Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 07-09-2025] Tôi năm nay 50 tuổi, đắc Pháp vào năm 36 tuổi. Trước khi đắc Pháp, về cơ bản tôi trải qua cuộc sống trong đau bệnh tột cùng. Từ năm 21 tuổi, sau khi sinh con, sức khỏe của tôi chưa từng tốt lên: thường bị cảm mạo và sốt, bị đau nửa đầu dạng thần kinh, ho hen suyễn, viêm dạ dày nông, viêm ruột cấp tính, táo bón kèm nứt hậu môn, viêm khớp dạng thấp, lệch đĩa đệm thắt lưng, hẹp tủy sống, viêm chu vai, nổi mề đay theo mùa, mắt thấy đốm sáng và gió thổi thì mắt đau buốt, chảy nước mắt và không thể mở mắt, tăng sản tiểu thùy tuyến vú, còn có phá thai nhiều lần dẫn đến đủ thứ bệnh phụ khoa. Đúng là bệnh này chưa khỏi, bệnh khác lại đến, về cơ bản tôi đi đứng bất tiện. Ban đầu, tôi còn có thể mang bệnh đi làm, nhưng cuối cùng tôi cũng không thể đi làm. Những căn bệnh này dày vò tôi rất khổ sở, khiến tôi lại mắc chứng trầm cảm, đúng là khó càng thêm khó. Chồng vừa đi làm vừa trích thời gian dăm ba bữa bôn ba đưa tôi đến phòng khám bệnh. Trong nhà chỉ có một ít tiền dành dụm đã sắp dùng hết, nhưng sức khỏe của tôi không thấy bất cứ khởi sắc gì.

Chứng trầm cảm khiến tôi ngày càng dễ cáu kỉnh, thường mắng người lớn và mắng trẻ nhỏ, không kiểm soát nổi thì đập đồ, những thứ như đồ gia dụng, điện thoại và xe điện, tôi thấy gì đập nấy, những bộ y phục đẹp nói cắt bỏ là cắt bỏ, con tránh xa tôi, chồng thấy tôi nổi giận liền vội nhìn tôi, sợ tôi đập đồ. Anh cũng sắp suy sụp, khi đó anh còn chưa đến 40 tuổi, mà trông như một ông già. Đau bệnh, xấu tính, thêm vào mối quan hệ lạnh nhạt với họ hàng, khiến tôi cảm thấy thế gian con người không có thứ gì đáng lưu luyến, cuộc đời giống như đã đến đường cùng, tôi một lòng muốn tìm một nơi không có người để chết cho xong.

Khi tôi nản lòng, sắp không chịu nổi, vào một cơ hội tình cờ, tôi gặp một dì trên đường, dì đã giảng chân tướng Đại Pháp cho tôi rồi rời đi. Dõi theo hình bóng của dì đi xa, tôi đột nhiên có một suy nghĩ mạnh mẽ, tôi phải theo dì học Pháp Luân Công! Đúng là cơ duyên trùng hợp, hai ngày sau, chúng tôi lại gặp nhau!

Tháng 11 năm 2011, tôi đã đắc Pháp! Hôm đó là ngày mà tôi có được cuộc đời mới, cuối cùng tôi đã được cứu! Tôi đã có Sư phụ quản! Sau khi thỉnh sách Đại Pháp, tôi nóng lòng say mê đọc sách. Tôi đã biết vì sao con người có bệnh, con người sống có ý nghĩa gì, mối quan hệ giữa mất và được v.v. Thuận theo học Pháp luyện công, chưa đến một tháng, những căn bệnh dày vò tôi trong nhiều năm đều đã không cánh mà bay, đúng là toàn thân nhẹ nhàng vô bệnh! Tâm trạng luôn thấy thoải mái vui vẻ, vui sướng vô cùng, cảm thấy cái gì cũng tốt đẹp, thấy ai cũng đáng yêu, khuôn mặt luôn nở nụ cười, rõ ràng khác hẳn so với trạng thái trước đó nhìn gì cũng không vui, chán nản tiêu cực, mặt mày ủ dột, thấy ai cũng chướng mắt.

Thuận theo học Pháp thâm sâu, không chỉ là thân thể có sự thay đổi lớn, mà tâm tính của tôi cũng đề cao, quan điểm nhân sinh thay đổi, chồng và con từng bị tôi dằn vặt cũng trở nên vui vẻ. Hai cha con đều cho rằng học Đại Pháp này quá tốt, tất cả họ hàng bạn bè đều cảm thán khi thấy cả thân lẫn tâm của tôi có sự thay đổi cực lớn. Vì vậy, chị gái, anh rể và chồng tôi cũng lần lượt đắc Pháp.

Trước khi đắc Pháp, thái độ của tôi đối với cha chồng không tốt lắm. Chồng tôi có bốn anh trai, nhưng khi tôi kết hôn, cha chồng chỉ cho chúng tôi một căn nhà cũ nát và không có đồ gia dụng, khi tôi sinh con, ông cũng không cho một xu, hơn nữa ông còn ở căn nhà có chung sân đối diện với nhà chúng tôi. Tôi thầm oán hận ông, và còn chê ông ở dơ. Ông thường hút điếu cày, đến đâu cũng toàn là khói thuốc tàn thuốc, ông không tắm rửa. Tôi luôn thích phớt lờ ông, điều này cũng khiến ông không thoải mái và uất ức. Sau khi học Pháp, tôi đã thay đổi thái độ với ông, không chê bai ông, tôi còn có thể điềm tĩnh quét dọn trong nhà sạch sẽ; tôi nấu các món mà ông thích ăn, giúp ông giặt quần áo, trò chuyện với ông, cố gắng làm ông hài lòng. Lời nói, hành vi và thái độ của tôi khiến ông cảm thấy ấm áp, cha chồng thường nói: “Đại Pháp này thật tốt đấy! Không giống như những gì nói trên truyền hình, cha có thể thấy rõ ràng từ đầu đến cuối sự thay đổi này của con, con phải học cho tốt đấy!” Để tiện chăm sóc ông, tôi lựa chọn đi làm ban ngày, chồng tôi rất cảm động, nói rằng tôi chăm sóc cha còn ân cần chu đáo hơn anh.

Trước khi tu luyện, trong giai đoạn mà tôi đi làm thường xảy ra mâu thuẫn với người ta, so đo tính toán vì chút lợi nhỏ, kết oán không ít. Sau khi học Đại Pháp, ở bất cứ vị trí công việc nào, tôi đều có thể chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp để làm người tốt, mang vẻ đẹp của Đại Pháp đến môi trường làm việc của mình, bất kể làm việc ở đâu, tôi đều được ông chủ và đồng nghiệp công nhận hết sức, đến khi tôi thay đổi công việc, họ không nỡ để tôi đi.

Sau khi tu luyện, mối quan hệ giữa tôi và họ hàng bên nhà mẹ ruột cũng trở nên hòa thuận. Phong tục ở quê tôi là: phụng dưỡng cha mẹ đều là việc của con trai. Con gái thỉnh thoảng mua thức ăn và quần áo đến thăm là tốt rồi. Hai năm nay, mẹ tôi tuổi đã cao, không thể tự lo cho bản thân, anh trai và em trai của tôi luân phiên chăm sóc bà. Nhưng hai gia đình họ xảy ra gián cách do tài sản không đồng đều, xém nữa là đã đến mức không liên lạc với nhau.

Là người tu luyện, tôi trao đổi với chị gái, anh rể và chồng tôi, chúng tôi cũng luân phiên chăm sóc mẹ, giảm bớt gánh nặng cho hai anh em. Khi thấy chúng tôi làm vậy, hai anh em rất cảm động và cũng rất bất ngờ, cả hai đều nói nếu chúng tôi không học Đại Pháp thì có thể làm vậy ư, mẹ đã vậy rồi, gia đình con gái còn không kịp trốn, sao có thể chủ động đến quản chứ?! Cũng chỉ có người tu luyện mới làm được thôi! Lực lượng của Đại Pháp đã khiến hai anh em hòa giải. Đúng là một người luyện công, cả gia đình đều được ích lợi!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/9/7/「你這變化我可看的真切」-498173.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/10/230858.html