Những đột phá trong tu luyện trong quá trình chứng thực Pháp
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Úc
[MINH HUỆ 26-10-2025] Con xin kính chào Sư tôn! Kính chào các đồng tu!
Tôi đắc Pháp vào năm 2010. Tôi sống ở một thị trấn nông thôn hẻo lánh. Khi xuất tâm muốn giảng chân tướng, tôi nhận thấy các phương pháp ở thành phố không phù hợp với vùng nông thôn. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã an bài cho mỗi học viên chúng ta cứu độ những chúng sinh mình cần phụ trách. Vì tôi là người Úc ở vùng nông thôn hẻo lánh, nên tôi nghĩ mình phải tìm đến người ở những vùng này. Nhưng nước Úc quá rộng, tôi không biết phải làm như thế nào. Sư phụ thấy tâm cứu người của tôi, Ngài đã điểm hóa cho tôi cách giảng chân tướng cho mọi người ở đây.
Đầu năm 2017, công ty điều chuyển tôi đến một thị trấn nhỏ trong vài ngày. Sau này, tôi mới ngộ rằng chuyến công tác này là an bài của Sư phụ. Khi ở đó, tôi có thời gian rảnh và muốn phát tờ rơi về nạn thu hoạch cưỡng bức nội tạng, nhưng các trang trại thường không có hòm thư, nếu có cũng phải cách nhau hàng dặm. Không bỏ cuộc, tôi đến điểm gửi thư của Úc ở một cửa hàng tạp hóa địa phương và hỏi về việc gửi tờ rơi không có địa chỉ nhận. Lúc đó, tôi không nhận ra đó là khởi điểm của một hạng mục kéo dài nhiều năm, và tôi đã gửi hơn 1.000 tờ rơi đến những người dân ở các vùng sâu vùng xa.
Khi bắt đầu hạng mục này, tôi có một giấc mơ, trong mơ, tôi thấy lờ mờ một người định rằng sẽ đắc cứu, nhưng lại không nhận được tờ rơi nào trong hòm thư vì anh ấy là người vô gia cư. Một hôm, anh ấy tình cờ thấy một tờ rơi bên ngoài một ngôi nhà và nhặt lên đọc. Qua giấc mơ này, tôi ngộ rằng chỉ cần mình gửi tờ rơi đi, thì Sư phụ sẽ an bài cho chúng đến được với những chúng sinh hữu duyên mà Ngài muốn cứu.
Một học viên ở Perth đã đề nghị hỗ trợ tài chính để mở rộng hạng mục này. Đến nay, chúng tôi đã gửi tờ rơi đến tất cả các thị trấn và thành phố ở Tây Úc và lãnh thổ phía Bắc; chúng tôi cũng bắt đầu gửi tờ rơi đến các thị trấn và thành phố ở Tasmania.
Gửi thư không địa chỉ thế này đòi hỏi kỹ năng hành chính và tổ chức. Vì đã làm việc hành chính hai chục năm, nên tôi có kinh nghiệm. Sau khi đắc Pháp, tôi ngộ ra tài năng hay kỹ năng của mình đều do Sư phụ ban cho, đều là để cứu chúng sinh.
Khi còn đi học, tôi có kỹ năng tiếng Anh, đặc biệt là về chính tả. Đây cũng là một kỹ năng được Sư phụ ban cho để dùng cho Đại Pháp. Tháng 3 năm 2018, tôi bắt đầu tham gia hiệu đính các bài báo của The Epoch Timestiếng Anh. Tôi coi đây là một vinh dự và trách nhiệm. Tôi hiểu hiệu đính là một trong những hạng mục quan trọng nhất của mình, nên mỗi tuần trong hơn bảy năm qua, tôi đều ưu tiên hạng mục này.
Hai hạng mục, gửi thư và hiệu đính cho The Epoch Times là những hạng mục chính mà tôi tham gia. Tất nhiên, bất cứ khi nào có thể, tôi đều tham gia hỗ trợ Thần Vận. Tôi cũng tham gia các hạng mục giảng chân tướng khác.
Năm 2018, tôi bắt đầu gửi thư điện tử giảng chân tướng về Viện Khổng Tử tại Đại học Tây Úc (University of Western Australia, UWA). Tôi từng thấy Viện Khổng Tử quảng cáo dịch vụ của họ đến các trường học khắp Tây Úc, và tôi ngộ rằng đây là Sư phụ đang điểm hóa, rằng tôi cần làm gì đó. Vì vậy, tôi đã thu thập hơn 2.000 địa chỉ thư điện tử của các hiệu trưởng và hiệu phó. Đây cũng là một lợi thế khi có kỹ năng hành chính.
Khi viết thư gửi cho các hiệu trưởng, tôi nghi ngờ năng lực của mình vì không được học đại học, nhưng Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ để hoàn thành việc này. Tôi tình cờ đọc được một bài báo về những lời cảnh báo của một người trong chính quyền về Viện Khổng Tử. Điều này đã gợi mở để tôi tìm kiếm các trích dẫn tương tự khác, và sau khi tổng hợp các trích dẫn, tôi đã soạn được nội dung thư. Sau 5 năm, Trường Đại học Tây Úc (UWA) đã đóng cửa Viện Khổng Tử.
Vượt qua can nhiễu và tâm tự mãn
Năm 2020 và 2021, tôi lại triển khai vài chiến dịch gửi thư nữa, nhưng sau đó, vì một số lý do nên không làm gì khác nữa, cứ vậy không làm thêm gì mới trong vài năm. Tôi tự nhủ rằng làm cho The Epoch Times và gửi tờ rơi chân tướng đến các hòm thư là đủ rồi. Nhìn lại, tôi nhận ra đây là an bài của cựu thế lực. Nó tinh vi đến mức khiến tôi thậm chí còn không để ý đến. Bây giờ, tôi đã cảm nhận được hồi đó đã có gì đó ngăn cản, khiến tôi không nhận ra vấn đề.
Trong khoảng thời gian đó, tôi đã nảy sinh nhiều tâm chấp trước. Tôi chấp trước vào mạng xã hội và quan tâm quá mức đến chính trị Mỹ. Hàng tuần, mỗi khi là quần áo cho chồng, tôi đều xem phim; lúc lái xe thì hay suy nghĩ vẩn vơ. Tôi bị tăng cân và rụng tóc thời kỳ mãn kinh. Dù cảm thấy trạng thái tu luyện không tốt, nhưng tôi vẫn không sao vượt qua được.
Trong suốt 15 năm tu luyện, tôi nhận ra mình có chấp trước vào mạng xã hội và chính trị, nhưng mỗi lần cố gắng tu bỏ, tôi chỉ thay đổi về hình thức. Ví dụ, khi nhận ra chấp trước vào Facebook, thì tôi bỏ Facebook và chuyển sang Twitter. Rồi sau khi nhận ra Twitter cũng gây nghiện, tôi không dùng nữa mà lại chuyển sang Parlor và Gettr. Cuối cùng, khi từ bỏ được chúng, tôi lại bắt đầu xem YouTube. Tôi cứ liên tục thay đổi hình thức của chấp trước mà không thể thực sự tu bỏ.
Đồng thời, tôi cũng phát hiện, nếu là quần áo cho chồng trước khi hết phim, tôi sẽ ngồi xem tiếp cho đến hết phim. Thỉnh thoảng, nếu tôi xem tập đầu tiên của một bộ phim trong khi là quần áo, thì có thể bị lôi cuốn đến mức dành cả một, hai ngày để xem nốt các tập còn lại. Sau đó, tôi cảm nhận thấy một màn sương mù dày đặc dơ bẩn trong tâm trí, nhưng vẫn chưa ngộ ra.
Trong hơn 10 năm, mỗi tuần tôi đều dành sáu ngày học Chuyển Pháp Luân qua điện thoại cùng một đồng tu ở Perth. Gần đây, đồng tu này bắt đầu cảm thấy tôi học Pháp không tập trung nên đã chỉ ra cho tôi. Tôi thấy khó chịu khi bị chỉ ra, nhưng theo bản năng, tôi hiểu nó hữu ích cho tu luyện của mình, nên khích lệ anh ấy tiếp tục chỉ ra cho tôi. Có đợt, ngày nào anh ấy cũng nhắc nhở tôi. Nhân tâm và nhiều chấp trước chưa buông bỏ được đã nổi lên, nhưng tôi lờ chúng đi. Tôi luôn cảm ơn đồng tu đó, và nhờ anh tiếp tục chỉ ra vấn đề giúp tôi. Cựu thế lực tìm cách khiến tôi oán hận vị đồng tu này, nhưng chúng không tác động được đến tôi. Chúng cố gắng thuyết phục để tôi nghĩ rằng học viên này thấy tâm tính của tôi rất thấp, và không muốn học Pháp cùng tôi, nhưng một phần trong tôi biết điều đó không đúng.
Cuối cùng, tôi đã ngộ ra mối liên hệ giữa việc xem các bộ phim viễn tưởng hay chính trị Mỹ với vấn đề không tập trung khi học Pháp. Thói quen mơ mộng khi lái xe cũng bị khuếch đại khi tôi xem các chương trình giải trí. Tâm tôi đầy những thứ dơ bẩn, và tôi quyết tâm tu bỏ chấp trước này. Tôi mang máy tính xách tay và điện thoại di động đến cửa hàng sửa chữa máy tính và nhờ họ chặn YouTube trên hai thiết bị này. Khi lái xe, tôi nhẩm niệm chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và mua đầu đĩa DVD để nghe kinh văn “Giảng Pháp cho các học viên tại Úc châu” mỗi khi là quần áo.
Tôi nhanh chóng cảm thấy tâm thuần tịnh, và học Pháp tập trung hơn. Bao năm qua, tôi tự cho rằng xem vài chương trình giải trí của người thường cũng không sao, vì đó là “phù hợp” với xã hội người thường. Nhưng bây giờ, tôi đã minh bạch rằng cách nghĩ này không đúng. Bất kể thứ gì một khi đã lọt vào mắt hoặc tai đều sẽ trở thành một phần của ta. Hiện tại, tôi có thể tập trung khi học Chuyển Pháp Luân, nếu mất tập trung, tôi có thể nhanh chóng nhận ra và cố gắng tập trung trở lại. Thêm nữa, đồng tu học Pháp cùng tôi vẫn kiên trì nhắc nhở bất cứ khi nào tôi mất tập trung. Tuy vậy, chấp trước này vẫn là một rào cản đối với tôi, vì nó còn có nhiều tầng khác nữa.
Sư phụ giảng:
“Vì chư vị tại con người nơi đây, tai nghe mắt thấy, bất kể cái gì dơ bẩn ngoài xã hội thì chư vị đều nhìn thấy, chư vị đều nghe thấy. Mọi người biết chăng, nói ‘nghe thấy’ ấy là gì, nói ‘nhìn thấy’ ấy là gì? Không như con người vẫn nghĩ đâu, ‘A, ta nhìn xong là xong rồi, ta cũng không lấy cái đó về; ta nghe thấy rồi nhưng ta không có học [theo], thì cũng không sao cả’. Không phải thế đâu, bất kể cái gì cũng đều là vật chất, chư vị nghe vào rồi, thì chính là đã rót vào rồi, chính là đã tiến vào trong thân thể chư vị. Chư vị nhìn thấy thì là tiến vào rồi” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới)
Đề cao và buông bỏ tự ngã
Mấy năm qua, tôi không tham gia hoạt động giảng chân tướng cho giới chủ lưu và chính phủ, vì tôi cảm thấy không thoải mái khi ở gần những người quá tự tin. Cuối năm 2024, hội đồng thành phố của tôi chấm dứt quan hệ kết nghĩa với Trung Quốc. Lúc đó, có một số đồng tu kể với tôi chuyện này, nhưng tôi nghĩ điều đó không liên quan đến mình. Nhìn lại, dường như có gì đó đã ngăn cản tôi quan tâm đến việc này.
Đến tháng 6 năm nay, một biên tập viên của The Epoch Timeshỏi tôi: “Chị có hay giảng chân tướng cho hội đồng địa phương không?” và tôi trả lời “Không”. Không hiểu sao, tôi ngồi đó thẫn ra một lúc, nhìn chằm chằm vào chữ “Không”. Tôi cảm thấy như bị đông cứng. Thế lực đang cố ngăn cản tôi chú ý đến chuyện này đã bị một thứ gì đó khác chế ngự, khiến tôi phải chú ý đến. Giống như cảnh trong phim hoạt hình thời xưa, trong đó có hình ảnh một con quỷ ngồi một bên vai và một thiên thần ngồi bên vai kia thì thầm vào tai. Tôi hiểu rằng mình cần phải làm gì đó, dù không biết chính xác là điều gì.
Với niệm đầu mới này, tôi đến tham dự cuộc họp hội đồng lần đầu tiên để xem cách thức họ làm việc. Tối hôm đó, chỉ có khoảng một nửa số ủy viên hội đồng có mặt. Sau khi mỗi ủy viên hội đồng phát biểu, họ dành nửa giờ cho người dân phát biểu. Có khoảng tám người đã phát biểu; tất cả đều bày tỏ sự bất bình với giọng đầy cảm xúc. Tôi bắt đầu nghĩ cách làm sao để trình bày trước hội đồng và giảng chân tướng cho họ. Ban đầu, tôi không biết phải làm như thế nào, vì sẽ không hợp lý nếu trình bày trước hội đồng thành phố về cuộc bức hại Pháp Luân Công; bài phát biểu của tôi cần đứng ở góc độ của địa phương. Tôi cứ nghĩ mãi và tin rằng sẽ có gì đó để tôi có lý do trình bày với họ. Tôi nghĩ có lẽ mình phải tham dự vài buổi họp nữa mới tìm ra giải pháp, nhưng một buổi tối, trong lúc thiền định, tôi chợt nảy ra một ý tưởng: Tôi có thể cảm ơn họ vì đã chấm dứt mối quan hệ thành phố kết nghĩa với Trung Quốc. Tôi biết đây là điểm hóa của Sư phụ.
Tôi soạn một bài phát biểu để cảm ơn, và được một học viên ở Perth giúp tinh chỉnh. Bài phát biểu chỉ dài bốn phút, nhưng chúng tôi đã cố gắng đưa tất cả nội dung quan trọng vào. Chúng tôi giới thiệu ngắn gọn về Pháp Luân Công là gì và việc Pháp Luân Công đang bị Trung Cộng bôi nhọ và bức hại. Tôi chia sẻ trải nghiệm cá nhân về những thay đổi trong đời nhờ tu luyện Pháp Luân Công, và câu chuyện về người bạn của tôi từng bị cầm tù, tra tấn và bị cưỡng bức làm đèn Giáng sinh trong hai năm ở Trung Quốc. Tôi cũng chia sẻ vì anh ấy may mắn khi không bị thu hoạch nội tạng. Chúng tôi cũng đề cập đến cuộc đàn áp xuyên quốc gia, và khuyến khích các ủy viên hội đồng báo cáo lên Bộ Nội vụ nếu họ bị các đặc vụ Trung Cộng gây áp lực khi chấm dứt thỏa thuận thành phố kết nghĩa. Chúng tôi đã gói gọn trong một bài phát biểu dài bốn phút.
Đến buổi tối phát biểu trước hội đồng, tôi đi một mình. Trên đường đi, tôi tự nhủ: “Nếu không có nhiều người đến cũng không sao, Sư phụ sẽ quyết định ai có mặt“. Tôi là người cuối cùng được thêm vào danh sách những người muốn phát biểu trước hội đồng. Khi cuộc họp bắt đầu, tôi rất vui khi nghe tin căn phòng kín người, và tất cả các quan chức dân cử đều có mặt. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã an bài việc này. Trong cuộc họp có hai nhóm đối lập nhau vì một việc nào đó trong kế hoạch . Tôi hiểu rằng tất cả họ đều được Sư phụ lựa chọn. Trong khi nghe những người khác phát biểu, tôi lo lắng cực độ, và sợ mình có thể bị nôn hoặc ngất xỉu mất. Tôi thầm cầu “Sư phụ” mấy lần, và kiên định tin tưởng rằng đây là điều mình nhất định phải làm.
Trước tôi có khoảng tám người phát biểu, mỗi người đều bày tỏ sự bất bình. Đến lượt tôi phát biểu, sau khi tự giới thiệu, tôi nói rằng mình đến đây để cảm ơn họ. Lúc đó, tôi nghe một ủy viên hội đồng thốt lên đầy ngạc nhiên: “Ồ”. Tôi nghĩ rằng họ ít khi nghe được lời cảm ơn, nên bài phát biểu của tôi trở nên nổi bật. Tôi run rẩy, và có thể nhận thấy điều đó trong giọng nói của tôi, dù vậy, tôi nghĩ mọi người trong phòng đều lắng nghe từng lời tôi nói. Khi phát biểu xong, tôi nghe thấy một nhóm người ngồi ở hàng ghế phía sau tôi vỗ tay rất nhiệt liệt. Các ủy viên hội đồng thường không phản hồi các bài phát biểu công khai, nhưng cũng có ủy viên cũng vỗ tay một chút. Tôi rời đi ngay sau đó, và ở bãi đậu xe, một người phụ nữ gọi tôi lại và nói: “Đó là một bài phát biểu tuyệt vời. Rất xuất sắc”. Khi tôi quay lại xe và bật điện thoại lên, vị ủy viên vỗ tay khi nãy đã gửi cho tôi một tin nhắn nói rằng đó là một “bài phát biểu xuất sắc” và ông ấy chúc mừng tôi vì đã “chia sẻ một vấn đề quan trọng như vậy với hội đồng”. Tôi biết đây là sự khích lệ từ Sư phụ.
Khi tôi đang viết bài phát biểu trước hội đồng, đồng tu giúp tôi cũng soạn thư để gửi tới các hội đồng khác ở Tây Úc, những nơi vẫn còn thỏa thuận thành phố kết nghĩa hoặc thành phố hữu nghị với Trung Cộng. Chúng tôi lấy câu chuyện về hội đồng địa phương của tôi đã chấm dứt thỏa thuận làm lý do để viết thư. Bài phát biểu mà tôi trình bày trước hội đồng và hạng mục gửi thư điện tử cho tất cả các hội đồng khác diễn ra gần như cùng thời điểm tôi chặn YouTube và ngừng xem các chương trình giải trí và chính trị Mỹ.
Không lâu sau, tôi đã có một giấc mơ rất sống động. Tôi mơ thấy một con vật bị thương nặng đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Nó phát ra tiếng kêu yếu ớt, rồi gục xuống và chết. Một bên thân nó bị đè bẹp hoàn toàn, xương gãy, nội tạng dập nát. Ngày hôm sau, khi hồi tưởng lại giấc mơ, tôi nhớ rằng mình đã nghe thấy phía mặt con người của tôi lo lắng hỏi liệu có nên đưa con vật đi khám bác sỹ thú y hay không. Điều thú vị là, một phần khác của tôi cũng đang đứng đó nhìn con vật, và nghe thấy câu hỏi từ phần con người của tôi như thể nó đến từ cách đó vài mét về bên trái. Nghĩa là phần tự kỷ chân chính của tôi không còn bị phía con người trói buộc nữa, mà hoàn toàn cách biệt. Phần này của tôi hoàn toàn bất động và bình thản. Tôi cảm thấy sự từ bi, không còn cái tình của con người. Tôi cảm nhận được sinh vật đó biết rõ tôi và đã gắn bó với tôi từ rất lâu, có lẽ từ khi tôi còn nhỏ. Tôi không thấy có chút cảm xúc nào. Tôi thể hiện thiện tâm với sinh vật đó bằng cách chạm vào đầu nó khi nó chết, nhưng tôi chấp nhận cái chết của nó là điều không thể tránh khỏi.
Tôi hiểu rằng nhiều sinh mệnh đã trở nên bại hoại trong quá trình Thành-Trụ-Hoại-Diệt đằng đẵng, họ vốn dĩ được Đại Pháp tạo ra, và Sư phụ muốn cứu độ tất cả chúng sinh. Nhưng những sinh mệnh này đã can nhiễu Chính Pháp, nên đã phạm đại tội, và phải bị đào thải. Tôi tin rằng đây là lý do vì sao tôi cảm thấy thương xót sinh vật trong giấc mơ của mình. Thật đáng thương.
Tôi hiểu rằng sinh vật này liên quan đến một chấp trước của tôi, nhưng ban đầu, tôi không biết đó là chấp trước cụ thể nào. Tôi đã cho rằng nó có thể liên quan đến việc tôi từ bỏ xem chương trình giải trí, chính trị Mỹ, YouTube, hoặc đã vượt qua được sự tự mãn. Nhưng đào sâu hơn, tôi nghĩ mình đã vượt qua được một tầng chấp trước vào tự ngã khi phát biểu trước hội đồng thành phố. Tôi nghĩ khoảnh khắc tôi bắt mình phải đọc bài phát biểu trước hội đồng chính là lúc sinh vật đó bị đánh cú đánh khiến nó phải chết.
Lời kết
Chỉ vài ngày sau khi đạt được bước đột phá này, tôi có thể nhìn thấy và cảm nhận được một tầng chấp trước mới mà tôi cần phải tu bỏ. Theo kinh nghiệm của tôi, đây là trạng thái bình thường trong tu luyện. Tại thời điểm viết bài chia sẻ này, tôi vẫn cần một ý chí mạnh mẽ để không bị lôi cuốn vào chương trình giải trí hay chính trị Mỹ. Tôi hy vọng mình có thể gia cường quyết tâm của mình và đạt được nhiều đột phá hơn nữa.
Đây là những thể ngộ ở tầng thứ hiện tại của tôi.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
(Bài chia sẻ được chọn trình bày tại Pháp hội Úc năm 2025)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/26/501704.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/31/231132.html



