Tu luyện vững chắc dưới sự chỉ đạo của Đại Pháp
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Úc
[MINH HUỆ 26-10-2025] Con xin kính chào Sư phụ!
Kính chào các đồng tu!
Tôi là một học viên đến từ Melbourne, đã tu luyện được gần tám năm. Khi thực sự đặt Đại Pháp lên hàng đầu, việc tu luyện của tôi trở nên vững chắc hơn.
Hướng nội và đề cao
Từ khi đắc Pháp, tôi đã hiểu được tầm quan trọng của việc tham gia các hoạt động cộng đồng để giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Thấy được tâm cứu người của tôi, Sư phụ đã an bài cho tôi nhiều cơ hội để tham gia.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tham gia một hoạt động của cộng đồng người Việt. Là một người miền Bắc, tôi nhanh chóng nhận ra sự khác biệt với người miền Nam. Vì chính quyền cộng sản là ở miền Bắc, nhiều người miền Nam không thiện cảm với người miền Bắc.
Khi tôi tham gia và chào nhóm người Việt, một cựu chủ tịch cộng đồng đã chỉ vào tôi và lớn tiếng nói: “Cô là cộng sản, bước ra khỏi đây!” Bà ấy liên tục chỉ trích tôi trong gần 30 phút. Mặc dù tôi vừa sốc vừa thấy bị tổn thương, nhưng tôi tự nhủ mình là một đệ tử Đại Pháp. Tôi giữ bình tĩnh, mỉm cười và nhẹ nhàng nói: “Vâng, đúng là tôi lớn lên dưới chế độ cộng sản, nhưng giờ tôi không còn thuộc về chế độ đó nữa. Khi còn ở Việt Nam, tôi không biết sự thật vì chính quyền che giấu sự tà ác của nó. Nay tôi đến đây để học hỏi, hơn nữa là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và đóng góp tích cực cho cộng đồng.”
Qua khảo nghiệm này, tôi tự nhủ những quan nạn trong xã hội là để giúp tôi tu luyện, buông bỏ chấp trước và đề cao tâm tính. Nghe tôi nói vậy, bà ấy dịu lại, chào đón tôi vào cộng đồng người Việt tại tiểu bang Victoria.
Từ đó, Pháp Luân Đại Pháp tại Melbourne đã trở nên gần gũi hơn với cộng đồng. Các học viên và nhóm biểu diễn của chúng tôi thường xuyên được mời tham gia các hoạt động, và chủ tịch cộng đồng cũng thường tham dự và phát biểu tại các sự kiện của các học viên Pháp Luân Công. Chúng tôi cũng thấy nhiều người Việt Nam mua vé xem Shen Yun và ký bản kiến nghị chấm dứt nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng và chấm dứt Trung Cộng.
Tuy nhiên, khi chấp trước chưa được trừ bỏ, việc cứu người ở các tầng lớp xã hội khác nhau là không hề dễ dàng.
Gần đây, tôi rất vinh dự được tạp chí Tatler Việt Nam phỏng vấn cho chuyên mục “Sức khỏe và Nữ doanh nhân thành đạt”. Trong buổi trò chuyện, tôi đã chia sẻ về việc phòng khám của tôi đã phục vụ cộng đồng như thế nào và các bài công pháp đã giúp nhiều người cải thiện đáng kể về sức khỏe. Tổng biên tập viên rất coi trọng văn hóa truyền thống, điều này phù hợp với các nguyên lý tu luyện, vì thế đó là cơ hội để tôi chia sẻ về việc Đại Pháp đã chỉ đạo tôi trong cuộc sống như thế nào đối với cá nhân tôi lẫn việc điều hành doanh nghiệp và chăm sóc sức khỏe. Tôi thấy rất biết ơn vì thông qua cuộc phỏng vấn này, tôi có thể giúp nhiều người hơn nữa hiểu được vẻ đẹp của Đại Pháp và rằng việc sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn có thể mang lại sức khỏe và sự cân bằng trong cuộc sống.
Sau đó, tôi lại lo lắng, sợ rằng họ sẽ chỉnh sửa lời của tôi để chiều lòng độc giả thuộc giới thượng lưu. Tôi cũng có tâm hoan hỷ. Cuối cùng, cuộc phỏng vấn không được đăng. Ban đầu, tôi cảm thấy thất vọng. Tuy nhiên, khi hướng nội, tôi đã thấy rõ tâm lo sợ và hoan hỷ của mình.
Qua trải nghiệm này, tôi ngộ được rằng khi giảng chân tướng cần cân nhắc đến quan điểm và lợi ích của người khác, thay vì chỉ tập trung vào bản thân.
Vào tháng 9, khi ở Darwin, tôi đã gặp một nhà vận động vì người khuyết tật, bà bị bệnh bại não và từng là cố vấn bộ trưởng của Chính quyền Lãnh thổ Bắc Úc. Sau buổi nói chuyện kéo dài hai tiếng đồng hồ, tôi đã nán lại để cảm ơn bà vì những nỗ lực không ngừng nghỉ nhằm lên tiếng về sự bất công và những vấn đề bị che giấu, thậm chí đề xuất lên cho Thủ tướng và Bộ trưởng Y tế Úc.
Tôi tặng bà một bông hoa sen và chia sẻ ngắn gọn về nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp. Thấy bà đã có một cuộc trao đổi khá lâu nên tôi chỉ chia sẻ ngắn gọn. Bà bày tỏ sự quan tâm chân thành đến câu chuyện về bông hoa sen và nguyên lý của Đại Pháp, và đã đưa cho tôi danh thiếp của bà để tôi liên lạc với bà sau.
Trải nghiệm này đã giúp tôi hiểu hơn về cách tiếp cận với diễn giả: cần chân thành, tôn trọng, và giới thiệu đơn giản thay vì làm họ choáng ngợp với quá nhiều thông tin cùng một lúc.
Đề cao tâm tính thông qua điều phối các hạng mục Đại Pháp
Mỗi đệ tử Đại Pháp đều có con đường tu luyện khác nhau. Từ khi đắc Pháp, Sư phụ đã an bài cho tôi làm điều phối viên cho nhóm học viên người Việt tại Melbourne. Tôi đã nhiều lần trải qua cả thành công lẫn thất bại, nhưng mỗi lần đều là một cơ hội để đề cao tâm tính.
Là một học viên, chủ doanh nghiệp và sinh viên toàn thời gian, thời gian của tôi rất hạn hẹp. Tôi thường đưa ra quyết định nhanh chóng, điều này trở thành trở ngại khi phối hợp với những đồng tu chưa sẵn sàng. Tôi thường bất đồng quan điểm với chồng mình, cũng là một đồng tu, về cách điều phối và thực hiện các hạng mục một cách hiệu quả. Kỳ vọng cao và việc quen đảm nhận nhiều hạng mục cùng lúc đã tạo ra những thách thức. Bề mặt, tôi hoàn thành công việc nhanh chóng và có vẻ hiệu quả, nhưng ẩn sâu hơn là tâm nóng vội bắt nguồn từ quan niệm cố hữu ảnh hưởng bởi văn hoá đảng, thường ưu tiên mong muốn của bản thân lên trước người khác. Thông qua học Pháp, tôi nhận ra rằng những quan niệm này không tốt.
Phải mất một thời gian dài tôi mới nhận ra được chấp trước này, nhưng theo thời gian, tôi đã dần dần đề cao.
Sau khi tôi buông bỏ chấp trước này, nhiều học viên hơn đã bước ra đảm nhận trách nhiệm dẫn dắt các hạng mục Đại Pháp. Tôi biết mình vẫn cần phải nỗ lực hơn mỗi ngày để hoàn toàn tu bỏ chấp trước này và hòa hợp với các đồng tu. Điều này không chỉ tiết kiệm thời gian, mà quan trọng hơn là giúp chúng tôi hình thành một chỉnh thể mạnh mẽ và vững chắc hơn.
Sư phụ luôn ở bên chúng ta. Mỗi khi gặp khó khăn, tôi lại mở sách Chuyển Pháp Luân, đọc chia sẻ trên trang web Minh Huệ, hoặc các kinh văn khác, và tôi đều có thể lập tức nhận được điểm hoá. Tôi cảm thấy may mắn vì đã đắc được Đại Pháp. Mỗi ngày, tôi đều tự nhắc nhở bản thân phải trân quý thệ ước với Sư phụ, tinh tấn hơn nữa.
Quá trình tu luyện trong vai trò điều phối viên địa phương
Từ khi đắc Pháp, tâm tính của tôi đã được đề cao đáng kể. Trong những năm đầu tu luyện, tôi thường dùng Pháp lý để đo lường người khác, tập trung vào những điểm các đồng tu chưa làm tốt. Một hôm, chồng tôi nhẹ nhàng nhắc nhở: “Nếu em thấy Pháp Luân Đại Pháp tốt, thì em nên tu luyện bản thân cho tốt thay vì phàn nàn về người khác.”
Ban đầu, tôi muốn chứng thực Đại Pháp tốt đẹp như thế nào để anh ấy nhanh chóng đắc Pháp. Tuy nhiên, lời nói của anh ấy đã thức tỉnh tôi, tôi nhận ra mình có tâm nóng vội mong muốn những người xung quanh mau đắc Pháp. Tuy xuất phát điểm của tôi là tốt, nhưng tôi lại hướng ngoại cầu thay vì hướng nội tu.
Sư phụ giảng:
“Mỗi cá nhân đều là người phụ trách, mỗi cá nhân đều là một lạp tử của Đại Pháp, mỗi cá nhân đều là đang dung luyện trong Pháp, mỗi cá nhân đều biết được làm như thế nào.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
Tôi ngộ rằng mỗi học viên đều có con đường tu luyện riêng do Sư phụ an bài. Trách nhiệm của tôi là làm tốt vai trò của mình, còn mọi việc để Sư phụ an bài. Sau khi điều chỉnh lại tâm thái và hướng nội, khoảng một năm sau, tôi được giao nhiệm vụ điều phối viên địa phương cho nhóm học viên người Việt.
Đã sáu năm kể từ khi tôi đảm nhiệm sứ mệnh này. Nhìn lại, con vô cùng biết ơn an bài từ bi của Sư phụ, và cũng cảm ơn tất cả đồng tu đã phối hợp cùng tôi trong các hạng mục.
Tôi hiểu rằng, làm điều phối viên không có nghĩa là tôi tu luyện tốt hơn, mà là cơ hội giúp tôi nhận ra và tu bỏ nhiều chấp trước hơn. Thông qua việc phối hợp với các đồng tu đến từ Trung Quốc, phương Tây và Việt Nam, tôi đã học được rất nhiều điều. Từ các học viên Trung Quốc, tôi học được tính kiên nhẫn và sự tinh tấn; từ các học viên phương Tây, tôi học được sự ôn hòa và lịch sự; và từ các học viên Việt Nam, tôi học được sự thân thiện. Dưới sự chỉ đạo của Pháp, tôi ngộ ra rằng cần nhìn vào ưu điểm của người khác, thay vì khuyết điểm của họ.
Trong một số hạng mục, nếu tôi không chủ động thì mọi việc sẽ không có tiến triển. Tôi thường tự hỏi tại sao có những lúc tôi thông báo mà không có ai tình nguyện đảm nhận. Hướng nội, tôi thấy mình có xu hướng dựa vào năng lực của bản thân thay vì giúp người khác trưởng thành. Đây chẳng phải là tư tâm sao?
Tôi nhận ra mình cần thay đổi cách điều phối. Giờ đây, khi đăng một hạng mục nào đó mà không nhận được phản hồi, tôi sẽ chủ động liên lạc với một vài đồng tu và khuyến khích họ đảm nhận, còn tôi sẽ ở phía sau hết lòng hỗ trợ. Tuy cách làm này mất nhiều thời gian hơn, nhưng tôi cảm thấy việc đó có thể giúp tôi đề cao Nhẫn và Thiện; nhờ vậy, chỉnh thể trở nên hòa hợp hơn và có thể tham gia nhiều hạng mục hơn.
Vai trò điều phối viên đã mang đến cho tôi một môi trường tu luyện quý báu. Ví dụ, có lần một đồng tu gọi điện cho tôi, than phiền vì một hiểu nhầm trong lúc phát tờ rơi Shen Yun. Cô ấy đã xin lỗi học viên đó nhưng không nhận được hồi âm, rồi vì thế mà bị mất ngủ. Tôi kiên nhẫn lắng nghe, và nhắc nhở cô ấy rằng “tu luyện không có chuyện ngẫu nhiên”. Cô ấy hỏi làm sao tôi có thể giữ bình tĩnh trong những tình huống như vậy. Tôi nói mỗi mâu thuẫn đều là một cơ hội để đề cao và trừ bỏ chấp trước. Sau đó, cô ấy đồng ý và quyết định tham gia nhiều hoạt động hơn với một tâm thái cởi mở.
Gần đây, trong một buổi học Pháp và chia sẻ, một đồng tu tỏ ra không vui khi thấy một đồng tu khác dùng điện thoại di động. Cuộc trò chuyện giữa họ trở nên khá căng thẳng, một phần vì rào cản ngôn ngữ. Sau buổi học Pháp, đồng tu đó đã chia sẻ sự khó chịu trong tâm với tôi. Tôi nhẹ nhàng nói: “Có lẽ cả hai chúng ta đều có chấp trước, nếu không thì tại sao chúng ta lại để ý đế người khác và bị động tâm?” Sau đó, tôi cũng nói chuyện riêng với đồng tu kia, đồng thời tự nhắc nhở bản thân rằng trong bất cứ chia sẻ nào, từ bi là then chốt. Đồng tu có ý kiến cũng đã hướng nội, không còn cảm thấy khó chịu nữa. Chúng tôi cảm ơn nhau vì đã cởi mở chia sẻ và cùng nhau đề cao trong tu luyện.
Sư phụ giảng:
“Không phải chư vị làm trạm trưởng và vì công tác Đại Pháp, mà chư vị không cần đề cao tâm tính vẫn có thể viên mãn đâu. Các học viên đều có thể từ trong bất kỳ mâu thuẫn nào mà nhận thức ra đó là để đề cao tâm tính, các trạm trưởng vì sao không thể? Mâu thuẫn tới rồi, vì để chư vị đề cao lên, nên không đụng chạm đến tâm của chư vị thì cũng không được, công tác Đại Pháp cũng là cơ hội tốt cho đề cao tâm tính chư vị!” (Người phụ trách cũng là người tu luyện, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Những lời giảng này thường vang vọng trong tâm tôi. Tôi luôn tự nhắc nhở bản thân không chấp trước vào việc ai đúng ai sai, mà phải thực sự tu luyện bản thân qua mỗi khảo nghiệm. Mỗi chia sẻ của các đồng tu, dù dễ nghe hay khó nghe, đều là cơ hội giúp tôi trừ bỏ chấp trước và gia tăng tâm từ bi.
Tôi vô cùng biết ơn an bài này. Nếu không đảm nhận vai trò điều phối, có lẽ tôi đã không có nhiều cơ hội để tu luyện tâm tính và tăng cường phối hợp với các đồng tu. Qua quá trình tu luyện này, tôi ngộ ra rằng điều phối thực sự không phải là dẫn dắt người khác, mà là tu luyện bản thân trong quá trình phối hợp, điều phối trong sự viên dung chỉnh thể để cùng nhau hoàn thành thệ ước tiền sử.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
(Bài chia sẻ được chọn trình bày tại Pháp hội Úc năm 2025)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/26/501705.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/29/231094.html



