Bài của một đệ tử Đại Pháp trẻ ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-12-2012] Kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại, xin chào quý đồng tu!
Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1995. Tôi muốn nhân cơ hội Pháp hội trực tuyến lần thứ 09 của Trung Quốc được tổ chức trên Minh Huệ để chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi với các đồng tu.
Đắc Pháp
Tôi bắt đầu bước đi trên con đường tu luyện với cha mẹ tôi khi tôi chỉ mới 04 tuổi. Hồi tưởng lại những ngày thơ ấu, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được là thành viên trong một gia đình mà tất cả mọi người đều là đệ tử Đại Pháp. Chúng tôi đã học hỏi lẫn nhau và cùng nhau thăng tiến.
Chúng tôi dành thời gian đọc và học Chuyển Pháp Luân, cũng như nghe các bài giảng và xem các video giảng Pháp cùng các tập thơ của Sư phụ bất cứ khi nào có thể. Trong khi nghe các bài giảng của Sư phụ, tôi thường ngồi tư thế song bàn, để giữ cho thân người luôn thẳng nhằm thể hiện sự tôn kính. Để đến được nhóm học Pháp đúng giờ, đôi khi chúng tôi chỉ kịp mang theo vài cái bánh bao cho bữa ăn và vội vã rời khỏi nhà. Tôi luôn ngồi lên đùi của mẹ tôi và im lặng lắng nghe mỗi khi đến lượt bà đọc Pháp. Thỉnh thoảng, tôi chỉnh lại mỗi khi mẹ đọc sai, các học viên khác đã rất ngạc nhiên bởi vì khi đó tôi chưa hề biết đọc. Ở nhà, tôi thích học thuộc lòng Pháp, đặc biệt là thơ và lời bài hát trong Hồng Ngâm và tâm trí tôi được Pháp lấp đầy. Buổi sáng tôi thức dậy đúng giờ và tham gia nhóm luyện công ở địa phương cùng với mẹ tôi. Thân thể chúng tôi được tịnh hóa, và tâm trí chúng tôi hoàn toàn thuần tịnh. Chúng tôi đã tận hưởng cuộc sống gia đình hạnh phúc và cùng nhau nỗ lực tu luyện tinh tấn để đồng hoá với Đại Pháp và phản bổn quy chân.
Tu luyện tâm tính
Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân: “Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu, đó là chân lý tuyệt đối”. Là học viên Pháp Luân Đại Pháp, cha mẹ tôi luôn luôn đặt tiêu chuẩn cho bản thân theo các nguyên lý của Pháp.
Một lần nọ, tôi bị ngã từ trên đỉnh cầu thang khi đang chơi cầu trượt ở nhà trẻ. Đầu tôi bị một vết rách khá sâu và chảy rất nhiều máu. Cô giáo chỉ lau sạch máu trên cổ của tôi chứ không chăm sóc vết thương cho tôi. Khi mẹ tôi đến đón tôi, các bạn tôi đã nói cho mẹ tôi biết chuyện. Bà chỉ giữ im lặng và không nói bất cứ điều gì. Một lần khác, khi tôi trèo lên một bức tường cao, có một bạn đã đẩy tôi làm tôi té ngã và bị thương ở mặt. Tôi không trách bạn nhỏ đó và mẹ tôi cũng không trách cô giáo. Khi tôi học lớp một, một bạn nhỏ khác đã đánh trúng vào mắt tôi bằng một cây gậy dài. Mẹ của bạn ấy đã rất lo lắng và mua cho tôi một ít thuốc. Tuy nhiên, mẹ tôi tin vào Sư phụ và Pháp và nói với mẹ bạn đó là: “Sẽ không có chuyện gì đâu”.
Một đêm nọ, tôi bị sốt rất cao và cha mẹ tôi phải đưa tôi đến bệnh viện. Buổi chiều ngày hôm sau, vì tình trạng của tôi không khá lên nên bác sĩ định sẽ tăng liều lượng thuốc cho tôi. Mẹ tôi đã từ chối đề nghị của bác sỹ và đưa tôi về nhà. Mặc dù không có bất cứ điều trị nào nhưng tôi đã hạ sốt vì Sư phụ đã chăm sóc cho tôi. Ngày kế tiếp tôi lại sốt cao, cha mẹ tôi không đưa tôi đến bệnh viện như lần trước nữa, nhưng họ cố gắng hạ sốt cho tôi bằng cách dùng rượu xoa khắp thân thể tôi. Họ đã ngừng xoa sau khi phát hiện ra có hai Pháp Luân nhỏ đang xoay xung quanh đôi vai tôi. Họ luôn coi tôi như là một đứa trẻ bình thường và nghĩ rằng tôi không thể hiểu Pháp, nhưng Sư phụ đã xem tôi là một tiểu để tử.
Chứng thực Pháp
Khi sự kiện ngày 25 tháng 04 xảy ra, mẹ tôi đã lên kế hoạch đi Bắc Kinh với các đồng tu để chứng thực Pháp mặc dù bà đã biết bản chất tà ác của ĐCSTQ vì trước đây ông nội tôi đã bị dán nhãn là một cách hữu của ĐCSTQ. Bà đã loại bỏ được tâm chấp trước về sinh tử, nhưng bà đã không loại bỏ được chấp trước vào tình bởi vì bà đã không đưa tôi đi cùng với bà đến Bắc Kinh.
Sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, khi tà ác tiến hành đàn áp Pháp Luân Công, mẹ tôi lại muốn đến Bắc Kinh một lần nữa. Ông nội tôi đã lo lắng cho sự an toàn của mẹ tôi nên không cho phép mẹ tôi đi đến đó. Vì ông không phải là học viên Đại Pháp, nên ông không hiểu những suy nghĩ của chúng tôi. Người xưa đã nói rằng, “Sáng nghe đạo, chiều chết cũng yên lòng”. Mẹ tôi đã nhanh chóng lặng lẽ rời khỏi nhà để đi Bắc Kinh với các bạn đồng tu mà không làm kinh động ông nội tôi.
Mẹ tôi đã bị bắt giam bất hợp pháp và bị đưa đến trung tâm tẩy não 05 lần. Tôi không hề cảm thấy sợ hãi chút nào khi tôi phải ở nhà một mình. Tôi đã có Pháp trong tâm. Sinh mệnh của tôi được Pháp tạo ra và tôi được Sư phụ bảo hộ. Trong thời gian khủng khiếp nhất của cuộc đàn áp, tôi không hề buông lơi việc học Pháp, và ngay cả khi tôi chỉ mới có tám tuổi, tôi đã luôn ủng hộ cha mẹ tôi bước đi trên con đường tu luyện.
Đồng hoá với Pháp
Giờ đây, tôi đã là một sinh viên, không còn thuần tịnh và đơn giản như một đứa trẻ nữa. Các đây vài hôm, tôi bị đau bụng trong khi đang học Pháp nhóm. Tôi biết rằng nó đến từ cựu thế lực nên tôi đã phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu và tiếp tục kiên trì học Pháp.
Tôi đã hướng nội mà vẫn không tìm ra nguyên nhân đằng sau can nhiễu này. Buổi chiều ngày hôm sau, khi tôi đang nghe Cửu bình thì một vài vấn đề của người thường liên tục hiện ra trong đầu tôi. Tôi đột nhiên nhận ra can nhiễu này đã đến như thế nào. Gần đây, trong những lúc rảnh rỗi, tôi đã đọc tiểu thuyết có các tín tức xấu. Tôi đã không loại bỏ chấp trước vào việc đọc sách và cảm thấy thú vị khi đọc tất cả cái loại bài viết, tiểu thuyết và thậm chí là cả xem phim. Cách đây vài ngày, tôi có đọc một cuốn tiểu thuyết viết về một số phương pháp trị liệu bằng khí công và Trung y. Mặc dù biết là nó không tốt, nhưng tôi vẫn bị các chấp trước lôi cuốn nên tôi đã tiếp tục đọc những trang sách đó. Thật là khủng khiếp! Ngày nay, có rất nhiều tín tức xấu ở trong những cuốn sách Trung y và Khí Công, và tà ác đã điều khiển người ta viết những cuốn sách này. Chỉ cần bạn máy động niệm đầu và đồng tình với một hoặc hai câu, thì đầu óc bạn sẽ bị nhiễm độc và nó sẽ có thể gây ra rất nhiều vấn đề cho việc tu luyện của bạn! Mẹ tôi bảo tôi rằng: “Thực ra, con cần phải hiểu rằng con chỉ nên đọc những cuốn sách có liên quan đến việc học hành của con ở trường thôi, chứ đừng nên đọc những cuốn sách khác. Và tốt nhất là con nên dùng thời gian rảnh rỗi của con để đọc các cuốn sách của Đại Pháp”.
Tôi cảm thấy rất xấu hổ, vì tôi đã tu luyện lâu như vậy mà vẫn chưa loại bỏ được chấp trước này. Tôi sẽ không phung phí thời gian của mình như vậy nữa. Tôi hy vọng rằng các học viên trẻ như tôi sẽ không phung phí thời gian quý báu của mình để đọc các cuốn sách người thường, xem phim, chơi game và nghe nhạc giống như người thường. Đã đến lúc phải loại bỏ tất cả các chấp trước để đầu óc hoàn toàn thuần tịnh, chủ động đồng hoá với Pháp và tu luyện tinh tấn. Sư Phụ đã giảng trong Tinh Tấn Yếu Chỉ:
“Con người tựa như đồ chứa đựng, cho mang chứa cái gì thì là như thế. Con người thông qua mắt, tai mà thấy được nghe được ấy đều là bạo lực, sắc tình, kèn cựa đấu đá trong các tác phẩm văn nghệ và những thứ đấu tranh quyền lợi, quan niệm sùng bái kim tiền của xã hội hiện thực, cũng như những biểu hiện khác của ma tính, v.v., cho vào đầu toàn là những thứ như thế, người như thế quả thực là người xấu, bất kể họ có biểu hiện như thế nào, hành vi là do tư tưởng chi phối, người mà trong đầu toàn những thứ loại đó liệu có thể làm được việc gì?”
Phối hợp chỉnh thể
Lúc đầu, bữa tiệc họp lớp của tôi dự định sẽ tổ chức bên ngoài thành phố và vì thế tôi không thể tham dự được. Tôi nghĩ thật là tuyệt nếu nó được tổ chức ở trong thành phố để tôi có thể nhân cơ hội này giảng chân tướng cho các bạn học cùng lớp với tôi. Vì ý nghĩ này, tôi đã nhận được thông báo rằng kế hoạch đã thay đổi vì có một số ý kiến bất đồng và bữa tiệc sẽ được tổ chức trong thành phố. Tôi biết rằng Sư phụ đã sắp đặt mọi thứ cho tôi, vì mục đích duy nhất của tôi là cứu độ chúng sinh.
Ngày đầu tiên, tôi không có đủ can đảm để giảng chân tướng trước lớp cho tất cả bạn học nên đã chọn cách nói chuyện với từng người một. Người đầu tiên đã đồng ý thoái ĐCSTQ và nói rằng: “Sự hồi sinh vĩ đại của đất nước Trung Quốc phụ thuộc vào bạn!” Những người còn lại thì có người nói cần thêm thời gian để suy nghĩ lại; có người lại nói mình là con của một gia đình cộng sản và không đồng ý thoái ĐCSTQ, người khác thì lo lắng cho những tổn thất của bản thân vì anh ta tin rằng sẽ có lợi khi là thành viên của ĐCSTQ. Tôi đã bị tác động bởi những tư tưởng này và trở nên lo lắng, và kết quả đã không được như mong đợi. Sư phụ đã giảng Pháp tại Pháp Hội Quốc tế ở Washington DC năm 2009: “Tâm của đệ tử Đại Pháp nếu bất ổn, sẽ khiến hoàn cảnh chung quanh chư vị phát sinh biến hoá”.
Sau khi chia sẻ với cha mẹ tôi, tôi đã nhận ra các chấp trước của mình và tăng cường quyết tâm cứu các bạn học. Tôi bắt đầu lên kế hoạch tiếp tục giảng chân tướng cho các bạn học và đồng thời truyền gửi phần mềm vượt tường lửa internet. Mẹ tôi đã đồng ý phát chính niệm từ nhà để hỗ trợ, còn cha tôi sẽ chở tôi đi và cho tôi xuống ở khách sạn, sau đó phát chính niệm để làm sạch môi trường xung quanh. Tôi đã gửi phần mềm cho các bạn và khuyến khích họ lên các trang web của nước ngoài. Lúc đầu, chỉ có một vài bạn học tiếp thu, số còn lại chỉ lắng nghe tôi trong im lặng. Sau đó, rất nhiều bạn đã đặt câu hỏi và tôi đã trả lời từng người một. Trong lúc đó, cha tôi có gọi điện thoại cho tôi, nhưng tôi không có thời gian để trả lời vì tôi đang bận giảng chân tướng.
Cha tôi quay lại khách sạn vào giờ nghỉ ăn trưa của ông và mời tất cả các bạn học của tôi tới một căn phòng để thảo luận về Pháp và giảng chân tướng. Tôi đứng sang một bên và bắt đầu phát chính niệm để thanh trừ các thế lực tà ác. Lúc đầu, cha tôi giới thiệu cách thức thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Sau đó, cha tôi đã không chứng thực một số vấn đề một cách rõ ràng và một vài bạn học của tôi đã bắt đầu nghi ngờ về những điều ông đang. Ông đã không chú ý tới phản ứng của người khác mà chỉ quan tâm đến những điều ông đang nói. Tôi không chịu được và ra dấu cho ông rằng đã đến lúc ông phải quay trở lại làm việc.
Sau đó, tôi đã về nhà với tâm trạng chán nản và kể lại cho mẹ tôi về những chuyện đã xảy ra ở khách sạn. Bà đã đồng tình với ý kiến của tôi về cách giảng chân tướng của cha tôi, nhưng đồng thời, bà cũng chỉ ra những sai sót của tôi. Tôi đã không trả lời điện thoại của cha tôi. Tôi đã bình tĩnh lại và hướng nội, nhận ra rằng tôi nên tiếp tục phát chính niệm để giúp cha tôi giảng chân tướng thay vì kéo ông ấy đi chỗ khác.
Cha tôi và tôi đã hỏi lẫn nhau bằng việc chia sẻ quan điểm và đồng ý rằng nguyên nhân chính khiến chúng tôi không đạt được kết quả tốt lần này là vì chúng tôi đã không phối hợp tốt với nhau. Ông cũng biết rằng việc quan trọng nhất là cần phải loại bỏ những chấp trước của người thường trong khi thực hiện các hoạt động giảng chân tướng. Mẹ tôi nói rằng tốt nhất chúng tôi không nên khiển trách lẫn nhau mỗi khi có sự việc gì xảy ra, và nên cố gắng phối hợp với nhau như là một chỉnh thể.
Tôi biết rằng tôi có rất nhiều tâm chấp trước cần phải loại bỏ trong tương lai, như là lười biếng, tham ăn, chấp trước vào lợi và những chấp trước khác. Tôi đã quyết định ghi nhớ Pháp một cách sâu sắc, kiên định tu luyện và hoàn thành thệ ước của mình.
Một lần nữa, xin cảm ơn Sư phụ vĩ đại, vì những ơn huệ và sự bảo vệ của Người dành cho con!
Mong các đồng tu tử bi chỉ ra những chỗ còn thiếu sót.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/10/明慧法会–青年弟子勇猛精進-同化法光-264881.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/10/136589.html
Đăng ngày 22-12-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.