[MINH HUỆ 27-10-2025]

Họ và Tên: Môn Ngọc Lâm
Tên tiếng Trung: 门玉林
Giới tính: Nam
Tuổi: 74
Huyện: Nghĩa
Tỉnh: Liêu Ninh
Nghề nghiệp: Không rõ
Ngày qua đời: Ngày 21 tháng 10 năm 2025
Ngày bị bắt gần nhất: Ngày 18 tháng 10 năm 2018
Nơi giam giữ gần nhất: Nhà tù số 1 thành phố Thẩm Dương

Một người đàn ông 74 tuổi ở huyện Nghĩa, tỉnh Liêu Ninh, thậm chí không nhận ra các con của mình khi được trả tự do sau bảy năm ngồi tù vì tu luyện Pháp Luân Công. Ông qua đời bốn ngày sau đó, vào ngày 21 tháng 10 năm 2025.

Ông Môn Ngọc Lâm bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 1 năm 1997 và đã khỏi nhiều bệnh tật, bao gồm suy nhược thần kinh và bệnh trực tràng. Tính khí nóng nảy của ông cũng không còn, ông trở nên tốt bụng và bao dung hơn. Mùa xuân năm 1998, vợ ông là bà Thẩm Quế Châu đã cùng ông tu luyện Pháp Luân Công và cũng hồi phục sức khỏe.

Sau khi chính quyền cộng sản Trung Quốc phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, hai vợ chồng ông đã trở thành mục tiêu bị nhắm đến vì kiên định tín ngưỡng của mình. Ông Môn bị bắt vào ngày 22 tháng 4 năm 2002. Sau khi được thả 12 ngày sau đó, ông vẫn thường xuyên bị sách nhiễu tại nhà. Để tránh bị bức hại thêm, ông buộc phải sống lưu lạc. Vợ ông qua đời vào một thời điểm không rõ sau khi liên tục bị bức hại.

Sau đó, ông Môn trở về nhà nhưng lại bị bắt vào ngày 18 tháng 10 năm 2018 bởi các cảnh sát từ Đồn Công an thị trấn Tiền Dương và Sở Công an huyện Nghĩa. Họ giam ông tại Trại tạm giam huyện Nghĩa. Con trai và con gái ông đã đến đồn công an một lần và sở công an hai lần để yêu cầu thả ông, nhưng không được chấp nhận.

Sau đó, ông Môn bị kết án bảy năm tù và bị đưa đến Nhà tù số 1 thành phố Thẩm Dương. Sau nhiều năm bị ngược đãi, ông trở nên ngây dại và thậm chí không nhận ra các con của mình khi được trả tự do vào ngày 17 tháng 10 năm 2025. Ông qua đời bốn ngày sau đó.

Các chi tiết về việc ông Môn bị ngược đãi trong tù vẫn đang được điều tra. Nhà tù số 1 thành phố Thẩm Dương khét tiếng vì không từ thủ đoạn nào để ép buộc các học viên Pháp Luân Công kiên định phải từ bỏ tín ngưỡng của mình. Một phân khu an ninh nghiêm ngặt được thiết lập đặc biệt trong nhà tù để tra tấn các học viên. Nhiều học viên cũng bị biệt giam trong các phòng ở tầng bốn, nơi tất cả các cửa sổ đều bị che kín để che giấu các màn tra tấn diễn ra bên trong. Chỉ trong hai năm, ít nhất ba học viên đã chết trong những tình huống đáng ngờ tại nhà tù này. Đó là các học viên: ông Lưu Điện Nguyên, ông Địch Vĩnh Trì, và ông Diêm Húc Quang.

Các phương pháp tra tấn được lính canh và tù nhân sử dụng bao gồm bức thực bằng phân và nước tiểu, trói trên ghế cọp, bắt ngồi nhiều giờ liền, dội nước sôi lên người, xịt dung dịch hạt tiêu vào mắt, dùng vật nặng đập nát ngón chân, dùng vật cứng cạo vào xương sườn, treo lên bằng cổ tay, ép xoạc chân, chích dùi cui điện toàn thân, và đặt đá viên lên tinh hoàn. Nhiều học viên cũng bị cấm giấc ngủ, không được phép sử dụng nhà vệ sinh, và bị buộc phải uống nước từ bồn cầu.

Ngoài tra tấn thể xác, các học viên còn bị buộc phải xem các video tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công và/hoặc nghe các đoạn ghi âm phỉ báng được bật với âm lượng lớn.

Báo cáo liên quan:

Tội ác của Tùng Xuân Sinh, Bí thư Đảng ủy kiêm Giám đốc Nhà tù Số 1 Thành phố Thẩm Dương, trong cuộc bức hại Pháp Luân Công

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/27/501894.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/28/231090.html