[MINH HUỆ 29-11-2012] Kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại! Chào các bạn đồng tu!
Khi viết tiêu đề bài chia sẻ này, tôi rất xúc động. Hơn 13 năm tu luyện Chính Pháp, tôi đã trải qua những thử thách và khổ nạn. Dưới sự che chở từ bi của Sư phụ, tôi có thể thức tỉnh bước qua mê mờ và thanh tỉnh. Trên con đường tu luyện, tại mỗi bước đi, mỗi khảo nghiệm, và từng suy nghĩ tôi đều có một lựa chọn. Những khổ nạn là khảo nghiệm quyết định liệu tôi có thể buông bỏ nhân tâm, hoàn toàn thay đổi quan niệm người thường và buông bỏ sinh tử hay không. Dưới can nhiễu khắc nghiệt, tôi có thể tách ra khỏi con người và bước trên con đường tu luyện Chính Pháp và hoàn thành thệ ước từ tiền sử.
Đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp
Năm 1999 khi cuộc bức hại Đại Pháp bắt đầu, tôi đang học đại học và mới tu luyện chưa đầy một năm. Khi nhìn thấy tuyên truyền chống lại Pháp Luân Công phô thiên cái địa trên TV, niệm đầu tiên của tôi là “Tất cả đều sai và bịa đặt! Mình sẽ kiến nghị!” Lúc đó học kỳ vừa kết thúc để nghỉ hè. Giáo viên của tôi ngồi trên một chiếc ghế tại cổng trường và hỏi tôi sẽ đi đâu. Tôi bảo với ông ấy rằng tôi sẽ đến thủ đô. Ông đơn giản không để tôi đi và sau đó gọi phòng an ninh và giáo viên tôi phụ trách. Họ nhốt tôi trong một tòa nhà văn phòng và khóa cửa ngăn tôi ra ngoài. Các giáo viên cố gắng thuyết phục tôi đừng đi. Một giáo viên năn nỉ tôi và bảo tôi rằng con cô ấy ở nhà đang bị sốt và vì tôi, cô không thể về nhà để chăm sóc con. Tôi biết họ sợ vì đã trải qua rất nhiều cuộc vận động chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy Đại Pháp bị phỉ báng trên TV, tâm tôi đau đớn. Là một học viên đã được lợi ích từ việc tu luyện, làm sao tôi có thể im lặng? Sáng hôm sau, tôi viết một bức thư nói rằng tôi sẽ đi sau khi ra khỏi trường và như thế nhà trường sẽ không có liên quan gì. Tuy nhiên, khi tôi đến thủ đô, bí thư đảng của nhà trường đã ở đó và mang tôi về nhà. Ông ấy nói với gia đình tôi điều tôi đã làm. Sau đó cuộc sống của tôi không còn yên bình nữa.
Khi cuộc bức hại bắt đầu, gia đình tôi đã tổ chức nhiều cuộc họp gia đình để tìm cách làm tôi từ bỏ tu luyện. Tất cả các dì và chú tôi đều cố gắng thay đổi tâm trí tôi. Dì tôi đã dùng đầu mình húc tôi trong khi dì đang khóc và muốn tôi viết cam kết rằng tôi sẽ không tu luyện nữa. Bà tôi nằm lăn trên mặt đất và thậm chí quỳ gối trước tôi. Chú tôi đánh tôi bằng giày của ông ấy. Mặc dù bố mẹ tôi cũng tu luyện Đại Pháp nhưng họ rất sợ và sợ đến nỗi không dám lên tiếng. Ông tôi chỉ khóc vì ông đã bị dán nhãn cánh hữu và trải qua nhiều cuộc vận động chính trị và bị ngược đãi thậm tệ. Những cuộc vận động chính trị đó đã làm cho gia đình tôi sợ hãi và cầu toàn. Tất cả họ đều thấy đó như một chiến dịch chính trị khác. Làm sao một người có thể thoát khỏi bộ máy nhà nước? Tất cả họ đồng ý rằng tôi phải ngừng tu luyện Đại Pháp và phải ở lại trường. Bởi vì ngành của tôi có nhu cầu lớn và tôi là hy vọng của gia đình, tất cả họ đều kỳ vọng vào tôi. Thậm chí họ còn sắp xếp cho tôi một công việc trong một công ty sau khi tốt nghiệp. Tôi cảm thấy áp lực, đau khổ và bất lực mà tôi chưa bao giờ trải qua trước đó. Tôi không thể tìm ra lý do tại sao nó lại thành ra thế này và tự hỏi đó có phải là một cuộc vận động chính trị hay không. Pháp Luân Công dạy mọi người làm việc tốt thì tại sao lại dùng phương thức tàn bạo như vậy để cưỡng bức mọi người từ bỏ nó? Mặc dù tôi chỉ mới tu luyện khoảng một năm nhưng Đại Pháp đã bén rễ sâu trong tâm tôi. Tôi bình tĩnh phân tích cái gì là thiện và ác, tốt và xấu. Cuối cùng, tôi đã chọn con đường tu luyện.
Sau khi trường học bắt đầu vào mùa thu, tôi thoát khỏi áp lực từ gia đình. Tôi được biết từ các học viên rằng mọi người đã đến Bắc Kinh để kiến nghị và phản ánh tình hình lên chính phủ. Các học viên xung quanh tôi, lần lượt từng người đến Bắc Kinh. Một số họ gửi đơn nghỉ việc đến đơn vị và một số giải thích rõ ràng cho gia đình họ. Để không gây rắc rối cho đơn vị và gia đình, tất cả họ đều quyết định không khai ra danh tính và chức vụ. Đó là một khảo nghiệm lớn cho các học viên rằng họ có thể bước ra và đến Bắc Kinh, thực sự bỏ lại các lợi ích cá nhân, buông bỏ sinh tử hay không. Tôi nhớ một học viên đã viết một bức thư cho đơn vị của anh ấy dùng một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử: “Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn” (tạm dịch: Gió hiu hiu thổi, nước sông Dịch lạnh. Tráng sĩ một đi không trở lại.) Những cảnh trang nghiêm và xúc động như vậy làm tôi cảm kích. Họ chấp nhận suy nghĩ rằng miễn là cuộc đàn áp chưa kết thúc thì họ sẽ không trở về nhà. Họ tin tưởng vững chắc vào Đại Pháp như đá tảng. Tôi cũng muốn đi nhưng nhà trường theo dõi tôi chặt chẽ. Họ thay đổi ký túc xá của tôi và cử một giáo viên đưa tôi đi. Mẹ tôi cũng đến trường để đưa tôi đi. Tôi cảm thấy sợ và không chắc chắn về cuộc sống của mình. Tuy nhiên, nhìn cuộc bức hại từng bước leo thang, tôi không thể nào ngồi yên. Bất chấp bị giám sát chặt chẽ, tôi đã bắt một chiếc taxi và rời khỏi trường.
Đứng trên đường phố, nhìn xe cộ qua lại, tôi không thể bước lên một bước. Tôi rụt rè và vâng lời như một đứa trẻ. Tôi chưa bao giờ rời khỏi thành phố nơi tôi sống hay xa rời bố mẹ tôi. Nếu Đại Pháp không bị bức hại và Sư phụ không bị vu khống, cùng với nền tảng chính tín vào Đại Pháp, tôi sẽ không ra khỏi nhà. Nỗi sợ của tôi lên đến cực điểm. Khi nghĩ đến điều phải đối mặt, tôi không điều khiển được đôi chân và cảm thấy giống như bị buộc vào vật nặng ngàn cân. Run sợ, tôi đọc đi đọc lại kinh văn “Uy đức”, “Trợ Pháp”, “Nhổ tận gốc” và “Trừ bỏ chấp trước hơn nữa”. Tôi không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Khi tôi nhìn thấy một xe buýt đi đến thủ đô, tôi bắt mình bước lên. Khi tôi bước bước đầu tiên, tôi bình tĩnh. Tôi đọc Pháp trên đường đi và đến thủ đô thành công. Tôi liên lạc với một học viên và chúng tôi đã cùng đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp.
Giữa năm 1999 và 2000, tôi đã đến Bắc Kinh ba lần. Lần đầu tiên, tôi đến Phòng khiếu nại, lần thứ hai tôi đến Quảng trường Thiên An Môn để giương biểu ngữ và lần thứ ba, tôi đến Trung Nam Hải để nộp đơn thỉnh nguyện. Mỗi lần tôi đều vượt qua sợ hãi. Mặc dù tôi không hoàn toàn buông bỏ sợ hãi trong quá trình đó, tôi cũng đã chịu đựng nhiều tra tấn. Đôi khi tôi không hiểu rõ Pháp lý và có nhân tâm nhưng tôi nhận ra rằng cuộc sống của tôi được tạo ra bởi Pháp và nếu tôi lệch khỏi Pháp, cuộc sống của tôi sẽ vô nghĩa.
Bị bức hại trong trại cưỡng bức lao động
Vì tôi đi Bắc Kinh, tôi bị đuổi học và rời khỏi nhà. Một lần một học viên lớn tuổi đưa tôi tài liệu giảng chân tướng và hỏi chúng tôi có nên làm một số hay không. Nhìn thấy tiêu đề: “Giang Trạch Dân không thể trốn tránh trách nhiệm lịch sử”, tôi cảm thấy nó rất nhạy cảm và tư tưởng văn hóa Đảng của tôi nổi lên trong đầu: Nó không liên quan đến chính trị sao? Sau khi đọc hết bài viết, lý trí bảo tôi: Chúng ta nên làm nó – đây không phải là chính trị. Nó giải thích chân tướng và vạch trần tuyên truyền của ĐCSTQ. Chúng tôi lập tức tìm một cửa hàng in ấn để sao ra một số lượng lớn và dán chúng lên từng đường phố và ngõ ngách. Qua kinh nghiệm này, tôi có thể phân biệt mối quan hệ giữa tu luyện và làm chính trị. Nó đã đặt nền móng cho con đường tu luyện trong tương lai của tôi.
Sau đó, tôi bắt đầu tự làm các tài liệu. Thật khó khi tôi không có kiến thức hay thiết bị hay kỹ thuật, chưa nói đến cuộc bức hại điên cuồng. Tôi không có một nơi cố định để ở và mỗi ngày tôi cảm thấy rất căng thẳng và chán nản. Lúc đó, tôi không hiểu nguyên tắc phủ định bức hại của cựu thế lực và đã mù quáng chịu đựng. Vì bị cưỡng chế tôi phải rời khỏi nhà và không liên tục học Pháp, tôi bị bắt và chuyển đến một trại cưỡng bức lao động vào mùa xuân năm 2001.
Trong thời gian đó trại lao động cố gắng chuyển hóa các học viên Đại Pháp. Tôi thấy nhiều học viên cũ bị chuyển hóa và tâm tôi rất đau đớn. Để chuyển hóa tôi, họ sắp xếp cho nhiều người đến nói chuyện với tôi, bao gồm các giáo sư, sinh viên đại học, nghiên cứu sinh và những người tôi biết và không biết. Họ dùng phương pháp “cây gậy và củ cà rốt” để cố gắng bắt tôi viết cam kết. Tôi dùng Đại Pháp để cân nhắc những điều họ nói. Tôi tự hỏi làm sao họ có thể nói những chuyện vô lý để chuyển hóa các học viên Đại Pháp? Tôi cũng thấy rằng các học viên bị “chuyển hóa” không lý trí và tỉnh táo. Lúc đó, Sư phụ chưa dạy chúng ta phát chính niệm nên tôi đọc kinh văn “Bóp nghẹt tà ác” để chống lại việc tẩy não tà ác. Cuối cùng, họ thất bại và dùng cách tra tấn không cần che đậy: cấm ngủ, không được dùng nhà vệ sinh, không được tắm rửa, v.v. Tôi trở nên đãng trí và mất trí nhớ vì đau đớn trường kỳ ngày và đêm. Họ lừa dối tôi viết bản cam kết khi lý trí của tôi không minh bạch. Ngay khi được thả khỏi trại lao động, tôi đã viết thanh chính nghiêm minh để phủ nhận những gì tà ác đã lợi dụng tôi.
Những bông hoa nhỏ đua nở
Mùa thu năm 2003, tôi được thả khỏi trại lao động. Tôi ở nhà và học Pháp. Sau đó Minh Huệ đề xuất các điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng nên được phổ biến giống như hoa nở khắp nơi. Tôi cũng gieo những bông hoa nhỏ nhờ sự giúp đỡ của các học viên lấy thông tin từ trang web Minh Huệ và Tuần báo Minh Huệ. Trong quá trình đó, tôi ngày càng thành thục. Tôi học được một số kỹ thuật về máy tính, in ấn và giúp đỡ các học viên thành lập một điểm sản xuất tài liệu.
Cuối năm 2004, báo Đại Kỷ Nguyên xuất bản Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản (Cửu Bình). Tôi không chú ý đến vì nghĩ rằng nó không liên quan đến tu luyện. Tôi bị lừa dối gia nhập tà đảng khi còn trẻ. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đề cập với cho bí thư đảng rằng tôi muốn từ bỏ. Tôi luôn cảm thấy rằng tôi không bị đầu độc bởi Đảng và không quan tâm đến chính trị. Khi một học viên nhắc tôi chú ý đến cửu bình, tôi lập tức hướng nội để chính lại những quan niệm sai lầm và cẩn thận đọc nó. Tôi không còn nghĩ rằng cửu bình không liên quan gì đến tôi. Tôi biết tôi nên để mọi người hiểu bản chất của Đảng cộng sản. Có rất nhiều can nhiễu trong việc sản xuất cửu bình như kẹt giấy ở máy in. Tôi cũng bị ho và đau họng. Nhưng khi làm các loại tài liệu khác, những triệu chứng này biến mất. Càng can nhiễu, tôi càng nghĩ rằng chúng tôi nên làm nó. Cuốn sách nhỏ cửu bình rất thuận tiện để phân phát và đạt được kết quả tốt. Các điểm sản xuất tài liệu khác đã sao chép cuốn sách nhỏ của chúng tôi. Thật vậy, mỗi lần có bất kỳ loại “tình huống” nào, đó là lúc chúng tôi ngay chính lại những suy nghĩ không chính, bỏ sang một bên những nghi ngờ và nhầm lẫn, đồng hóa vô điều kiện với Đại Pháp và ngộ trên các Pháp lý để theo kịp tiến trình Chính Pháp và vượt qua nhân tâm.
Khi tôi bị giam giữ trong trại lao động, bạn trai tôi cũng bị vào tù. Sau khi cả hai chúng tôi được thả, chúng tôi kết hôn. Sau đó [chúng tôi] có một em bé. Trong thời gian đó tôi buông lơi tu luyện và chúng tôi sống giống như người thường. Tôi dành nhiều công sức chăm sóc cho đứa trẻ. Sau đó cảnh sát đột nhập vào nhà và bắt chúng tôi. Chúng tôi nhanh chóng có thể trốn thoát và chuyển đến một thành phố khác.
Lúc đầu, vì sợ hãi, tôi không liên lạc với các học viên địa phương và chỉ học Pháp và làm tài liệu ở nhà. Sau đó tôi ra ngoài phân phát chúng. Sau sáu tháng, tôi cảm thấy rằng tôi đã sai và tôi nên liên lạc với các học viên địa phương. Chồng tôi sớm liên lạc với các học viên địa phương và tìm được một học viên lớn tuổi sống ngay bên cạnh nhà chúng tôi. Chúng tôi thành lập một nhóm học Pháp và học Pháp mỗi buổi tối. Chúng tôi được biết một học viên chịu trách nhiệm ở điểm sản xuất tài liệu bị bắt và không có ai duy trì nó. Vì vậy chồng tôi và tôi thiết lập lại điểm sản xuất và đáp ứng tất cả các nhu cầu sản xuất. Vì chúng tôi học Pháp mỗi tối, công việc của chúng tôi rất trôi chảy. Chồng tôi vượt qua sợ hãi và đảm nhận một lượng lớn công việc khó khăn bảo trì kỹ thuật. Anh ấy thường nghiên cứu cho đến nửa đêm và tiếp tục làm việc vào buổi sáng. Qua nghiên cứu, anh ấy soạn một số bản hướng dẫn kỹ thuật và đưa chúng lên Internet để chia sẻ với các học viên khác. Người học viên lớn tuổi và tôi phối hợp trong công việc và điểm tài liệu của chúng tôi nhanh chóng tiếp tục sản xuất.
Tôi thường liên lạc với một số học viên. Vì các mâu thuẫn xảy ra và đánh vào những phần sâu kín nhất của tôi, lúc đầu tôi trở nên mất kiên nhẫn, cảm thấy phẫn nộ và oán giận và tìm kiếm thiếu sót của các học viên khác. Sau đó tôi hướng nội và giữ tâm an hòa để đối đãi với các học viên. Tôi không còn tranh cãi trong những việc cụ thể, cho dù họ đúng hay sai, thay vào đó tôi làm việc chăm chỉ và chính lại tâm mình.
Giải cứu các đồng tu
Mùa xuân năm ngoái, một số học viên bị bắt. Chúng tôi lập tức tổ chức giải cứu họ. Chúng tôi chia nhau tìm gia đình của các học viên và thúc giục họ đến sở cảnh sát và phòng an ninh để yêu cầu thả tự do cho các học viên. Một gia đình hợp tác với chúng tôi và chúng tôi đã cùng nhau đến phòng an ninh. Một cảnh sát xuống cầu thang và hét vào mặt chúng tôi với một số sách giảng chân tướng trên tay ông ấy. Hóa ra một học viên đã phân phát tài liệu đến phòng an ninh trước khi cảnh sát đến văn phòng vào buổi sáng.
Mặc dù ông ta hét vào mặt chúng tôi nhưng chúng tôi không sợ và giảng chân tướng cho ông ấy. Lúc đó, những người nhà giơ biểu ngữ yêu cầu thả người thân của họ. Cảnh sát hoảng sợ. Họ chụp hình các gia đình và cố gắng đe dọa họ. Một cảnh sát nói: “Vứt các biểu ngữ đi ngay. Nó trông không tốt.” Họ rất sợ hãi. Lúc đó những người đứng xem bắt đầu tụ tập xung quanh để tìm hiểu chuyện gì xảy ra. Một học viên bảo tôi đến nói cho họ và tôi đã làm như vậy. Một phụ nữ trung niên hỏi tôi chuyện gì xảy ra và tôi nói với bà ấy. Bà ấy kể với tôi rằng một học viên Pháp Luân Công đã thuyết phục bà ấy thoái Đảng cộng sản và bà nghĩ rằng Pháp Luân Công tham gia chính trị nên bà không đồng ý. Tôi nói với bà ấy về Pháp Luân Công và bảo rằng Pháp Luân Công không tham gia chính trị và chỉ cố gắng cứu người. Đột nhiên bà ấy lớn tiếng: “Lần này tôi đã hoàn toàn hiểu được. Hãy giúp tôi thoái Đảng cộng sản.” Nhìn thấy bà được cứu, tôi không thể cầm được nước mắt. Đột nhiên, một luồng nhiệt tuôn xuống đỉnh đầu tôi. Tôi cảm thấy khỏe khoắn và thoải mái. Tôi biết đó là Sư phụ từ bi đang quán đỉnh cho mình.
Chúng tôi thuê một luật sư từ Bắc Kinh. Đội An ninh nội địa cố gắng ngăn cản luật sư gặp các học viên và đe dọa các luật sư. Chúng tôi đã làm những tờ rơi kể về việc phòng an ninh đã vi phạm luật như thế nào, dán và phân phát chúng khắp nơi. Một lần chúng tôi đưa gia đình đến gặp trưởng phòng an ninh, ông ấy xuống cầu thang khi vẫn còn cầm trên tay một tờ áp phích bị rách và hét vào mặt chúng tôi: “Cái này được dán trước nhà tôi.” Sau đó chúng tôi giảng chân tướng cho ông ấy. Ngay sau đó, một người bạn ông ấy gọi điện và nói rằng đã nhìn thấy tên của ông ấy khắp nơi. Ông ấy nói đầy hối tiếc: “Bây giờ tôi nổi tiếng khắp nơi rồi.” Cả hai chúng tôi đều cười. Ông kịch liệt tuyên bố ông liêm khiết thế nào và cũng trích dẫn phương châm của mình: “Trung với nước.” Tôi bảo ông ấy rằng ông không trung thành với đất nước mà là với Đảng cộng sản. Ông nhận ra rằng ông đã bị phơi bày và vội vã rời đi. Khi tôi rời khỏi phòng an ninh, tôi cảm thấy một lần nữa Sư phụ đang quán đỉnh cho mình. Tôi cảm thấy rất thanh tỉnh và tuyệt vời.
Chúng tôi liên tục đưa gia đình đến sở cảnh sát để tìm những cảnh sát xử lý vụ án trong khi các học viên phát chính niệm gần đó. Một lần chúng tôi nhìn thấy một cảnh sát đang ngồi trong xe cảnh sát đỗ ở sân. Chúng tôi đi bộ đến và người cảnh sát đó nói: “Đây không phải là xe của tôi. Tôi không phải là người các người cần tìm.” Sau đó ông ấy nhanh chóng lái xe đi.
Khi các học viên có thể phối hợp tốt và hình thành một trường mạnh mẽ với chính niệm, tà ác chỉ có thể lẩn trốn và không dám bức hại học viên.
Sau khi giải cứu các học viên, tôi thăng tiến và xem việc của các học viên như việc của mình. Tôi không sợ khi đến sở cảnh sát và phòng an ninh để yêu cầu thả tự do cho họ. Thật vậy, lúc đó tôi không hiểu và nghĩ rằng tôi đang giải cứu các học viên. Nhìn lại, mọi thứ tôi làm là cho bản thân mình. Bây giờ tôi biết rằng khi tôi có thể bước ra khỏi xã hội người thường và xem việc của người khác như là của mình, đó là sự vô vị kỷ, vị tha và ngay chính của các Giác giả do Đại Pháp tạo thành.
Sau khi chồng tôi bị bắt
Mùa xuân năm nay, cả chồng tôi và tôi đều bị bắt. Điều này đã được dự tính trước và họ đã bắt mười mấy học viên cùng lúc. Họ không cho phép chúng tôi nói chuyện và từ chối lắng nghe sự thật. Tôi phát chính niệm và đọc nhẩm Pháp. Tôi hướng nội và tìm xem tại sao chuyện này xảy ra. Tôi đào sâu hơn và tìm các chấp trước. Tôi nhận ra tâm truy cầu an nhàn, tình cảm cho gia đình, ma tính, tâm làm việc, tâm sắc dục v.v., và thanh trừ chúng. Cuối cùng tôi chỉ còn lại thân thể này. Tôi nghĩ tại sao mình giữ thân thể này và buông bỏ nó. Tôi thực sự buông bỏ chấp trước vào thân thể và sinh tử. Tôi không nghĩ đến khi nào tôi sẽ về nhà. Tôi nghĩ rằng tôi nên bước trên con đường tu luyện Chính Pháp. Tôi nghĩ rằng nếu tôi ở trong tù và trại lao động, đó không phải là chỉ tu luyện cá nhân thôi sao? Không, tôi phải ra ngoài. Tôi phải tôn trọng thệ ước trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi xin Sư phụ gia trì. Tôi muốn bước trên con đường Chính Pháp và đi theo an bài của Sư phụ. Họ đã thả tôi vào khoảng 4 giờ chiều và tôi về nhà.
Tôi nhớ đã từng đọc một bài viết của một đồng tu về những vụ bắt giữ lớn trên toàn quốc. Thật vậy, cựu thế lực đã an bài một khảo nghiệm và đáp án của khảo nghiệm là “hướng nội”. Lần này, tôi đã có một thể ngộ sâu sắc. Khi chúng ta quyết tâm hướng nội và kiên định buông bỏ chấp trước, chúng ta sẽ có thể vượt qua khảo nghiệm.
Khi trở về nhà, tôi nhìn thấy nhà mình đã bị lục soát và trống rỗng. Máy tính và máy in của chúng tôi bị lấy đi và tôi không thể tìm thấy một đồng xu nào còn lại. Tôi quay lại và trở lại sở cảnh sát. Tôi bảo họ rằng họ đã cướp đi mọi thứ, không để lại một xu nào cộng với bố mẹ tôi đã mất tích. Làm sao tôi sống nổi? Họ nói rằng tôi có thể gọi điện cho người thân. Tôi nói:“Các ông đã lấy điện thoại của tôi.” Họ lên cầu thang và trả lại tôi điện thoại. Họ bảo tôi đi và đẩy tôi ra ngoài.
Sau khi về nhà, tôi một lần nữa chấp trước vào tình cảm với chồng mình. Từ khi chúng tôi kết hôn, chúng tôi chưa bao giờ xa nhau. Tôi nghĩ về cách chồng tôi quan tâm đến tôi. Càng nghĩ về nó tôi càng bị ám ảnh bởi ham muốn tình cảm và tôi bám vào nó và không thể giải thoát bản thân mình. Tôi không muốn ăn hay ngủ. Tôi không muốn làm bất cứ việc gì. Đột nhiên, một ngày, tôi tự hỏi bản thân:“Mình đang làm gì vậy? Mình đau khổ đến nỗi không thể giải thoát chính mình và không cảm thấy ổn để làm ba việc. Không phải mình để tà ác bức hại mình và đi theo an bài của cựu thế lực sao? Mình không thể có tình cảm này vì nó không phải là mình. Chủ ý thức phải mạnh.” Ngay khi niệm này đến với tôi, ma tình biến mất và tôi cảm thấy toàn bộ thân thể trở nên nhẹ nhàng. Buông bỏ nhân tâm rất tuyệt vời. Tôi không thể nén thở phào với cảm xúc rằng tu luyện thật tốt!
Mặc dù Sư phụ đã gỡ bỏ chấp trước tình cảm của tôi nhưng đôi khi nó vẫn nổi lên. Tôi biết chấp trước này không phải là gốc rễ và miễn là tôi nhận ra nó, tôi có thể buông bỏ nó. Bất cứ khi nào giọng nói và khuôn mặt chồng tôi xuất hiện trong tâm, tôi liền nhắc nhở bản thân rằng ma đang đến quấy nhiễu tôi. Tuy nhiên, đôi khi nó phản ánh rằng chúng tôi có mục đích chung, hôn nhân hài hòa và tôn trọng lẫn nhau. Cảm giác đó thật tốt. Tôi biết đó là nhân tâm nhưng tôi không thể buông bỏ nó. Một ngày tôi nghĩ đến bài giảng “Tiến đến viên mãn” của Sư phụ và tôi nhận ra rằng đó là chấp trước căn bản của tôi khao khát một cuộc sống tốt đẹp. Tôi luôn nghĩ rằng tôi không có chấp trước căn bản này và cảm thấy mình tu luyện thật tốt. Bây giờ tôi nhận ra chấp trước này và nó trói chặt lấy tôi và không để tôi thoát khỏi truy cầu một cuộc sống tốt đẹp. Sau khi nhận ra, tôi đã dễ dàng vứt bỏ nó.
Trong thời gian này, tôi tăng cường học Pháp và kiên quyết loại bỏ chấp trước. Tôi cảm thấy rằng Sư phụ đã an bài chặt chẽ để giúp tôi buông bỏ nhân tâm. Khi một chấp trước bị vứt bỏ, một cái khác đến ngay lập tức. Không ngừng nghỉ. Tôi không thể có tư tưởng buông lơi. Sau khi đọc “Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp” tôi biết tầm quan trọng của việc tu luyện bản thân. Chỉ khi tu luyện bản thân tốt mới có thể cứu chúng sinh. Không tiếp tục tu luyện, sẽ không có năng lượng của Pháp. Sứ mệnh thần thánh cứu chúng sinh trở thành vấn đề người thường làm việc và lãng phí thời gian và bỏ lỡ cơ duyên.
Sau khi chồng tôi bị đưa đến trung tâm giam giữ, tôi liên tục đến sở cảnh sát yêu cầu thả tự do cho anh ấy và đòi lại tiền và tài sản họ đã lấy của chúng tôi. Mỗi lần, tôi mỉm cười và nói chuyện lý trí với họ. Tôi không có thù hận hay sợ hãi. Tôi xem họ cũng là chúng sinh được cứu. Là tà ác ở các không gian khác điều khiển họ làm điều xấu. Họ đã không làm điều xấu với tôi và một số rất lịch sự. Khi có cơ hội, tôi giảng chân tướng cho họ và nếu họ không chấp nhận, tôi cũng không tranh đấu với họ. Họ bảo tôi đến phòng an ninh nội địa vì họ can thiệp vào việc này.
Tôi đến cục công an để tìm phòng an ninh nội địa. Họ chỉ trốn tránh và tìm các lý do khác nhau để tránh gặp tôi. Tôi nghĩ đến việc viết thư cho họ. Tôi nói với người đó chân tướng về Pháp Luân Công và rằng bức hại Đại Pháp sẽ mang đến cho ông tai họa, và các học viên Pháp Luân Công luôn yên hòa và lý trí đối đãi với bức hại để thức tỉnh phần tốt của ông ấy. Tôi nghĩ đến bài thơ của Sư phụ “Thoại hữu duyên”:
“Nhân hải mang mang tương ngộ nan
Bình thuỷ nhất tiếu duyên tương liên
Tĩnh hạ tâm lai thính chân tướng
Nhĩ vi thử ngôn đẳng thiên niên.”
(“Thoại hữu duyên” – Hồng Ngâm III)
Tạm dịch:
Thoại hữu duyên
Biển người mênh mông khó quen nhau
Gặp mặt mỉm cười, duyên phận sâu
Bạn hãy tĩnh tâm nghe chân tướng
Bạn đợi lời này nghìn năm lâu.
Sau khi viết xong bài thơ, tôi đề cập rằng đó là thơ của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi tràn đầy từ bi và thể ngộ mới về Phật ân hạo đãng của Sư Phụ. Tôi đưa tận tay bức thư cho ông ấy. Ông ấy có một chút sợ hãi vì nghĩ rằng đó là thư để kiện ông nhưng vẫn nhận nó.
Do việc bắt giữ các học viên tham gia duy trì điểm sản xuất tài liệu, việc bảo trì thiết bị và mua vật tư rơi vào tình trạng khó khăn. Một số họ nhờ tôi giúp đỡ. Tôi cảm thấy rất buồn khi nghĩ đến việc giải cứu học viên (thật ra là chồng tôi) và họ đã không giúp đỡ tôi. Tuy nhiên, bây giờ tôi rất khó khăn ở nhà và họ muốn tôi giúp họ. Tôi cảm thấy một chút sai trái nhưng khi nghĩ về nó, không phải là ích kỷ sao? Tôi nhớ khi xin Sư phụ giúp đỡ, tôi đã không hứa là làm tốt ba điều sao? Vì vậy tôi buông bỏ oán giận, ích kỷ và giúp đỡ họ.
Thỉnh thoảng tôi cảm thấy áp lực kinh khủng. Tôi nghe nói rằng một học viên đã phản bội tôi khi anh ấy bị ở tù và tà ác chuẩn bị bức hại tôi. Tôi phải đối mặt với một sự lựa chọn: Tôi có nên rời khỏi nhà không? Hơn mười năm bị bức hại tàn khốc, tôi xem xét bản thân mình là một đệ tử Đại Pháp đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Có sự khác nhau giữa sự ngay chính của Đại Pháp và cuộc sống lang thang không nhà và cảm giác đau khổ khi phải xa nhà. Vì vậy tôi chọn tu luyện ở nhà.
Trong những tháng đó khi chồng tôi vẫn đang ở trong tù, tôi tĩnh tâm học Pháp, ngộ ra các Pháp lý, buông bỏ chấp trước vô điều kiện và làm tốt ba điều. Tôi cảm thấy sự thăng tiến của tôi thực sự rất nhiều. Tuy nhiên, tôi cũng nhận ra rằng tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian và xấu hổ khi đối diện với Sư phụ. Tôi hiểu điều Sư phụ giảng:
“Vậy nên chư vị gặp việc tốt, việc xấu, miễn là chư vị đã tu Đại Pháp, thì đều là việc tốt; nhất định vậy.” (“Giảng Pháp tại San Francisco năm 2005”)
Thực ra, bị bắt và bức hại bản thân nó không phải là việc tốt. Tuy nhiên, chúng ta nên thăng tiến, thay đổi các quan niệm con người, học các bài học, đề cao bản thân và tiến bước từng bước trên con đường thần thánh. Đó không phải là điều tốt sao? Không phải những khổ nạn này mở đường cho tu luyện của chúng ta sao?
Có quá nhiều điều để nói nhưng tôi không thể diễn tả được hết tất cả. Tôi thành tâm mong rằng tất cả các học viên sẽ tiếp tục tu luyện với sự tinh tấn và sức mạnh mới, không tiêu trầm và tiêu cực, và chiểu theo các yêu cầu của Sư phụ để hoàn thành trách nhiệm của chúng ta. Thời gian có hạn và cơ duyên tu luyện của chúng ta sẽ sớm trôi qua.
Đây là lần đầu tiên tôi gửi bài chia sẻ. Xin vui lòng chính lại nếu có bất cứ thể ngộ nào không ngay chính.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/29/明慧法会–选择-264314.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/14/136663.html
Đăng ngày 24-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.