Bài viết của một đồng tu Pháp Luân Đại Pháp tại California, Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 15-08-2025]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!
Kính chào các đồng tu!

Ban đầu, tôi không hề có ý định viết bài chia sẻ dịp Pháp hội lần này. Tuy nhiên thông qua giao lưu chia sẻ với các đồng tu, tôi nhận ra rằng viên dung Pháp hội và duy hộ môi trường tu luyện là trách nhiệm và nghĩa vụ của một đệ tử Đại Pháp chân chính. Tại đây, tôi xin chia sẻ về quá trình tu luyện của mình về hai phương diện sau: vượt qua khảo nghiệm gia đình và hỗ trợ công tác hậu cần cho Thần Vận.

Buông bỏ chấp trước bằng cách hướng nội tìm

Vợ chồng tôi đều là đồng tu, đã kết hôn nhiều năm rồi –– có thể nói là một “đôi vợ chồng già”. Chúng tôi quen biết nhau từ khi còn nhỏ nên tôi cho rằng mình hiểu ông ấy rất rõ. Tuy nhiên, vì không buông bỏ chấp trước vào tiền bạc trong một lần mâu thuẫn về tài chính trong gia đình, mà tôi cảm thấy mình bị đối xử rất bất công. Tôi thấy như thể những năm qua mình sống chỉ để hy sinh cho người khác. Đột nhiên, tôi nhận ra chúng tôi khác nhau như thế nào, không chỉ ở tính cách, mà còn ở thói quen, thậm chí là giá trị. Sự bất hòa trong cuộc sống của chúng tôi lớn dần, và chúng tôi ngày càng bất mãn với nhau. Mối quan hệ của chúng tôi trở nên gượng gạo và lạnh nhạt.

Hai năm trước đợt đại dịch, một ngày nọ, ông ấy bảo tôi rằng ông ấy mới chuyển việc, nên trong vòng ba hoặc bốn ngày nữa, ông ấy sẽ rời nhà sang một tiểu bang khác để sống trong ba năm tiếp theo. Tôi bàng hoàng. Một thay đổi lớn đến thế mà ông ấy chẳng hề bàn bạc gì hay thông báo trước với tôi. Tôi thấy căng thẳng và áp lực, cho rằng mình sẽ phải tự làm hết mọi việc trong nhà. Trong khi đó, ông ấy có vẻ phấn khởi nên hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của tôi. Tâm oán hận của tôi lại càng sâu sắc hơn.

Tôi biết có gì đó không đúng với tư tưởng của mình. Sư phụ đã giảng:

“Nhưng chúng ta là một người tu luyện, thì nên ước thúc bản thân, bảo trì một loại tâm thái tường hòa.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ Quốc)

Là người tu luyện, nếu như mất đi tâm thái tường hòa, thì tôi cần phải nhanh chóng quy chính bản thân và nhận diện chấp trước nào đang can nhiễu mình. Tôi tĩnh tâm lại học Pháp và suy xét bản thân. Tôi phát hiện ra rất nhiều chấp trước: tâm ỷ lại, lo lắng, tật đố, an dật, sợ phiền phức, sợ cô đơn…nhiều vô cùng! Đây chẳng phải là cơ hội tuyệt vời để loại bỏ hay sao? Nếu như tôi chỉ tập trung vào những điều tiêu cực, chẳng phải là tôi đang bị quan niệm người thường khống chế sao? Điều gì cũng có hai mặt. Tại sao không tập trung vào những mặt tích cực? Tôi quyết tâm phải tận dụng cơ hội này để đề cao.

Khi đã quy chính tư tưởng, tôi bắt đầu tận hưởng hiện tại. Tôi không chỉ tận hưởng sự yên bình và tự do, mà cả những khó khăn và thử thách. Tôi tận hưởng cảm giác ở một mình mà không cần sự trợ giúp, và những tiểu tiết khi quản lý công việc trong gia đình. Tôi trở nên độc lập hơn, mạnh mẽ hơn, và cũng thấu hiểu được sự khó khăn mà chồng tôi đã phải gánh chịu trong những năm qua để xây dựng nên một mái nhà ổn định và thoải mái cho chúng tôi. Mặc dù vắng nhà, nhưng ông ấy vẫn phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm gia đình thông qua quản lý từ xa.

Tôi biết ơn sâu sắc vì nhờ Đại Pháp chỉ dạy, mà tôi đã thích nghi với những thay đổi trong cuộc sống một cách tích cực, bình thản, và cố gắng nhìn nhận mọi sự bằng tâm từ bi.

Trong cuộc sống hàng ngày, chồng tôi rất kín tiếng, còn tôi thích chia sẻ và cảm thấy thảo luận thể ngộ về Pháp và cùng nhau đề cao nên là chuyện đương nhiên giữa các đôi vợ chồng đồng tu. Nhưng tôi càng kỳ vọng, thì điều đó lại càng không xảy ra, thậm chí còn vì thế mà sinh ra mâu thuẫn. Thực ra, có Pháp và Sư phụ ở đây, sao tôi còn phải dựa vào động lực từ bên ngoài nữa? Cho dù chúng tôi đều là người tu luyện đi nữa, thì tôi không thể dùng Pháp để đòi hỏi điều gì từ ông ấy –– trong tu luyện, mỗi người phải tự đi con đường của mình.

Tôi thấy khi điềm tĩnh trò chuyện với ông ấy và không kỳ vọng gì, thì kết quả thường tốt hơn. Khi tôi không bị cảm xúc của ông ấy dẫn động, mâu thuẫn thường qua đi rất nhanh. Nếu tôi thấy bị ai đó làm cho khó chịu, thì có lẽ chính tôi là người cần phải thay đổi và đề cao.

Tu tâm tính khi làm các việc

Khi dịch bệnh bùng phát, chồng tôi lại quay về làm việc tại nhà. Khi Thần Vận đến chỗ chúng tôi biểu diễn, tôi đã khuyến khích ông ấy hỗ trợ cho đội nhà bếp. Ông ấy thích nấu nướng, vì thế một khi ông ấy tham gia, thì khảo nghiệm lớn nhất của tôi chính là tăng cân liên tục.

Xã hội ngày nay có hiện tượng âm thịnh dương suy, thậm chí xuất hiện trong các đệ tử Đại Pháp. Ở chỗ chúng tôi, chỉ có vài đồng tu nam thường xuyên tham gia làm hạng mục. Để khích lệ chồng, tôi nói: “Tôi hy vọng chúng ta có thể tìm lại trạng thái tu luyện thuở đầu –– ông ở tuyến đầu, tôi và các con ở hậu phương.” Một đồng tu khác từng nói như thế về chúng tôi.

Do một số thay đổi trong môi trường địa phương, tôi đã nhận ra rằng tôi cần phải điều chỉnh một số phương diện trong tu luyện của mình. Lối tiếp cận quyết liệt mà tôi quen dùng đã vô tình ảnh hưởng đến các đồng tu khác. Đội nhà bếp luôn trong tình trạng thiếu người. Được ban điều phối Thần Vận chấp thuận, chồng tôi đã tự tin tham gia vào đội nhà bếp.

Nhưng mặc dù nói sẽ làm hậu phương cho chồng, nhưng tôi lại không làm được. Tôi đã điều phối công tác hậu cần về thực phẩm ở địa phương nhiều năm qua. Với sự giúp đỡ của các đồng tu ở Vùng Vịnh, tôi đã chứng kiến sự phát triển của đội nhà bếp. Nên tự nhiên, tôi bắt đầu coi mình là chuyên gia nên cứ chỉ bảo chồng.

Tôi thường cảm thấy bị hạ bệ và xem thường khi thấy chồng tôi, một tình nguyện viên mới, hành xử như một cựu chiến binh lão làng. Ông ấy thường phớt lờ hoặc nghi ngờ các đề xuất của tôi. “Thật sao? Làm sao bà biết được?”, hay “Bà đã làm bao giờ chưa?” – cứ như tôi là người không có kinh nghiệm gì.

Ông ấy nói bằng tông giọng chỉ huy và thường bảo tôi: “Đừng có hỏi về những gì không thuộc phận sự của bà!” Tuy nhiên khi có sự cố hay thiếu dụng cụ nào đó, thì tôi là người đầu tiên ông ấy đổ lỗi. Tôi cảm thấy mình đang làm việc rất vất vả và cố gắng hết sức giúp đỡ ông ấy, nhưng đổi lại, lại chẳng được công nhận gì. Tâm tranh đấu và tự ngã của tôi vẫn còn khá mạnh, vì vậy tôi rất nhạy cảm với tông giọng và thái độ của người khác. Bởi vậy, tôi thường cảm thấy ông ấy xúc phạm đến phẩm giá của tôi nên cứ liên tục đáp trả, mà điều đó cũng lại làm tổn thương đến ông ấy.

Những người khác dường như thích hỏi ý kiến ông ấy hơn hỏi tôi. Tôi nghe thấy nhiều lời tán dương dành cho ông ấy, trong khi tôi lại nhận được nhiều lời khuyên hơn. Tôi không được thông báo về một số cuộc họp, khiến tôi cảm thấy “bị gạt ra ngoài”, dù tôi vẫn chưa rời khỏi hạng mục. Trong trạng thái kiệt quệ, căng thẳng, và mâu thuẫn, tôi đã quên hướng nội tìm. Tôi chỉ nhìn thấy những chấp trước của ông ấy –– tâm truy cầu quyền lực, kiểm soát, tâm danh và tâm hiển thị. Hai năm đầu hỗ trợ công tác hậu cần cho Thần Vận cùng ông ấy là những khảo nghiệm tâm tính gay gắt với tôi. Thậm chí tôi còn nghĩ đến việc chuyển sang đội an ninh xe hơi. Tôi nghĩ: “Sao mình không thể chỉ làm một tiểu hoà thượng khiêm tốn ở bất cứ nơi đâu chứ?” Thế nhưng sâu trong lòng, dù nhận ra hay không, tôi vẫn không muốn làm tiểu hoà thượng, mà là cố gắng kiểm soát như trụ trì.

Tôi tự nhủ: Vì sao những người khác có thể lặng lẽ phối hợp trong khi mình không thể? Phải chăng mình không sẵn lòng để người khác quản lý? Mình có đang hiển thị quyền hành không? Mình có cho rằng mình đặc biệt không? Đã tu luyện tốt hơn chưa? Ngộ được nhiều hơn chưa? Mình có đang tranh luận đúng sai như người thường không? Mình có thực sự muốn phối hợp vì Thần Vận và vì các đồng tu không? Mình có thực sự hướng nội tìm không?

Sư phụ đã dạy chúng ta rằng:

“Chư vị biết chăng? Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.” (Nhận thức tiếp nữa, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Thực lòng mà nói, các đồng tu đã nhẹ nhàng chỉ ra các chấp trước của tôi, nhưng tôi lại không xem trọng. Nếu bị chỉ trích, tôi sẽ oán hận và khép mình lại. Sư phụ đã từ bi lấy cơ hội làm công tác hậu cần cho nhà ăn để ma luyện cả hai chúng tôi và giúp chúng tôi cùng nhau đề cao.

Khi tôi thực sự suy xét bản thân, thừa nhận thiếu sót của mình và quyết tâm thay đổi, thì mọi thứ liền chuyển biến. “Tâm truy cầu quyền lực” của chồng tôi lại biến thành “có trách nhiệm”; sự nóng vội của ông ấy cho thấy tính hiệu suất và thực tế; sự bảo thủ lại thể hiện ra là ông ấy thận trọng và chu đáo; ngay cả những sai lầm của ông ấy cũng trở nên dễ thấu hiểu và có thể bỏ qua. Hơn nữa, tôi thực sự nhìn thấy sự mẫn cán, tận tụy của ông ấy.

Từ tìm kiếm phòng ăn trước buổi trình diễn và thu xếp vô số việc cho đến tự mình xử lý rất nhiều vấn đề trong suốt sự kiện, ông ấy không chỉ phải điều phối rất nhiều phương diện từ trong ra ngoài, mà còn phải làm việc trong nhà bếp, xử lý khâu thu mua hàng hoá, chuẩn bị bữa ăn đêm, chuẩn bị bữa ăn cho nhân viên văn phòng, sắp xếp đơn đặt hàng và vận chuyển hàng, v.v. Ông ấy lúc nào cũng làm việc, hiếm có đêm nào ngủ được vài tiếng đồng hồ.

Ai cũng thấy điều ấy. Rõ ràng tôi mới là người không theo kịp tiến độ của chồng. Có những lúc tôi thậm chí không hiểu được trọn vẹn tình huống, mà còn ra lệnh bằng những quan niệm tự cho mình là đúng. Không như những đồng tu có thể nhìn thấy điểm mạnh của ông ấy, tôi cứ liên tục tập trung vào khuyết điểm của ông ấy. Hẳn là do tôi vẫn còn ôm giữ tâm oán hận trong lòng –– nguyên nhân gốc rễ vẫn chưa được loại bỏ một cách triệt để.

Tôi ngộ ra rằng, miễn là chúng ta thực lòng và không ngần ngại hướng nội tìm, thì chúng ta sẽ dần dần đề cao bản thân. Trong quá trình tiếp tục phối hợp, mâu thuẫn giữa tôi và chồng bắt đầu giảm đi, mà sự phối hợp giữa chúng tôi cũng ngày càng hài hòa hơn. Tôi biết ơn khi nhận ra rằng người thân thực sự là những người hỗ trợ đắc lực trên con đường tu luyện, giúp ta tiến bước nhanh hơn trên con đường phản bổn quy chân. Tôi dần hiểu ra rằng mình càng hướng nội nhiều hơn, thì thân tâm tôi càng trở nên thanh tịnh và thăng hoa hơn. Tôi càng loại bỏ chấp trước vào danh lợi tình, thì lại càng cảm thấy nhẹ nhàng, ôn hòa hơn từ nội tâm đến bên ngoài. Tôi nhận thấy sự cứng nhắc và bảo thủ của mình đã dần tiêu mất, và cứ tu xuất ra được chút sự dịu dàng nào, thì một loại mạnh mẽ tương ứng lại xuất sinh.

Sư phụ đã dạy chúng ta rằng:

“Phóng hạ chấp trước khinh chu khoái“

Tạm dịch:

“Phóng hạ chấp trước thuyền nhẹ lướt”

(Tâm tự minh, Hồng Ngâm II)

Tôi từng cảm thấy tu luyện thật mệt mỏi, bởi tôi luôn ôm giữ quá nhiều chấp trước. Chấp trước nếu không buông bỏ, thì làm sao có thể cảm thấy nhẹ nhàng, tự tại đây? Cái “giả ngã” đó chính là nơi cựu thế lực tác quái –– đó là pháo đài của chúng. Loại bỏ nó chính là phủ định an bài của cựu thế lực và thanh lý chúng khỏi bản thân chúng ta.

Giao lưu chia sẻ khi tu luyện trong môi trường công tác hậu cần nhà bếp

Công tác hậu cần nhà bếp giống như tuyến cung cấp vật tư quân sự. Với lịch lưu diễn dày đặc của Thần Vận, chúng tôi thường đến sớm về muộn. Chỉ cần là các nghệ sỹ có mặt, thì cần có đồ ăn, kể cả khi không có buổi trình diễn nào. Khối lượng công việc rất nặng và khẩn trương. Chúng tôi thường làm việc từ 6 giờ sáng cho đến sau khi buổi trình diễn kết thúc vào buổi tối, không có thời gian cả ăn uống, nghỉ ngơi. Môi trường cũng không dễ chịu gì — ẩm ướt, nóng nực, ồn ào, nào nước sôi, nào dụng cụ sắc nhọn. Hầu hết chúng tôi là dân nghiệp dư, nhiều người là nữ đồng tu cao tuổi. Đến cuối ngày, thì nào đau lưng, nào mệt mỏi, nào những bàn tay băng bó… đều là chuyện cơm bữa.

Đôi khi, chúng tôi phải nấu ăn ngoài trời trong giá lạnh hoặc dưới cơn mưa. Do không gian chật chội, đôi khi chúng tôi phải di chuyển nhà bếp đúng lúc đang giữa buổi biểu diễn — thu dọn đồ, dỡ đồ, lần nào cũng phải dọn dẹp cẩn thận. Một nữ đồng tu phụ trách rửa chén và rau củ nhiều đến nỗi da tay bà ấy bị bong tróc nứt nẻ ghê gớm, nhưng bà ấy lại đeo găng tay và làm việc cho đến hết chuyến lưu diễn. Một nữ đồng tu trẻ phụ trách mua thực phẩm phải bỏ bữa để đi mua nguyên liệu tươi sạch, giúp đội xe an ninh đến 2 giờ sáng rồi lại ra ngoài mua đồ vào lúc 7 giờ sáng. Những người khác sẽ hoàn tất việc phát chính niệm lúc 3 giờ sáng, luyện hết năm bài công pháp, học Pháp, ăn sáng thật nhanh, rồi bắt đầu công việc trong nhà bếp lúc 7 rưỡi.

Họ không những phải chuẩn bị khẩu phần ăn cho các nghệ sỹ Thần Vận mà cả cho các học viên tình nguyện, mà đôi khi số người cũng nhiều ngang ngửa với toàn bộ đoàn lưu diễn Thần Vận. Khi sắp hết đồ ăn, họ lại phải nấu thêm trong giờ giải lao — đôi khi phải hứng chịu những lời than phiền từ một số đồng tu. Họ thường ăn những gì còn sót lại. Tuy nhiên, họ đã quen với việc đó. Không có gì ngon hơn vị đắng của sự cần mẫn!

Một đồng tu mới có lần nói: “Mọi người đều nói chúng ta đang hỗ trợ Thần Vận, nhưng tôi không dám nói như thế. Tôi cảm thấy là Thần Vận đang giúp chúng ta — Sư phụ đang ban cho chúng ta một cơ hội để tu luyện, đề cao, và gây dựng uy đức.” Tôi nghĩ ngộ tính của cô ấy rất cao.

Chứng kiến sự khiêm nhường, chân thành, cần mẫn, và sự tu luyện vững chắc của họ, tôi đã nhìn ra những thiếu sót của mình. Tôi đúng là có phúc phận khi được trợ Sư chính Pháp cùng những đồng tu như thế.

Tôi tin rằng những món ngon mà họ chăm chút chuẩn bị cho các nghệ sỹ Thần Vận cũng đã được Pháp thân của Sư phụ nếm qua rồi. Tôi từng có một giấc mơ, trong đó tôi để một chiếc bát đựng các món đặc sản lên một chiếc bàn ở ngoài trời và thành kính cúi lạy mời Sư phụ ăn. Khi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy Sư phụ đã ăn xong và chuẩn bị quay người rời đi. Giấc mơ ấy vẫn sống động và thật ấm áp trong trí nhớ của tôi.

Nhà bếp của chúng tôi đều là được thuê lại. Những người cho thuê thường kinh ngạc nói rằng: “Ôi, các vị dọn dẹp nhà bếp thậm chí còn sạch hơn cả lúc chúng tôi giao cho các vị!” Các đồng tu đều cảm thấy đây là tiêu chuẩn chân chính của những đệ tử Đại Pháp.

Sau khi xem Thần Vận cùng cả gia đình, một người chủ nhà hàng từng tài trợ cho chúng tôi đã tăng gấp đôi lượng cung thực phẩm, từ một khay lớn dành cho mỗi món ăn thành hai khay, như để bày tỏ lòng biết ơn vậy!

Thời gian trôi đi thật nhanh. Đợt quảng bá Thần Vận năm 2026 lại sắp bắt đầu. Cho dù bị Đảng Cộng sản Trung Quốc can nhiễu nhiều chưa từng thấy, Thần Vận vẫn tiếp tục tỏa sáng khắp thế giới và cứu độ chúng sinh. Chúng ta hãy tiếp sức cho chính chúng ta, nắm bắt cơ hội vô giá mà Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta đã ban tặng, tu luyện thật tốt, xứng với ân điển của Sư phụ, trợ Sư chính Pháp, và cứu độ nhiều người hơn nữa!

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được chọn trình bày tại Pháp hội San Francisco năm 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/15/498357.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/18/229412.html