Chân thành và bao dung ứng phó với mọi thay đổi trong công việc giúp việc
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Hà Bắc
[MINH HUỆ 21-08-2025] Năm 2016, vì tim thường xuyên đập nhanh, chóng mặt mệt mỏi, nên tôi bị bệnh viện Trung y cấp tỉnh thành chẩn đoán mắc chứng “lo âu sợ hãi”, uống thuốc một năm rưỡi cũng không thấy hiệu quả, cảm giác sắp chết mạnh mẽ dày vò khiến tôi sống không bằng chết. Khi đi tới đường cùng, tôi đã bước vào tu luyện Đại Pháp thông qua mẹ chồng giới thiệu.
Sau khi Sư phụ thanh lý thân thể cho tôi, tôi ngày càng khỏe ra. Thông qua học Pháp, tôi ngộ ra mình không thể lại làm công việc cũ (trước đó tôi làm vật lý trị liệu). Hai tháng sau, tôi đến giúp mẹ của một người bạn nấu ăn. Một đoạn thời gian sau, tôi phát hiện mình rất phù hợp với công việc này, một là tôi thích làm việc nhà, hai là nội dung công việc này đơn giản, không cần đấu đá lục đục. Cho nên đến bây giờ, tôi vẫn làm nghề giúp việc.
Bà chủ nói: “Cảnh giới của chị rất cao đấy!”
Năm 2023, sau khi đại dịch qua đi, tôi giúp một gia đình ở một tiểu khu kế bên nhà tôi đưa đón con cái và nấu bữa tối. Mỗi ngày làm việc ba tiếng và nghỉ hai ngày cuối tuần, lương tháng là 1.800 Nhân dân tệ. Sau đó, vì cháu bé phải đi học thêm nên bà chủ cần tôi làm thêm một tiếng, bà chủ hỏi tôi thời gian có thuận tiện không? Thực ra trong tâm tôi không muốn làm lắm, vì nếu làm thêm một tiếng thì thời gian mà tôi về nhà ăn cơm và đón con tôi rất căng. Nhưng tôi nghĩ tới Sư phụ bảo chúng ta đâu đâu làm gì đều cân nhắc đến người khác, phải vô tư vô ngã, nên tôi đã đồng ý.
Thời gian làm việc kéo dài, tiền lương tự nhiên phải tăng lên. Bà chủ nói với tôi, tiền lương của tôi tăng lên 2.400 Nhân dân tệ, tôi hỏi bà chủ: “Nhiều vậy sao?” Bà chủ vừa lấy điện thoại tính cho tôi xem, vừa nói: “Không nhiều, tôi chiểu theo tiền lương hiện tại tính một tiếng là 27 tệ hơn chút, một ngày ba tiếng là 81 tệ hơn chút, thêm một tiếng nữa là thêm 27 tệ hơn chút, thì một ngày là 109 tệ, 22 ngày sẽ là 2.399 tệ, chúng ta làm tròn một tháng là 2.400 tệ.”
Bà chủ nói xong, tôi nghĩ, lúc phỏng vấn xin việc, tôi nghe nhân viên của công ty giúp việc nói, nếu mỗi ngày thêm một tiếng, thì mỗi tháng thêm 300 Nhân dân tệ. Nếu tôi không nói với bà chủ tình huống này, thì chẳng phải là tôi nói dối ư? Theo cách tính lương mà bà chủ nói, mỗi tháng tôi có thể kiếm nhiều thêm 300 Nhân dân tệ. Nếu tôi giả vờ không nghe thấy những gì đã nghe, không theo làm theo quy định công việc, thì chẳng phải tôi tham lam lợi ích sao? Vậy tôi còn được tính là người tu luyện không?
Nghĩ đến đây, tôi đã nói với bà chủ về tình huống mà tôi đã nghe nhân viên của công ty giúp việc nói. Bà chủ ngạc nhiên hỏi: “Vậy sao? Tôi không nghe nói gì!” Tôi đề nghị bà hỏi thử công ty giúp việc. Sau đó, tôi nói với bà, tôi có tín ngưỡng, rồi nửa đùa nói với bà: “Tôi nói ra, e là bà sợ.” Bà chủ bật cười. Tôi nói tiếp: “Tôi luyện Pháp Luân Công, tiêu chuẩn của chúng tôi là Chân-Thiện-Nhẫn, tôi không thể che giấu chuyện mà tôi biết, Sư phụ dạy chúng tôi đâu đâu làm gì đều nghĩ cho người khác, cuối cùng đạt đến vô tư vô ngã!” Bà chủ nói: “Cảnh giới của chị rất cao đấy!”
Hôm sau đi làm, bà chủ nói, bà đã hỏi nhân viên của công ty giúp việc, đúng là mỗi ngày thêm một tiếng, thì mỗi tháng thêm 300 Nhân dân tệ. Như vậy, chúng tôi đã định mức lương tiêu chuẩn là 1.800 Nhân dân tệ thêm một tiếng [thì mỗi tháng] thêm 300 Nhân dân tệ.
Nếu không tu Đại Pháp thì tôi làm sao có cảnh giới tư tưởng cao như vậy? Có thể đâu đâu cũng cân nhắc đến người khác; nếu không tu Đại Pháp thì làm sao làm được không tham lam, không chiếm [lợi ích]; bà chủ đã nói, trả lương thích trả bao nhiêu thì trả nhé, càng nhiều càng tốt. Tuy nhiên, người tu luyện không thể làm thế, bởi vì mục tiêu của tôi là thăng hoa cảnh giới tư tưởng của mình, phản bổn quy chân.
Bà chủ mới nói: “Chị à, nên có thêm vài người như chị quản bọn trẻ”
Vào kỳ nghỉ hè năm 2024, tôi đã hoàn thành công việc trước đó, đến mùa thu tựu trường, tôi lại đổi công việc mới. Bà chủ mới có bốn đứa con, bé lớn học cấp hai, bé nhì học lớp ba, bé ba học lớp hai và bé tư học mẫu giáo. Trong gia đình có một dì ở lại nhà, phụ trách sinh hoạt hàng ngày của bọn trẻ, đưa đón chúng đi học. Công việc của tôi là buổi tối đến giúp dọn dẹp chén bát, quét dọn nhà bếp và nhà vệ sinh. Sau đó, bà chủ mới (mẹ bọn trẻ), dì ở lại nhà và tôi sẽ đốc thúc từng đứa làm bài tập.
Mẹ bọn trẻ rất nóng tính, hàng ngày không phải la rầy bọn trẻ thì là đánh chúng. Nghe đâu ba năm trước chị từng mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, bác sỹ yêu cầu chị nhập viện, nhưng chị không chịu, nhất quyết tự mình điều chỉnh. Tôi mượn cơ hội đó kể cho chị nghe tôi từng mắc chứng lo âu sợ hãi, ở bệnh viện uống thuốc hơn một năm vẫn không khỏi, về sau luyện Pháp Luân Công thì khỏi rồi. Tôi đã in bài chia sẻ của bệnh nhân bị trầm cảm nặng hồi phục sau khi học Đại Pháp rồi mang đến cho chị xem, bảo chị có thời gian thì niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” sẽ có ích cho chị. Lúc tôi đi làm lại, chị nói với tôi, (bài chia sẻ) viết rất hay.
Dì ở lại nhà hàng ngày đều làm rất nhiều việc, có lẽ bị ảnh hưởng bởi mẹ bọn trẻ, nên tính tình cũng khá nóng vội, bọn trẻ làm sai liền la rầy và phạt đứng, thấy bọn trẻ làm bài tập, chỉ cần tư thế ngồi không ngay ngắn thì liền la rầy. Một ngày nọ, mẹ bọn trẻ nói với tôi dì ở lại nhà khiến chị cảm thấy ngột ngạt, chị ở phòng khách, dì kia nói suốt mười phút không dừng, liên tục la bọn trẻ.
Sau Tết năm nay, tôi phụ trách bé nhì, đứa trẻ này làm bài tập dễ lơ đãng mất tập trung. Một hôm, mẹ cháu qua bên chúng tôi lấy đồ, tình cờ thấy cháu ngồi không ngay ngắn nên bắt đầu la rầy. Sau khi mẹ cháu đi khỏi, tôi nói với cháu: “Con mau ngồi đàng hoàng nhé, không lại bị la đấy!” Cháu bé nói: “Mẹ như thế đấy!” Tôi lại nói: “Chính vì như vậy nên con càng nên làm tốt, để mẹ nhìn con bằng ánh mắt khác, dì tin con là một đứa trẻ tốt, con cũng nhất định có thể làm tốt, dì và con cùng nỗ lực, chúng ta cùng nhau cố lên nhé!” Cháu bé gật đầu, “ừm” một tiếng, rồi nghiêm túc làm bài tập.
Chưa được vài ngày, đứa trẻ này lại bị mẹ dùng dây sạc điện thoại quất một trận vì không chép bài tập hàng ngày, đau quá nên cháu nằm ra đất khóc. Mẹ cháu tức giận xé nát vở chép bài tập của cháu, vừa xé vừa quát lớn. Đến khi mẹ cháu hết nóng, tôi nói với cháu tầm quan trọng của việc chép bài tập, bảo cháu không có vở chép bài tập rồi, ngày mai cháu tự nghĩ cách chép bài tập, hơn nữa phải chép hết, ngày mai tôi qua, trước tiên phải kiểm tra vở chép bài tập. Hôm sau tôi đi làm, xem bài tập mà cháu chép, cháu đã viết ra một tờ giấy và đã chép hết, tôi vội khen cháu: “Con chép rất tốt, cứ như vậy kiên trì tiếp tục, hai mươi mấy ngày sẽ dưỡng thành thói quen.” Cháu hỏi: “Hai mươi mấy ngày sau con không cần chép bài tập nữa phải không?” Tôi nói: “Lúc đó con sẽ cảm thấy chép bài tập là một việc rất quan trọng, nên sẽ không quên chép bài tập nữa.” Cháu bất lực nói: “Thôi được rồi.”
Từ hộp đựng đồ linh tinh, tôi lấy ra một cuốn vở chép bài tập mà cháu từng dùng trước đó để cháu dùng trước, cháu vui mừng nói: “Con cảm ơn dì!” Hôm đó khi tôi về, tôi nói với cháu: “Nếu tuần này mỗi ngày con đều có thể chép bài tập theo tiêu chuẩn thì tuần sau dì thưởng cho con một cây bút màu hễ vẽ liền có hình.” Cháu vui mừng nói: “Vâng.” Tuần tiếp theo, tôi mang cây bút từ nhà đến tặng cháu, cháu cầm bút, vui mừng nói: “Con cảm ơn dì.” Tôi đã thực hiện lời hứa của mình, cháu bé cũng tự tin một chút, hơn nữa tôi thấy tính tích cực của cháu được khơi dậy rất nhanh, nên nói với cháu: “Nếu tuần này con có thể tiếp tục làm tốt thì tuần sau dì lại tặng con một cây bút.” Cháu bé càng vui hơn. Tuần tiếp theo, tốc độ làm bài tập của cháu cũng nâng lên.
Một hôm, lúc tôi hết giờ làm, mẹ bọn trẻ lại “trêu” tôi, bọn trẻ không dễ quản. Tôi nói với mẹ bọn trẻ: “Không biết chị có cảm thấy không, hai tuần nay bé nhì có tiến bộ rồi.” Mẹ bọn trẻ nói, chị cảm thấy rồi.
Đến thứ hai tuần tiếp theo, ngay khi tôi vào nhà, mẹ bọn trẻ liền vui mừng nói: “Chị à, cuối tuần này bé nhì học lớp tiếng Anh, trạng thái rất đặc biệt, vốn là đoạn văn ngắn mà giáo viên cho học thuộc, khi cháu gần như chưa thuộc, những bạn khác đều tan học về nhà rồi, cháu vẫn ở đó bị phạt học thuộc, học hơn một tiếng, giáo viên kiểm tra xong, mới được về nhà, nhưng tuần này cháu đã thuộc trong một lần.” Tôi nói với chị: “Chị đừng vội, từ từ cháu sẽ tốt thôi.” Hôm sau, tôi vội nói với bé nhì nghe mẹ cháu khen, cháu vui sướng bật cười. Nhân cơ hội đó, tôi bảo cháu: “Mẹ đã bắt đầu nhìn con bằng ánh mắt khác rồi, chúng ta phải tiếp tục nỗ lực!” Cháu nói “ừm” một tiếng và gật đầu [đồng ý].
Trong quá trình đốc thúc làm bài tập, cháu bé ngồi không ngay ngắn, tôi tìm hình bị vẹo cột sống cho cháu xem, đồng thời bảo cháu: “Nếu tư thế ngồi không ngay ngắn trong thời gian dài thì sẽ giống như người trong hình, lưng vẹo, một bên vai cao một bên vai thấp. Con xinh đẹp thế này, mà dáng người thành như thế, quá xấu rồi.” Tôi nói xong, cháu lập tức sửa lại tư thế ngồi ngay ngắn. Nếu cháu mất tập trung thì tôi nhẹ nhàng nhắc cháu tranh thủ làm bài, không được lề mề thời gian chơi. Cháu viết chữ cẩu thả, thì tôi bảo cháu xinh đẹp thế này, nhìn chữ không giống như chữ cháu viết, giờ đây chữ cháu viết cũng có tiến bộ.
Đến thứ sáu, bé nhì đi học thêm, mẹ cháu bảo tôi trông bé tư, trong nửa tiếng, cháu đã làm xong bài tập cần làm, rồi chơi điện tử một chút. Mẹ cháu thấy chúng tôi chơi vừa tập trung vừa vui vẻ, nên hỏi: “Làm xong bài tập rồi à?” Tôi nói: “Gần nửa tiếng là cháu làm xong rồi.” (khi mẹ cháu trông cháu, một bài tự thuật hai lần, con không biết làm, thì chị bắt đầu nổi nóng và la rầy, khi quở mắng không hả giận, thì quăng đồ, làm lãng phí thời gian làm bài tập) Mẹ cháu nói: “Chị à, đúng là nên có thêm vài người như chị đến quản bọn trẻ!”
Nếu như không phải là tu Đại Pháp, thì tâm tôi nào có dung lượng lớn thế để bao quát vạn vật, tôi sẽ giống như mẹ con họ, hễ con nháo sự thì liền quở mắng, la rầy và đánh đập. Tôi đã từng nói với mẹ bọn trẻ, tôi thấy bóng dáng của mình trước khi chưa tu luyện Đại Pháp từ chị. Nhưng bây giờ tôi đã tu Đại Pháp, hết thảy lời nói cử chỉ của tôi đều đại biểu cho người tu luyện Đại Pháp, tôi phải thể hiện cho thế nhân thấy sự thay đổi của mình sau khi tu luyện, tôi phải thể hiện cho thế nhân thấy vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, tôi phải dùng hành động của mình để nói với thế nhân: Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp! Sư phụ của tôi bị Đảng cộng sản vu khống!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/8/21/在家政工作中-真誠包容應萬變-497024.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/20/229894.html



