Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Ukraine

[MINH HUỆ 09-09-2025]

Con xin kính chào Sư phụ!

Kính chào các đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2017 tại quê nhà ở miền Đông Bắc Ukraine. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi và con đường nhân sinh của tôi.

Bắt đầu tu luyện

Trước khi gặp được Đại Pháp, tôi đã đọc rất nhiều loại sách khác nhau về tâm linh, nhưng không có cuốn nào thỏa mãn được nhu cầu tinh thần của tôi. Sau đó, tôi đã cố gắng sống theo các giáo lý của Cơ đốc giáo, nhưng cảm thấy bản thân không có sự đề cao nên đã từ bỏ.

Ngay lần đầu tiên đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đã cảm thấy đây chính là những gì tôi hằng tìm kiếm. Tôi đã tìm thấy lời giải đáp cho nhiều vấn đề mà tôi đã không thể tìm được trong Cơ đốc giáo hay ở bất kỳ nơi nào khác.

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi rất dễ trở nên trầm cảm không vì một lý do gì rõ ràng cả. Mặc dù tôi duy trì lối sống lành mạnh, thường xuyên đi tập gym, ăn thực phẩm sạch và không hút thuốc hay uống rượu.

Một buổi sáng thức dậy, tôi thấy mình chán nản hơn thường lệ. Tôi cảm thấy một nỗi đau trong lòng bởi vì tôi nhận ra “tôi” đang ở đó, và “tôi” tồn tại.

Sau khi tu luyện, một hôm khi đang đả tọa, tôi đột nhiên tiến nhập vào một trạng thái khác hẳn với cảm giác u ám mà tôi từng có. Không lời nào có thể diễn tả được trạng thái ấy. Đó là niềm vui và hạnh phúc bất tận vì một niệm – nhận ra rằng tôi tồn tại. Tôi không có bất cứ hoạt động ý niệm nào khác, chỉ là cảm giác rất đỗi hạnh phúc khi ở trong trạng thái này.

Khi ấy, tôi ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ có cảm giác này mỗi lần đả tọa. Nhưng sau đó tôi hiểu ra Sư phụ đã cho tôi trải nghiệm này để tăng cường tín tâm của tôi vào Pháp Luân Đại Pháp. Theo thể ngộ của tôi, một sinh mệnh trước khi hạ xuống những tầng thấp hơn thì ở trong trạng thái như vậy.

Chuyển đến thành phố khác và khảo nghiệm đầu tiên

Sáu tháng sau khi bước vào tu luyện, tôi đã chuyển đến Kiev, thủ đô của Ukraine. Ở Kiev có một nhóm lớn các học viên, họ thường học Pháp, luyện công cùng nhau cũng như tham gia các hoạt động giảng chân tướng.

Khi tôi nhận được việc làm ở Kiev, tôi biết điều đó sẽ tốt hơn cho tu luyện của tôi mặc dù ở quê nhà, cuộc sống của tôi rất thoải mái. Tôi biết rằng sinh sống ở một thành phố lớn hơn sẽ khó khăn hơn cho tôi. Người chủ mới của tôi đã giúp tôi tìm một căn hộ và việc chuyển đến Kiev không quá khó khăn. Sư phụ đã an bài mọi thứ tốt nhất cho tôi, giúp tôi bước đi trên con đường tu luyện.

Sau khi tôi tham gia vào nhóm học viên Đại Pháp ở Kiev và bắt đầu tham gia giảng chân tướng, tu luyện của tôi đã có những đề cao đáng kể. Tôi cảm nhận được những thay đổi lớn ở cả tâm và thân mình.

Khổ nạn đầu tiên mà tôi đối mặt là cảm giác cô đơn khủng khiếp, bởi vì mọi mối quan hệ xã hội của tôi đều ở quê nhà, và lúc đầu, dường như mọi học viên khác đều không mấy quan tâm đến tôi. Không biết từ lúc nào, cảm giác cô đơn này bắt đầu đè nặng lên tôi. Càng ngày nó càng mạnh hơn cho đến khi tôi xuất một niệm mạnh mẽ rằng, cho dù thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vào khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy có thứ gì đó chấn động trong sâu thẳm tâm tôi, như thể một nền móng đã được thiết lập. Trước đây tôi chưa từng cảm thấy bất cứ điều gì sâu sắc đến vậy. Sau đó, mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu thay đổi. Các học viên bắt đầu làm quen với tôi và cảm giác cô đơn biến mất.

Có lần, trong một hoạt động giảng chân tướng, tôi được đề nghị thay thế cho một học viên trong đội múa rồng Trung Hoa. Trước đây, tôi chưa bao giờ làm điều này, và chỉ có một buổi tập luyện trước sự kiện nên tôi cảm thấy thiếu tự tin, cứ nghĩ nhiều về việc mình sẽ trông như thế nào.

Khi tôi ngồi trên tàu điện ngầm đi đến sự kiện, suy nghĩ này đã choán lấy tâm trí tôi. Tôi bắt đầu thanh trừ những niệm đầu bất chính và rồi một ý nghĩ xuất hiện, rằng tôi làm việc đó không phải cho bản thân mà là để cứu độ chúng sinh.

Tôi chưa được trực tiếp gặp Sư phụ mà chỉ xem qua các băng video và ảnh chân dung. Nhưng thời khắc đó tôi cảm thấy như Sư phụ đang đứng bên tôi và mắt tôi ngấn lệ.

Năm đầu tiên ở Kiev, tôi đã có cơ hội đi dự Pháp hội châu Âu diễn ra ở Praha, thủ đô cộng hòa Séc. Phố cổ Praha là một điểm du lịch nổi tiếng và mọi người từ khắp nơi trên thế giới đến đây để tham quan. Các học viên đã tổ chức một cuộc diễu hành lớn ở đó để cho mọi người biết về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại đang diễn ra tại Trung Quốc.

Khi tham gia diễu hành, tôi nhận thấy có nhiều người với vẻ ngoài hào nhoáng đang hưởng thụ cuộc sống ở một nơi đẹp đẽ. Đối với tôi, điều đó giống như sự phô bày của những thứ đáng theo đuổi, đáng để phấn đấu trong cuộc đời. Là một học viên, tôi nhận ra rằng cuộc sống của mình phải cống hiến cho những mục tiêu khác. Nhưng khi đó tôi vẫn còn nhiều chấp trước và tâm tôi trĩu nặng.

Tuy nhiên, Sư phụ từ bi đã khích lệ tôi.

Khoảng gần một tháng trước Pháp hội ở Praha, tôi đã xem bộ phim tài liệu “Ánh nến bên đường” do các học viên sản xuất đăng trên kênh YouTube “Legends Unfolding” (Thời đại truyền kỳ), về cuộc thỉnh nguyện liên tục suốt ngày đêm của các học viên Pháp Luân Đại Pháp trước Đại sứ quán Trung Quốc tại London từ năm 2002. Bộ phim tài liệu đã làm tôi vô cùng xúc động, nhất là câu chuyện của một học viên đã tham gia thỉnh nguyện trong suốt nhiều năm. Có lần trên một đài phát thanh lớn ở London, người dẫn chương trình đã chia sẻ cảm nghĩ về tòa nhà đẹp nhất ở London và nói đó là Đại sứ quán Trung Quốc, nơi đối diện bên kia đường là điểm thỉnh nguyện ôn hòa của các học viên Pháp Luân Công. Không giống như các cuộc biểu tình và kháng nghị vẫn diễn ra hàng ngày, chỉ có nhóm học viên Pháp Luân Đại Pháp là bền bỉ và ôn hòa, và là nhóm thỉnh nguyện có tác động lớn nhất.

Ngày hôm sau sau cuộc diễu hành, trong thời gian nghỉ của Pháp hội, tôi thấy một học viên rất giống người học viên trong bộ phim tài liệu vốn làm tôi xúc động rất nhiều. Tôi tiến đến và trò chuyện một lát với anh ấy. Anh ấy quả là đã tham gia bộ phim. Anh có vẻ là một người khiêm tốn, và chia sẻ rằng việc tu luyện của anh không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cũng có những lúc thăng trầm như bao học viên khác. Cuối cùng, anh ấy đã ôm tôi. Cuộc gặp gỡ với anh thực sự đã giúp tôi phấn chấn hơn.

Tuy nhiên, khảo nghiệm lớn nhất sau khi tôi bước vào tu luyện là ở nơi làm việc mới. Tôi làm việc cùng với một cô gái rất cuốn hút, cô ấy vừa mới ly hôn. Tôi thích cô ấy và cô ấy có vẻ cũng mến tôi. Mặc dù cô ấy là một người tốt, nhưng giống như nhiều người trong xã hội hiện nay, cô ấy có chấp trước mạnh mẽ vào mọi thứ trên thế gian. Cô ấy đã làm tôi hiểu rằng, theo quan điểm của cô, mối quan hệ thân mật giữa nam và nữ thường bắt đầu bằng quan hệ tình dục. Khi ấy, mẹ và chị tôi cũng liên tục giục tôi tìm bạn gái và kết hôn, họ còn nói với tôi rằng tôi nên bắt đầu hẹn hò với nữ đồng nghiệp này.

Người đồng nghiệp này còn kích động tôi tranh đấu trong nhóm chúng tôi, để tôi giành lấy vị trí mà cô ấy cho là của tôi. Nói cách khác, cô ấy muốn tôi làm những việc mà là một học viên Đại Pháp không nên làm.

Vào lúc tôi đang đọc ‘Giảng Pháp tại Pháp hội châu Âu’, Sư phụ giảng:

“Chư vị có thể có vợ của chư vị, có chồng của chư vị, đây là cuộc sống chính thường của con người. Nếu như họ không phải chồng của chư vị, không phải vợ của chư vị, chư vị và anh ta (cô ta) phát sinh hành vi về giới tính, thì chính là phạm tội.”

Một nam học viên đã tu luyện lâu hơn tôi chia sẻ rằng khi mới bắt đầu tu luyện, anh ấy đã không nghiêm túc trong mối quan hệ nam nữ và sau này anh rất hối tiếc.

Sâu thẳm trong tâm, tôi có cảm giác rằng đây là khảo nghiệm căn bản dành cho tôi và nếu tôi không vượt qua được, việc tu luyện của tôi sẽ chấm dứt.

Vì vậy, tôi đã làm theo lời Sư phụ dạy, buông bỏ mọi thứ và thuận theo tự nhiên. Thấy tôi không có động thái gì nên đồng nghiệp này đã tìm đến hết người bạn trai này đến bạn trai khác. Bàn làm việc của tôi chỉ cách bàn của cô ấy một lối đi, và trong nhiều tháng tôi thấy cô ấy đã rất hạnh phúc với các mối quan hệ của mình, trong khi tôi lại không vui vẻ chút nào.

Sư phụ từ bi đã không từ bỏ tôi.

Một hôm trong văn phòng, ý niệm về cứu độ chúng sinh đã choán hết tâm trí tôi. Mọi suy nghĩ khác trở nên xa vời và dường như không có chút ý nghĩa gì. Tôi cảm nhận được lòng từ bi vô hạn đối với tất cả chúng sinh và sinh mệnh trên thế gian, và điều duy nhất tôi muốn làm là cứu chúng sinh. Trạng thái này kéo dài gần một giờ, sau đó tôi trở lại trạng thái bình thường.

Sau đó, tôi đổi việc, không còn tiếp xúc với đồng nghiệp này nữa và khảo nghiệm đó đối với tôi đã kết thúc.

Tu luyện trong chiến tranh

Lệnh phong tỏa trong thời gian đại dịch Covid bùng nổ đã ảnh hưởng xấu tới tu luyện của tôi. Việc thiếu vắng các buổi học Pháp, luyện công tập thể và giảng chân tướng đã khiến tôi buông lơi và tôi trở nên chán nản.

Nhìn lại, tôi thấy rằng Sư phụ đã trợ giúp tôi rất nhiều vào thuở đầu tu luyện và đã loại bỏ nhiều khó nạn cho tôi, nhưng thời gian trôi đi tôi phải đặt nhiều nỗ lực hơn để tiến lên trong tu luyện. Tuy nhiên, tôi đã không thể làm được điều đó vì tâm an dật.

Vì vậy, khi cuộc chiến tranh Ukraine nổ ra, tôi đã không ở trong trạng thái tu luyện tinh tấn. Tôi nhận ra mình đã không đối đãi nghiêm túc với việc tu luyện, nên khi khó nạn đến, tôi đã không chuẩn bị sẵn sàng. Trong nhiều tình huống, tôi đã hành xử như một người thường.

Ngày mà quân đội Nga xâm lược Ukraine, tôi đang ở quê nhà chỉ cách biên giới Nga 50 dặm. Tôi đã không rời đi bởi vì tôi không thể ngờ tình hình lại trở nên tồi tệ như vậy. Trong hai, ba ngày, phần lớn thành phố đã bị quân đội Nga bao vây. Lực lượng quân đội Ukraine đã ngăn họ tiến vào thành phố, nên chỉ trừ vài cuộc tấn công tên lửa vào trung tâm, các cuộc giao tranh đều diễn ra ở ngoại ô. Mấy ngày sau, máy bay Nga đã thả bom vào một tòa nhà dân sự vào giữa trưa.

Khi đó tôi đang ở trong căn hộ của bố mẹ tôi, chỉ cách tòa nhà bị ném bom nửa dặm. Tôi cảm thấy sàn nhà dưới chân rung lắc. Ban đầu tôi không cảm thấy sợ, giống như Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân. Nhưng rất nhanh sau đó, tôi bắt đầu sợ hãi, đến mức tôi cảm thấy chân mình bủn rủn. Tôi bắt đầu luyện công, vì mấy ngày đó tôi đã không luyện công nhiều – tôi cố gắng trừ bỏ tâm sợ hãi. Có một thời khắc, khi đang luyện công, tôi cảm thấy thân thể mình được cấu thành bởi nhiều tầng, và ở các tầng sâu hơn không có tâm sợ hãi, nỗi sợ chỉ ở tầng bên ngoài, tầng mà tôi hiểu là vẫn chưa tu xong.

Trong một lần có báo động trên không, tôi đã xuống hầm trú ẩn cùng với những người khác. Tôi chỉ mang theo một chiếc ba lô, giấy tờ tùy thân và vài vật dụng cá nhân.

Sư phụ giảng:

“Tiền là vật ngoại thân” (Giàu mà có đức, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Trong khi rời khỏi căn hộ, tôi cảm nhận được ý nghĩa lời giảng của Sư phụ. Đó là chỉ có tôi, còn hết thảy những thứ vật chất kia, chúng không phải là tôi. Mọi thứ tôi đã mua sắm trong những năm qua trong căn hộ này chắng có gì đáng giá vào lúc ấy, bởi vì tôi không thể mang chúng theo được.

Sau gần hai tuần ở khu vực chiến sự, tôi đã rời khỏi thành phố và tới một thành phố khác. Hơn một tháng sau, quân Nga rút khỏi nơi này và tôi trở về.

Tôi chưa từng có cơ hội trò chuyện với các học viên từ Trung Quốc Đại lục đã bị bức hại. Nhưng trải nghiệm ngắn ngủi này đã giúp tôi hiểu được cảm giác của một học viên Đại Pháp trong cuộc bức hại. Trong một thành phố dưới sự kiểm soát của quân đội, luôn có một nỗi sợ hãi thường trực về sinh tử và nguy cơ mất mát tài sản. Vậy mà các học viên ở Trung Quốc, những người bước ra giảng chân tướng, đã chủ động đối mặt với nguy hiểm và bị cảnh sát theo dõi. Họ bị buộc phải rời khỏi nhà, mất việc làm, và thậm chí bị bắt cóc và mất đi sinh mạng trong trại tạm giam. Họ thực sự phi thường!

Dù cuộc chiến tranh Ukraine vẫn đang diễn ra, tôi đã có thể trở lại cuộc sống bình thường. Nhưng tôi cảm thấy mình không thể tự đề cao và đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Có lẽ đó là lý do tại sao tôi đã đến Mỹ. Tôi đã nhiều lần đọc những lời giảng của Sư phụ rằng người tu luyện không nên hướng ngoại. Mặc dù vậy, tôi vẫn có ý nghĩ cần có ai đó giúp tôi đề cao trạng thái tu luyện. Tôi nhận ra đây là ý niệm sai lầm nhưng tôi vẫn không hiểu được hàm nghĩa sâu hơn của lời giảng đó.

Khi tôi chứng kiến cách mà các học viên ở Chicago vô tư giúp đỡ nhau trong việc tổ chức các buổi biểu diễn Shen Yun, cuối cùng tôi đã hiểu ra rằng không phải hỏi môi trường tu luyện có thể giúp đỡ mình như thế nào mà là mình có thể làm gì để giúp tạo nên một môi trường tu luyện và giúp đỡ các học viên địa phương. Sau đó, trạng thái tu luyện của tôi bắt đầu cải thiện – tôi lại lần nữa cảm nhận được cảm giác của thuở đầu tu luyện.

Cảm tạ Sư phụ từ bi, mặc dù con đã nhiều lần vấp ngã, Ngài vẫn không từ bỏ con.

Cảm ơn các đồng tu đã khai sáng một môi trường tu luyện có thể trợ giúp lẫn nhau.

Xin từ bi chỉ ra những điều chưa phù hợp.

(Bài chia sẻ được chọn trình bày tại Pháp hội vùng Trung Tây Hoa Kỳ năm 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/9/499238.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/12/229800.html