Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Florida

[MINH HUỆ 31-08-2025]

Con xin kính chào Sư phụ!
Kính chào các đồng tu!

Tôi thường ở một mình. Con gái tôi đi học, đi làm, và lập gia đình ở thành phố khác nên cuộc sống của tôi khá đơn giản, và nơi làm việc đã trở thành môi trường tu luyện chính của tôi.

Tôi làm việc trong bộ phận kiểm tra sản phẩm của một công ty dược phẩm. Tôi đã làm việc ở khu vực Greater Miami hơn 20 năm, chuyển qua lại giữa một vài công ty lớn nhỏ. Bề ngoài là để tôi kiếm sống, nhưng khi nhìn lại, tất cả đều là do Sư phụ an bài. Thông qua lao động vất vả, tôi có thể tiêu trừ nghiệp lực, buông bỏ những chấp trước cần phải bỏ, và quan trọng hơn là cứu những chúng sinh mà tôi cần phải cứu.

1. Công ty K

Tôi xin bắt đầu từ lần chuyển việc vào năm 2005. Tôi bắt đầu làm việc trong phòng thí nghiệm của công ty K. Ở đây có một đồng nghiệp người Trung Quốc. Quản lý bộ phận của tôi là một phụ nữ người Philippines, bà đã giao cho tôi những dự án tương đối quan trọng. Tôi xử lý một cách thuận lợi và chúng tôi đã làm việc cùng nhau rất tốt. Bà ấy thậm chí còn tăng lương đáng kể cho tôi. Đúng lúc tôi cảm thấy mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ, thì bà đột nhiên thông báo rằng chồng bà được yêu cầu chuyển đến một nơi làm mới nên bà sẽ chuyển đi cùng ông. Tôi đã rất thất vọng.

Một phụ nữ gốc Tây Ban Nha do cấp trên tiến cử đã được tuyển dụng để làm quản lý mới. Sau một thời gian, tôi nghe nói cấp trên không công nhận năng lực của bà, nhưng bà vẫn giữ được vị trí của mình nhờ mối quan hệ với một giám đốc điều hành của công ty. Bà đã tuyển thêm khá nhiều người mới, tất cả đều là người gốc Tây Ban Nha, và hình thành một nhóm nhỏ. Tôi không có vấn đề gì với những đồng nghiệp mới này và hòa hợp với họ. Tuy nhiên, tôi có một số ý kiến về người quản lý này. Một lần, do một vấn đề liên quan đến công việc—thực ra là do bà ấy hiểu lầm—tôi đã không giữ vững được tâm tính và đã lớn tiếng tranh cãi với bà. Vài ngày sau, bà nói nửa đùa nửa thật rằng tôi nên xin lỗi. Vì cho rằng mình đúng, nên tôi đã không xin lỗi. Bây giờ nhìn lại, tôi cảm thấy thật xấu hổ. Lúc đó, tôi đã kiêu ngạo và tự mãn—không hành xử như một người tu luyện. Mãi sau này tôi mới nhận ra mình có tâm coi thường người khác.

Tuy nhiên, bất kể môi trường nào, tôi luôn chủ động giảng chân tướng cho mọi người, kể cả người quản lý. Tôi còn cho bà ấy mượn sách Đại Pháp và đồng nghiệp người Trung Quốc của tôi cũng đã đọc. Cả hai đều tiếp nhận chân tướng rất tốt. Người quản lý thích nhạc Đại Pháp mà tôi bật trong phòng thí nghiệm.

Hồi đó, khi Shen Yun mới bắt đầu biểu diễn, tôi không nhớ là năm đầu tiên hay năm thứ hai ở khu vực chúng tôi, người quản lý đã đưa hai đồng nghiệp của tôi đi xem. Năm sau, bà ấy khuyến khích mọi người trong phòng thí nghiệm đi xem, và tôi đã giúp mọi người mua vé theo nhóm, mua cả cho gia đình ba người của đồng nghiệp người Trung Quốc.

Ông chủ của công ty sau đó đã bán toàn bộ doanh nghiệp cho một doanh nhân người Ấn Độ. Do quản lý kém, công ty bắt đầu sa thải nhân viên. Đến năm 2010, công ty K đã đóng cửa.

2. Từ công ty E đến công ty W

Năm 2011, chủ sở hữu ban đầu của công ty K đã khởi động lại việc kinh doanh tại địa điểm cũ và thành lập công ty E, vì vậy tôi đã tham gia. Vì đây là một công ty mới đang phát triển sản phẩm mới với một số ít nhân viên, nên tôi không chắc nó sẽ có triển vọng thế nào. Cùng lúc đó, tôi đã nộp đơn xin việc vào công ty lớn W và được mời phỏng vấn. Tôi nhận được lời mời làm việc với mức lương và phúc lợi tốt hơn nhiều, và mặc dù công ty E đã cố gắng giữ tôi lại, nhưng họ không thể trả mức lương tương đương, vì vậy tôi đã rời đi. Nhưng họ vẫn hoan nghênh tôi quay lại bất cứ lúc nào.

Tại công ty W, quản lý dự án của tôi là người Ấn Độ, và nhiều đồng nghiệp là người Trung Quốc. Công ty có nhiều việc, và tôi đã làm việc chăm chỉ. Tuy nhiên, tôi cảm thấy người quản lý khá khắt khe với tôi. Sau này, tôi mới biết ông ấy muốn tuyển bạn của mình, và người đó cũng đã phỏng vấn vào vị trí của tôi, nhưng vì hội đồng tuyển dụng có bảy, tám quản lý thuộc các bộ phận khác nhau, nên ông ấy không có quyền quyết định cuối cùng. Sau khi tôi được tuyển dụng, ông ấy trở nên khó tính và chỉ trích tôi quá mức. Là người tu luyện, tôi biết mình phải giữ tâm thái chân chính—chăm chỉ, có trách nhiệm và chịu khổ. Nhưng do khối lượng công việc nặng, tôi thường phải làm thêm giờ, và người quản lý yêu cầu tôi phải làm việc ít nhất một ngày cuối tuần vào mỗi tuần. Tôi kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần. Có lần tôi phàn nàn với một đồng tu, cô ấy nói: “Chẳng lẽ chị không muốn chịu khổ sao?” Nghĩ lại, có lẽ Sư phụ đã an bài tất cả những điều đó để tôi chịu khổ và tiêu nghiệp.

Mặt khác, vì tôi có nhiều đồng nghiệp người Trung Quốc tại công ty W, tôi biết trách nhiệm của mình là giảng chân tướng. Sau khi vào công ty, hễ có dịp là tôi nói chuyện với các đồng nghiệp, đặc biệt là khi nói về gia đình hay các chuyến thăm Trung Quốc. Tôi giải thích tôi không thể trở về Trung Quốc là vì tôi tu luyện Pháp Luân Công, và tôi đã nói cho họ biết chân tướng. Một quản lý dự án khác nghe thấy “Pháp Luân Công” và nói: “Tôi ghét Pháp Luân Công.” Tôi hỏi anh ta đã đọc cuốn sách nào của Pháp Luân Công chưa—anh ta chưa đọc. Tôi biết anh ta đã bị tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lừa gạt. Tôi đã chia sẻ trải nghiệm của bản thân về việc tôi đã được lợi ích như thế nào về thể chất và tinh thần, và anh ấy không tranh cãi thêm. Sau khi rời khỏi công ty, tôi nghe nói rằng mỗi khi nhắc đến tên tôi, anh ấy đều nói: “Cô ấy là một người tốt!” Một đồng nghiệp nam khác bị ảnh hưởng sâu bởi tuyên truyền của ĐCSTQ đã lặp lại những lời dối trá của nó. Chúng tôi đã tranh luận trong hai giờ. Cuối cùng, anh ấy đồng ý đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi cho anh ấy mượn sách, sau khi đọc xong, anh ấy không nói gì thêm. Một đồng nghiệp nữ khác thì cởi mở hơn—cô ấy dễ dàng chấp nhận sự thật và muốn đọc Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc xong, cô ấy nói cuốn sách rất hay.

Khoảng một năm rưỡi sau, có tin công ty W sẽ sáp nhập với một công ty lớn khác. Mọi người đồn đoán về khả năng sa thải nhân viên. Tôi không nghĩ nhiều, mà chỉ làm công việc của mình. Quả nhiên, ba đến bốn tháng sau, các đợt sa thải quy mô lớn đã bắt đầu. Hai người trong nhóm của tôi bị cho thôi việc, tôi là một trong số đó. Nhiều nhân viên bị sa thải rất bức xúc; một số người đã khóc và thắc mắc: “Tại sao lại là tôi chứ?” Tôi lại bình tĩnh, vì tôi đã lường trước được điều đó. Một số đồng nghiệp người Trung Quốc cho rằng thật không công bằng và hỏi tại sao tôi không phản đối. Tôi chỉ cười và nói: “Có lẽ tôi đã nợ họ.”

Tôi lại phải tiếp tục tìm việc làm mới. Tôi nghĩ đến công ty E, nhưng tôi thấy hổ thẹn vì đã rời đi dù họ đã cố gắng giữ tôi lại. Nhưng không có cơ hội nào khác, vì vậy tôi đã liên lạc với họ, và họ đã chào đón tôi trở lại với vòng tay rộng mở.

3. Quay trở lại công ty E

Tôi trở lại công ty E vào năm 2013. Một giám sát viên nói đùa: “Cô muốn ra đi, nhưng giờ lại quay về!” Tôi nói: “Tôi sẽ không đi nữa; tôi sẽ ở lại và làm việc ở đây.” Anh ấy nửa đùa nửa thật trả lời: “Hừm, để rồi xem.”

Trong những năm tiếp theo, công ty dần phát triển. Những kỹ năng tôi học được ở công ty W—đặc biệt là việc vận hành thiết bị và phát triển phương pháp nghiên cứu—đã rất hữu ích. Họ mua các thiết bị đã qua sử dụng, và tôi có thể đào tạo nhân viên mới. Tôi có cơ hội được thăng chức, nhưng tôi đã từ chối và đề cử các đồng nghiệp trẻ hơn. Một giám sát viên sau đó đã nói với một đồng nghiệp khác: “Linda có nhiều cơ hội được thăng chức, nhưng cô ấy lại từ chối. Cô ấy không muốn phải xử lý nhiều mối quan hệ với nhân viên.” Anh ấy hiểu tôi rất rõ. Tôi chỉ muốn một công việc ổn định để có thể dành nhiều thời gian hơn cho các hạng mục Đại Pháp.

Khi công ty ở thời kỳ đỉnh cao, một số tiến sỹ người Trung Quốc đã gia nhập đội ngũ Nghiên cứu và Phát triển (R&D). Tôi đã tận dụng cơ hội để giảng chân tướng cho tất cả họ và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, đôi khi, cả người nhà của họ cũng thoái.

Khi dịch COVID-19 bùng phát ở Vũ Hán, công ty dược phẩm của chúng tôi vẫn hoạt động. Một nhân viên sản xuất và một giám sát viên phòng tôi có triệu chứng nhiễm bệnh, ai cũng lo lắng. Tôi cảm thấy đã đến lúc phải lên tiếng. Tôi đã viết một lá thư giảng chân tướng ngắn gọn có đường link video của The Epoch Times phơi bày sự che đậy của ĐCSTQ, bản kiến nghị “END CCP” (Chấm dứt ĐCSTQ), và các bài viết về uy lực của việc niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi đã gửi cho hai người bị nhiễm bệnh và cả phó chủ tịch và giám đốc nhân sự (HR). Giám đốc nhân sự đã cảm ơn tôi; còn bà phó chủ tịch không chỉ cảm ơn tôi về thông tin đó mà còn nói rằng bà rất yêu thích The Epoch Times. Hóa ra bà là một độc giả thường xuyên của tờ báo—tôi ngạc nhiên khi biết điều đó.

Hai đồng nghiệp ở gần tôi trong phòng thí nghiệm đã bị nhiễm bệnh. Trong khi họ cách ly ở nhà, tôi vẫn giữ liên lạc với họ và khuyên họ niệm hai câu chân ngôn. Cả hai đều đã bình phục.

Sau đại dịch, hiệu quả hoạt động của công ty sụt giảm. Họ tạm dừng đóng góp vào quỹ hưu trí 401k và ngừng phát tiền thưởng. Tôi thường không để ý đến những lời đồn đại trong công ty, nhưng tôi nhận thấy nhiều người—từ trên xuống dưới—đã rời đi, trong đó có các đồng nghiệp người Trung Quốc. Ông chủ công ty qua đời đột ngột, và họ hàng của ông tiếp quản công việc, dẫn đến những thay đổi lớn trong ban quản lý.

Khi quay lại công ty này, tôi đã hứa sẽ ở lại, vì vậy tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc rời đi. Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi thấy chỉ còn ba, bốn người trong phòng thí nghiệm. Tôi tự hỏi liệu mình có đang cố chấp không. Tôi tình cờ tìm kiếm việc trên mạng và thấy công ty A đang tuyển dụng nhân sự cho một vị trí tương tự. Tôi đã nộp đơn và nhanh chóng được phỏng vấn, rồi nhận lời mời làm việc. Mặc dù ban quản lý đã cố gắng thuyết phục tôi ở lại, nhưng tôi lại cảm thấy rằng Sư phụ đã an bài một con đường mới cho tôi.

Công ty A (Công ty hiện tại của tôi)

Năm 2022, tôi vào công ty A. Sau khi làm quen với môi trường làm việc và các thiết bị, người giám sát của tôi đã yêu cầu tôi tham gia luôn vào việc kiểm nghiệm một sản phẩm bằng phương pháp sắc ký lỏng hiệu năng cao (HPLC)—phương pháp số 605.

Trong quá trình phối hợp với các đồng nghiệp để kiểm tra, tôi biết phương pháp này thường gây ra những vấn đề không mong muốn và không ai biết tại sao. Do đó, mỗi bước của quy trình đều có những yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt. Phía trước cột sắc ký chính có một cột bảo vệ, cột bảo vệ này có một bộ lọc. Dung dịch phải được chuẩn bị bằng nước siêu tinh khiết cấp HPLC. Nhưng ngay cả với tất cả các biện pháp phòng ngừa này, vấn đề vẫn thường xuyên xảy ra. Bất cứ khi nào có vấn đề, họ sẽ liên tục thay đổi cột hoặc cột bảo vệ. Một cột sắc ký có giá hơn 2.000 đô la; một cột bảo vệ có giá vài trăm đô la; một chai nước siêu tinh khiết cấp HPLC có giá gần 100 đô la, và mỗi lần kiểm nghiệm phải dùng đến vài chai. Nói cách khác, việc kiểm tra sản phẩm này cực kỳ tốn kém.

Sau khi quen với quy trình, tôi bắt đầu tự mình chạy các cuộc kiểm tra. Vài lần đầu diễn ra tương đối suôn sẻ. Nhưng chẳng bao lâu sau, các dấu hiệu bất thường bắt đầu xuất hiện. Tôi phải thảo luận các giải pháp với người giám sát và các đồng nghiệp. Tôi nhanh chóng nhận ra phương pháp 605 gây khó khăn đến mức nào. Nhiều người trong công ty đều biết việc này. Ngay khi có ai nhắc đến “605,” mọi người sẽ thở dài và lắc đầu—như thể nó bị nguyền rủa vậy. Thậm chí còn có một câu nói: “Ai cũng bỏ việc vì phương pháp 605.” Tức là, tất cả những người phải làm việc kiểm tra sản phẩm này cuối cùng đều bỏ việc vì nó. Chẳng trách mọi người trong nhóm của tôi đều tương đối mới—những nhân viên trước họ đều đã bị thí nghiệm này xua đuổi. Lúc đó, tôi thực sự hối hận vì đã rời công ty cũ. Tôi cảm thấy như mình đã nhảy vào một hố lửa.

Người giám sát của tôi hy vọng tôi có thể nghiên cứu và tìm ra giải pháp cho vấn đề. Tôi đồng ý sẽ nghĩ ra cách giải quyết. Tôi đề nghị hãy thử chạy phương pháp mà không có cột bảo vệ. Bà ấy nói rằng điều đó không được phép vì quy trình chính thức yêu cầu phải có nó. Sau đó, một lần kia, một đồng nghiệp nhận được kết quả bất thường, dẫn đến một cuộc điều tra. Tôi chịu trách nhiệm tiến hành kiểm tra xác minh, và phải hoàn thành trong cùng ngày. Nhưng khi tôi kiểm tra trên hai thiết bị, các đỉnh sắc ký đều bất thường. Tôi gần như suy sụp. Tôi nói với người giám sát của mình: “Đây thật đúng là tra tấn!” Bà ấy mất kiểm soát và hét lên: “Tra tấn ư?! Tôi đã muốn nghỉ việc từ lâu rồi!”

Không còn lựa chọn nào khác, tôi quyết định tháo cột bảo vệ ra và thử lại. Tôi kinh ngạc khi thấy các đỉnh sắc ký rất đẹp. Ngay lập tức, tôi quyết định loại bỏ cột bảo vệ khỏi tất cả các bài kiểm tra 605 sau này—và kết quả cuối cùng cũng rất xuất sắc.

Ai có thể ngờ được: cái thứ gọi là “cột bảo vệ” không những không bảo vệ được gì mà còn gây ra bao đau khổ. Đây có lẽ là kết quả của việc ai đó đã đưa ra một giả định quá sớm trong giai đoạn phát triển phương pháp.

Sau đó, tôi cũng đã sửa đổi quy trình làm sạch cột sắc ký, giúp kéo dài đáng kể tuổi thọ của nó. Ngoài ra, tôi đã thử nghiệm việc chuẩn bị các dung dịch chỉ bằng nước khử ion đã được lọc thay vì nước siêu tinh khiết cấp HPLC đắt tiền. Cho đến nay, với phương pháp cải tiến này, chi phí đã giảm đáng kể và thí nghiệm đã trở nên dễ thực hiện hơn nhiều. Sẽ không còn ai bỏ việc vì phương pháp 605 nữa—lời nguyền đã được hóa giải.

Người giám sát nói với tôi rằng: “Tôi thực sự, thực sự biết ơn cô vì đã giải quyết được vấn đề này. Cô không biết trước đây nó khó khăn đến mức nào đâu—không ai muốn tham gia nhóm của tôi nếu họ biết trước tình hình như vậy.” Một đồng nghiệp cũng nói rằng: “Cô đã tiết kiệm cho công ty rất nhiều tiền. Họ nên thưởng cho cô một khoản tiền lớn.” Tôi chỉ cười. Là người tu luyện, chúng ta làm việc tốt mà không cầu báo đáp.

Bây giờ, trong môi trường làm việc, đại đa số nhân viên nói tiếng Tây Ban Nha. Tôi không biết tỷ lệ chính xác là bao nhiêu, nhưng ước tính ít nhất là 95%. Nhóm nhỏ của chúng tôi đã sáp nhập với một nhóm nhỏ khác—tổng cộng khoảng 10 người—và tôi là người duy nhất không phải gốc Tây Ban Nha. Ngoại trừ trong các cuộc họp hoặc khi mọi người nói chuyện trực tiếp với tôi, mọi thứ tôi nghe đều bằng tiếng Tây Ban Nha. Ở những công ty trước đây của tôi, bất kể tiếng mẹ đẻ của mỗi người là gì, mọi người đều nói tiếng Anh ở những không gian chung. Ở đây thì không phải vậy. Ví dụ, ngay cả khi nói chuyện trước mặt tôi, người quản lý và một đồng nghiệp khác cũng sẽ nói tiếng Tây Ban Nha. Ban đầu, rất khó để thích nghi, nhưng bây giờ tôi đã quen rồi.

Vì hầu hết nhân viên phòng chúng tôi là nữ, nên luôn có những cuộc trò chuyện rôm rả trong và sau giờ làm việc. Một lần, tôi nói với một đồng nghiệp nam cùng phòng làm việc rằng: “Tôi không hiểu họ đang nói gì.” Anh ấy trả lời: “Cô không cần hiểu đâu—họ chỉ đang tán gẫu thôi.” Tôi cảm thấy anh ấy nói có lý—có lẽ Sư phụ đang điểm hóa cho tôi. Khi tôi lại đề cập rằng tôi không hiểu được các cuộc trò chuyện của họ, anh ấy nói: “Linda, chị thực sự không cần hiểu đâu—họ chỉ đang tán gẫu thôi.” Tôi lại cảm thấy Sư phụ đang điểm hóa cho tôi: tôi nên buông bỏ tâm tò mò này. Có lẽ Sư phụ đã an bài môi trường này để giúp tôi giữ một tâm trí tĩnh tại và thanh tịnh.

Ngay cả trong một môi trường như vậy, tôi vẫn tìm thấy cơ hội để chia sẻ vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, cuộc bức hại của ĐCSTQ, và các buổi biểu diễn của Shen Yun. Hai đồng nghiệp đã đọc xong cuốn Pháp Luân Công và muốn tiếp tục đọc Chuyển Pháp Luân. Một số người chưa đọc xong, nhưng qua tiếp xúc với tôi, giờ họ đã hiểu rằng Pháp Luân Công là một pháp môn dạy người ta làm người tốt. Mỗi mùa diễn của Shen Yun, tôi đều mang tờ rơi đến chia sẻ với mọi người. Nhiều người quan tâm, và một số đã đi xem buổi biểu diễn.

Thể ngộ cuối cùng

Trên đây là tóm tắt những trải nghiệm của tôi khi làm việc tại các công ty khác nhau trong những năm qua. Thể ngộ của tôi là: Mỗi khi bước vào một môi trường mới, tôi thấy giống như một màn kịch lớn được mở ra. Chúng ta bước đi trên sân khấu cùng chúng sinh, kết những mối duyên đã định. Chúng ta phải diễn tốt vai diễn mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta. Điều quan trọng là phải thường xuyên nhìn lại và xem liệu chúng ta đã diễn tốt chưa—và luôn nhớ rằng: chúng ta là người tu luyện. Chúng ta không thể bị mê trong cõi người thường. Sau hơn 20 năm khảo nghiệm và tôi luyện, nhiều chấp trước người thường đã bị mài mòn. Tâm kiêu ngạo và tự mãn trước đây đã không còn. Tôi không còn phàn nàn nữa. Hầu hết thời gian, tôi giữ tâm khiêm tốn và biết ơn, trân quý mối duyên nghiệp với mỗi người xung quanh. Như Sư phụ đã giảng: chúng sinh đều đến vì Pháp. Hành vi của chúng ta sẽ là tham chiếu cho tương lai của họ.

Tất nhiên, tôi vẫn còn bộc lộ nhiều nhân tâm—đặc biệt là ở công ty hiện tại của tôi. Sư phụ đã an bài nhiều tình huống để giúp tôi nhìn ra những chấp trước này. May mắn thay, giờ đây tôi đã có thể nhanh chóng nhận ra, nắm bắt, và nỗ lực loại bỏ chúng.

Tôi sẽ cố gắng trở thành một người tu luyện chân chính và vững vàng.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được chọn đọc tại Pháp hội Florida 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/31/498907.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/10/229766.html