Tu tâm trong những việc nhỏ nhặt ở gia đình
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-06-2025] Các đồng tu đều cầm bút viết ra những trải nghiệm tu luyện của bản thân để chứng thực vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công). Tôi không có câu chuyện phi thường nào để chia sẻ, nhưng tôi sẽ kể về những gì đã xảy ra trong gia đình mình.
Năm 1998, bố mẹ chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi đã nhận thấy những thay đổi đáng kể ở họ. Bệnh đau lưng và thấp khớp của bố chồng tôi hoàn toàn biến mất, còn mẹ chồng tôi thì không còn chửi mắng người khác nữa. Một lần, khi tôi đến thăm nhà, thấy mẹ chồng đang đọc sách, tôi hỏi đùa: “Sao hôm nay con không nghe thấy mẹ chửi mắng ai vậy?” Mẹ chồng tôi trả lời: “Mẹ học Pháp Luân Đại Pháp rồi. Sư phụ Lý dạy không được mắng chửi người khác, cần đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu. Mẹ cần phải thay đổi. Cuốn sách này rất hay. Con cũng nên đọc đi.” Có lẽ cơ duyên chưa đến, tôi nói tôi không có thời gian đọc sách rồi rời đi. Một thời gian sau, vào đầu năm 1999, bố chồng đã đưa cho tôi cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân, và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, tôi bị mất việc vì đức tin của mình. Chồng tôi cũng mất việc. Anh ấy phàn nàn rằng vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà anh ấy không thể ngẩng mặt lên được. Anh ấy suốt cả ngày la mắng tôi và con. Thay vì đi tìm việc, anh ấy chỉ ở nhà. Tôi phải làm gì đây? Trong tâm tôi đã cầu xin Sư phụ, rằng chỉ cần tôi có thể tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ sẵn lòng làm bất cứ công việc nào. Ngày hôm sau, một người cùng làng cũng là một học viên nói với tôi: “Chị có thể đi quét đường. Họ đang cần một người. Lương tám đồng một ngày.” Tôi nhận lời ngay. Sáng hôm sau, tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng, luyện công một tiếng, rồi đi làm lúc 4 giờ sáng. Tôi làm việc đến bảy hoặc tám giờ, về nhà ăn cơm, rồi quay lại làm thêm giờ không công. Cuối ngày, tay chân tôi phồng rộp, nhưng tôi đã cố gắng chịu đựng.
Sư phụ đã dạy chúng ta rằng dù ở đâu, cũng phải làm người tốt, chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Ghi nhớ lời dạy của Sư phụ trong tâm, cả ngày tôi đều vui vẻ. Tôi sẵn lòng nhận bất kỳ công việc nào, kể cả dọn dẹp nhà vệ sinh, dọn phân và nạo vét cống rãnh. Bất kể công việc bẩn thỉu hay mệt nhọc đến đâu, tôi đều hoàn thành mà không một lời phàn nàn. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn tâm niệm không thể làm hoen ố hình ảnh của Đại Pháp. Sau giờ làm, tôi cùng các đồng tu làm ba việc. Thái độ làm việc của tôi đã được ghi nhận. Chẳng bao lâu, cấp trên đã khen ngợi công việc của tôi, nói rằng giao cho tôi việc gì cũng yên tâm và đề bạt tôi lên làm tổ trưởng. Nhờ vậy, tôi có nhiều cơ hội hơn để giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người. Tôi đã giúp các nhân viên trong đội vệ sinh thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi rất biết ơn Sư phụ đã an bài để tôi không bị tụt lại trong tu luyện.
Nhiều năm trôi qua, chồng tôi dần dần bắt đầu ủng hộ tôi tu luyện. Con trai tôi tốt nghiệp đại học và đã tìm được việc làm. Cháu nói với tôi rằng cháu đã có bạn gái. Tôi hỏi cháu: “Con đã nói với cô ấy là mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chưa?” Cháu trả lời: “Chuyện quan trọng như vậy sao con không nói được? Mẹ cô ấy là người theo đạo Cơ đốc, mẹ đừng để mẹ cô ấy biết chuyện đó.” Tôi không nói gì và hỏi mong muốn của gia đình bạn gái cháu. Con trai tôi nói: “Mẹ cô ấy muốn chúng con mua một căn hộ ở thành phố. Những chuyện khác có thể nói sau.” Tôi lo lắng nói: “Gia đình mình không khá giả, chỉ đủ tiền trang trải chi phí sinh hoạt và nuôi con ăn học, lấy đâu ra tiền để mua một căn hộ ở thành phố?” Con trai tôi không gì. Tôi nghĩ nuôi con gái không dễ dàng gì, ai mà không muốn con mình có cuộc sống tốt đẹp? Tôi nói: “Được rồi, miễn là cô bé không chê gia đình mình không giàu có là được rồi. Con phải đối xử tốt với cô ấy và không được phụ lòng cô ấy.” Vì vậy, tôi đã vay tiền để mua một căn hộ cho con trai, và cháu đã kết hôn.
Để trả nợ, tôi đã làm hai việc, chồng tôi cũng lên Bắc Kinh làm việc. Một năm sau, con trai và con dâu tôi có một bé trai, tôi đã chăm sóc cháu toàn thời gian. Bố của con dâu tôi qua đời, mẹ của cháu sức khỏe yếu, con dâu tôi lo lắng không yên, vì vậy tôi đã bảo con trai đưa mẹ vợ về nhà chúng tôi ở để mọi người có thể chăm sóc lẫn nhau. Việc chăm cháu, nấu ăn và quán xuyến việc nhà do một mình tôi lo liệu, việc học Pháp, luyện công không theo kịp, tôi chỉ ra ngoài phát một chút tài liệu chân tướng, ba việc đã bị giải đãi, nhân tâm cũng bắt đầu nổi lên. Bất kể tôi làm gì, con dâu đều không vừa mắt, phàn nàn cái này không được, cái kia không tốt.
Bà thông gia cũng bắt đầu soi mói tôi. Một ngày nọ, bà ấy cho rằng việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến tương lai của con trai và con dâu tôi. Bà ấy nói rằng nếu sớm biết tôi tu luyện Pháp Luân Công thì không bao giờ bà ấy đồng ý gả con gái vào gia đình chúng tôi. Ngay sau đó, con dâu tôi cũng bắt đầu can nhiễu việc tu luyện của tôi. Cháu không cho tôi học Pháp, luyện công ở nhà cháu, thậm chí còn dọa sẽ ly hôn với con trai tôi nếu tôi tiếp tục. Tôi đáp: “Nếu mẹ làm sai điều gì, mẹ có thể sửa. Nhưng nếu con không cho mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mẹ sẽ không bao giờ từ bỏ. Mẹ có thể dọn ra ngoài nếu cần; không ai có thể thay đổi được mẹ.” Nghe tôi nói vậy, họ đều im lặng. Bà thông gia sau đó nói: “Tôi không thể làm gì được. Bà mà đi thì ai sẽ chăm cháu? Khi đó vợ chồng chúng nó sẽ không thể đi làm được. Bà cứ ở lại đi.”
Đêm đó, tôi bình tĩnh lại suy ngẫm xem mình đã sai ở đâu. Sư phụ dạy rằng người tu luyện khi gặp mâu thuẫn thì cần hướng nội ở chính mình. Tôi vừa hướng nội mà thấy giật mình. Hàng ngày, con dâu đi làm về, câu đầu tiên là hỏi thăm mẹ đẻ có khỏe không, chứ chưa bao giờ hỏi thăm tôi, thậm chí chưa từng gọi tôi một tiếng “mẹ”. Điều này khiến tâm tôi không thoải mái. Đó chẳng phải là tâm tật đố và tâm cầu danh sao? Tôi thấy mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do mình làm, chăm cháu, lại còn chăm cả bà thông gia, mà còn không dùng một đồng nào của bà ấy. Bản thân cảm thấy ủy khuất, có lúc còn đi nói với người khác chỗ sai của họ, không tu khẩu, điều đó là bất thiện. Tôi nhận ra mình còn tâm lợi ích, tâm oán trách,…. Trong tâm, tôi thưa với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con đã sai rồi. Con nhất định sẽ dùng Pháp quy chính bản thân.”
Khi tôi quy chính lại bản thân, hoàn cảnh gia đình tôi dần dần được cải thiện. Mặc dù cứ vài ngày bà thông gia lại tạo cơ hội cho tôi đề cao tâm tính, nhưng tôi đều có thể thản nhiên đối mặt. Trước đây, tôi ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân; muốn ăn gì thì mua nấy. Bây giờ trước tiên tôi sẽ hỏi họ muốn ăn gì, cần gì, rồi tôi mới mua. Qua nhiều năm, tôi đã loại bỏ được không ít nhân tâm.
Vài ngày trước, tôi đưa cháu trai ra ngoài chơi, cháu muốn uống trà sữa. Tôi hỏi cháu: “Mẹ có cho con uống không?” Cháu trả lời: “Có ạ.” Thế là tôi mua cho cháu một cốc. Về đến nhà, con dâu tôi đi làm về và hỏi cháu hôm nay đã ăn gì. Cháu nói bà nội đã mua trà sữa cho cháu. Con dâu tôi lập tức không vừa ý, bắt đầu nói tôi, bảo tôi muốn hại cháu và nói rất nhiều lời khó nghe. Cháu còn chưa nói xong thì con trai tôi đi làm về và cũng hùa vào nói tôi. Tôi không tức giận, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Bà thông gia thấy vậy không được liền nói: “Hai đứa thật chẳng ra làm sao cả. Nói thế mà nghe được sao? Đó cũng là cháu ruột của bà, bà có thể hại cháu sao?” Bà ấy cũng an ủi tôi: “Bà đừng giận, để tôi nói chuyện với chúng nó.” Tôi mỉm cười và trả lời: “Không cần đâu; là lỗi của tôi, tôi chiều cháu quá. Tôi đã sai, sau này tôi sẽ chú ý hơn.” Sau đó tôi nói với con dâu: “Con đừng giận, tức giận rồi ảnh hưởng đến thân thể thì không đáng. Sư phụ của mẹ từng giảng rằng người tu luyện gặp mâu thuẫn thì lỗi là ở người tu luyện.” Con dâu tôi cảm thấy ngại ngùng, sự căng thẳng cứ thế trôi qua.
Nhìn lại bản thân, tôi có những nhân tâm gì? Tôi đã nuông chiều cháu trai, có cái tình với cháu trai, còn có tâm thể diện, thích nghe lời hay ý đẹp, muốn được công nhận. Con trai nói tôi là để tôi nhìn thấu cái tình này, buông bỏ những nhân tâm, nhân niệm và nhân tình này.
Hiện giờ, khi đến giờ phát chính niệm, bà thông gia lại nhắc tôi. Sáng dậy tôi luyện công, về cơ bản đều là bà ấy làm bữa sáng. Buổi tối con dâu đi làm về, tôi dọn dẹp xong việc nhà là có thể đến nhà đồng tu học Pháp. Thỉnh thoảng tôi còn đưa cháu trai đi giảng chân tướng cứu người.
Con xin cảm tạ Sư phụ đã khổ tâm an bài, từ tận đáy lòng tôi cảm ơn tất cả những ai đã giúp tôi đề cao. Đặc biệt, bài kinh văn “Thời khắc then chốt xem nhân tâm” của Sư phụ đã chỉ rõ phương hướng cho chúng ta, một lần nữa cho chúng ta cơ hội để quy chính. Trong tu luyện sau này, tôi sẽ học Pháp tốt, kiên định thực tu, thực sự đồng hóa với Pháp, bước đi cho tốt con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho đệ tử, hoàn thành sứ mệnh của mình, không cô phụ ân từ bi cứu độ của Sư phụ. Con xin khấu tạ Sư phụ.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/30/496279.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/26/229538.html