao?” Tôi đáp: “Miễn là bác thành tâm niệm chín chữ ấy, nhất định sẽ có hiệu quả tốt.”
Khi tôi đến thăm bà một lần khác, bà nói với tôi một cách vui sướng: “Bác đã niệm chín chữ mà cháu dạy bác mỗi ngày. Sư phụ Lý đã thật sự chăm sóc cho bác. Bác không còn ho ra máu nữa và mấy ngón chân của bác bây giờ cũng đã ổn rồi. Bác cảm thấy rất tốt.” Tôi thật sự vui mừng khi nghe điều đó và rất biết ơn Sư phụ về sự từ bi của Ngài. Kể từ đó, bà cụ đối xử với tôi giống như một thành viên trong gia đình của bà và nói với tôi về tất cả mọi thứ. Bất cứ khi nào tôi đến thăm bà, bà vui vẻ nói chuyện với tôi hàng giờ. Bà cũng nói với tôi: “Các học viên Pháp Luân Công là những người tốt. Khi con gái của bác trở về nhà, nó có thể tu luyện ở nhà nếu nó muốn.”
Năm 2011, học viên B có những triệu chứng bệnh rất nặng do phải chịu đựng cuộc đàn áp trong tù. Các nhà chức trách cho phép cô được tự do vì lý do sức khoẻ. Bà cụ gần 80 tuổi cuối cùng cũng đã có thể gặp lại con gái của mình.
Sau đó, nhiều học viên địa phương đã đến thăm học viên B, nhưng bà cụ vẫn rất sợ và từ chối để họ vào nhà. Các học viên khác nói với tôi: “Chỉ có chị có thể đến thăm học viên B. Chị phải giúp cô ấy tiếp tục học Pháp và luyện các bài công pháp, để cô ấy hồi phục lại thể chất và có thể tham gia cùng chúng ta trong việc trợ Sư Chính Pháp.”
Để tránh bị theo dõi, tôi liên tục phát chính niệm để loại bỏ bất cứ tà ác nào đang cố gắng tiếp tục đàn áp và cô lập học viên B. Đồng thời tôi cũng liên tục loại bỏ những nỗi sợ hãi của mình. Tôi đến nhà học viên B. Khi bà cụ nhìn thấy tôi, bà nhanh chóng mở cửa và vui vẻ nói: “Cuối cùng cháu cũng đến. Bác chỉ tin có mình cháu thôi.” Sau cùng, tôi cũng nhìn thấy B, người đã bị bức hại hơn 07 năm qua. Qua cuộc trò chuyện với B, tôi mới dần biết về những tra tấn mà cô phải chịu đựng khi ở trong tù. Tôi đã rất xúc động khi thấy cô vẫn vững tin vào Đại Pháp và Sư phụ. Bởi vì cô không thể học bất cứ bài giảng nào của Sư phụ trong nhiều năm, cô không biết phải làm thế nào để theo kịp tiến trình chính Pháp. Cô là một học viên phi thường! Khi tôi rời khỏi nhà cô ấy, tôi nói với bà cụ: “Gia gia, hãy yên tâm nghỉ ngơi đi, chúng con sẽ bảo vệ con gái bác để cô ấy không còn bị tổn thương nữa. Nếu bác không muốn bạn của con gái mình đến thăm cô ấy thì cháu sẽ nói họ không đến nữa. Miễn là con gái của bác và bác được bình an là chúng cháu mừng rồi. Chúng cháu không muốn thấy bác buồn.” Mẹ cô ấy rất vui khi nghe điều đó.
Sau đó, tôi nhanh chóng mang đến cho B một máy nghe nhạc MP5. Tôi tải các bài giảng và kinh văn của Sư phụ, nhạc luyện công, và các sách điện tử như “Cửu Bình” v.v.. Sau đó vài ngày, tôi mang đến cho B. Cô trân trọng nó và sử dụng nó để học Pháp mỗi ngày cho đến tận đêm khuya. Tình trạng thể chất của cô ấy phục hồi một cách nhanh chóng. Vài tháng sau, cô ấy đã có thể rời khỏi nhà để mua các vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày, và cô ấy còn có thể chăm sóc cho bà cụ.
Một điều đáng đề cập đến là: Sau khi B trở về nhà, và cuối cùng cũng biết được rằng chồng của mình đã qua đời cách đây bốn năm. Người ta chỉ có thể tưởng tượng được nỗi đau đớn của cô ấy. Sau một thời gian vật lộn với sự mất mát và đau đớn này, cô tiếp tục học Pháp và chỉnh lại bản thân. Rồi cô cũng vượt qua nó và dần dần theo kịp tiến trình chính Pháp chỉ trong vòng hơn một năm.
Tất cả những sự việc này có vẻ cho thấy rằng tôi đã làm tốt. Nhưng sự thật không phải vậy. Ví dụ: Khi học viên A trở về nhà từ trại giam, tôi đã không đến thăm anh ấy bởi vì anh ấy bị theo dõi rất kỹ và tôi đã lo sợ. Tôi không giúp anh ấy vượt qua khổ nạn nghiêm trọng đó. Vì vậy, một tháng sau khi anh ấy trở về nhà, anh ấy đã qua đời. Cái chết của anh ấy khiến tôi bị chấn động và thức tỉnh. Tôi không còn sợ bị cảnh sát theo dõi nữa, các học viên khác và tôi đã phối hợp cùng nhau để lo đám tang cho anh ấy.
Kể từ bây giờ, tôi sẽ nghe theo Sư phụ và trân quý những mối duyên tiền định thiêng liêng với các bạn đồng tu. Tôi sẽ coi những khổ nạn của các bạn đồng tu như của chính mình, và giúp cho các bạn đồng tu và gia đình của họ có thể sống tốt hơn một chút. Tôi thường nghĩ rằng tất cả các học viên ở Trung Quốc đều biết rằng một học viên mà bị cầm tù hoặc hiện đang ở trong tù; thì gia đình của họ cũng sẽ bị bức hại. Nếu chúng ta có thể kiên trì giúp đỡ cho gia đình của các học viên với sự từ bi; cho họ biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, và đứng về phía các học viên, như vậy chúng ta không chỉ cứu được gia đình của các học viên mà chúng ta còn có thể thiết lập được một môi trường tu luyện thoải mái hơn khi các học viên trở về nhà. Điều này giúp cho các đồng tu tránh khỏi các khổ nạn từ phía những thành viên trong gia đình chưa biết sự thật của họ khi họ trở về nhà.
Con xin cảm ơn sự từ bi của Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/30/明慧法会–帮助受难的同修及家人闯过难关-264035.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/2/21/138212.html
Đăng ngày 09-03-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.