Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-05-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999 và đã nhận được rất nhiều lợi ích cả về thể chất lẫn tinh thần. Đại Pháp của Sư phụ không những giúp tôi—một bệnh nhân bị hội chứng thận hư phải nằm liệt giường—hồi phục sức khỏe, mà còn giúp tôi hiểu rằng mình không nên chỉ nghĩ cho bản thân, mà cần trở thành một người tốt, một người lương thiện. Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu một vài câu chuyện về quá khứ của mình.

Trôi theo dòng nước

Trước khi bước vào tu luyện, tôi làm phụ xe trên xe buýt. Vào những năm 90, việc phụ xe ăn chặn tiền vé là chuyện ai cũng biết, thậm chí cả tài xế cũng thông đồng với phụ xe. Sau đó, họ chia nhau số tiền vé biển thủ được. Tôi quá nhút nhát không dám ăn cắp, nên các đồng nghiệp không kiếm được lợi lộc gì qua tôi và không muốn làm việc cùng tôi. Một bác tài trong đội thấy tôi bị cô lập, thu nhập lại ít hơn người khác nên đã rủ tôi lên xe bác ấy phụ xe, còn một phụ xe khác sẽ lo chuyện ăn chặn tiền. Ba người chúng tôi cùng chia nhau số tiền đó. Tôi nghĩ làm vậy sẽ an toàn hơn và mình cũng có phần, nên đã đồng ý. Nhưng từ lúc đó, mỗi khi lên xe tôi đều cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu, không còn yên lòng như trước nữa.

Công ty có bộ phận kiểm tra đột xuất để ngăn ngừa hành vi ăn chặn tiền vé. Người phụ xe kia lo phần “gian lận,” còn tôi đứng canh gác. Tuy thu nhập của tôi có khá hơn, nhưng trong lòng lúc nào cũng bất an vì biết rõ mình đang làm điều sai trái. Mùa đông ở vùng Đông Bắc rất lạnh, mà làm trên xe lâu nên tôi không kịp đi vệ sinh. Một lần, khi thanh tra bất ngờ lên xe, tôi căng thẳng đến mức choáng váng, hoảng loạn, suýt ngã gục. Sau đó tôi được đưa vào bệnh viện và được chẩn đoán bị viêm cầu thận.

Sau đó tôi mang thai, khiến gánh nặng cho thận càng lớn hơn. Sau khi sinh con, tôi bị chứng thận hư. Chồng tôi đưa tôi đi khắp các bệnh viện lớn trong nước, nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm, bác sĩ chỉ có thể kê thuốc đắt tiền để duy trì chức năng thận. Một hộp thuốc bằng hai tháng lương của hai vợ chồng tôi. Bao nhiêu tiền tiết kiệm đều tiêu hết, tôi lại nằm liệt giường. Tôi đã rất tuyệt vọng. Mới chỉ ngoài 20 tuổi, không thể tự lo cho bản thân, con còn nhỏ, tôi cứ tự hỏi: “Tương lai mình sẽ sống thế nào đây?”

Có một cuộc đời mới

Tôi có một người thân tu luyện Đại Pháp, anh ấy nói với tôi rằng Pháp Luân Công có công hiệu kỳ diệu trong việc chữa bệnh khỏe người. Nhờ vậy, tôi đã bước vào tu luyện. Chỉ vài tháng sau khi tôi đắc Pháp, Sư phụ đã thanh lọc thân thể cho tôi. Tôi nôn ra một thứ giống như bông gòn, còn có những chất bẩn khác cũng được đào thải. Sau vài lần như vậy, chứng thận hư của tôi đã khỏi hẳn mà không cần thuốc. Tôi vô cùng xúc động và biết ơn Sư phụ từ tận đáy lòng vì đã cứu mạng tôi. Tôi quyết tâm tu luyện Đại Pháp đến cùng. Chồng và gia đình thấy sự thay đổi kỳ diệu ở tôi nên rất ủng hộ việc tôi học Đại Pháp.

Chỉ trong vài tháng sau khi đắc Pháp, tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh, thân thể nhẹ nhàng. Không chỉ thân thể tôi được cải thiện mà các Pháp lý của Đại Pháp cũng tịnh hóa tâm trí tôi. Tôi hiểu rằng mục đích của việc làm người là phản bổn quy chân, tôi cũng hiểu được rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, cũng như “bất thất bất đắc.” Đại Pháp giúp tôi nhận ra việc mình từng làm khi còn là phụ xe là sai trái và tôi đã bị tổn đức. Tôi quyết tâm làm người tốt theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Nhưng ngay khi tôi đang vui mừng vì có được sức khỏe, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp điên cuồng đối với Pháp Luân Công. Giang Trạch Dân đã phát động chính sách đàn áp tàn bạo đối với các học viên. Cảnh sát đến nhà tôi yêu cầu viết “bản cam kết” từ bỏ Pháp Luân Công, nhưng tôi kiên quyết từ chối: “Nếu tôi không học Đại Pháp, tôi đã không còn sống trên đời này. Làm sao tôi có thể không tu luyện được?!”

Từ đó, gia đình tôi không còn được yên ổn. Cảnh sát cứ ba ngày lại đến nhà tôi hai lần, ép tôi viết “cam kết không tu luyện,” đe dọa rằng nếu không viết, tôi sẽ bị đuổi việc. Họ còn dọa sẽ bắt tôi đi lao động cưỡng bức và sách nhiễu tôi ở nơi làm việc. Lãnh đạo chỗ tôi làm không còn cách nào khác nên đành cho tôi nghỉ việc và cắt lương. Tôi đã mất đi kế sinh nhai. Thấy tôi vẫn không lay chuyển, cảnh sát chuyển sang quấy rối chồng tôi, đến tận cơ quan anh ấy yêu cầu lãnh đạo ép chồng tôi ly hôn với tôi. Chồng tôi hỏi họ: “Vợ tôi học Đại Pháp để làm người tốt, có gì sai? Tại sao các người không cho cô ấy tu luyện?”

Chồng tôi làm việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm nên được lãnh đạo tín nhiệm. Sau vụ việc, lãnh đạo của chồng tôi biết được tôi đã khỏi bệnh thận hư nhờ tu luyện Đại Pháp, và vì không từ bỏ đức tin nên liên tục bị cảnh sát bắt bớ, gia đình tôi không có ngày nào yên. Trước sự sách nhiễu của cảnh sát, lãnh đạo nơi làm việc của chồng tôi nói rằng ông sẽ không bao giờ hợp tác với họ. Để giúp chồng tôi yên tâm làm việc và để bảo vệ tôi, vị lãnh đạo đã đặc biệt chấp thuận cho tôi làm nhân viên thời vụ trong công ty của họ. Vị lãnh đạo nói: “Tín ngưỡng là vấn đề cá nhân, mạng sống là quan trọng nhất. Nếu cảnh sát đến đây để bắt người, chúng tôi có thể ngăn họ lại.” Cứ như vậy, tôi đã có được công việc thứ hai.

Chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện Nhẫn

Lãnh đạo sắp xếp cho tôi một công việc khá nhẹ nhàng: quản lý vật tư văn phòng. Tôi rất trân quý công việc khó khăn mới có được này và quyết tâm làm việc chăm chỉ theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Máy photocopy ở văn phòng thường xuyên bị hỏng. Tôi quan sát kỹ và phát hiện giấy bị kẹt do bị ẩm. Người phụ trách trước đó đã nhận hoa hồng từ nhà cung cấp và mua một lượng giấy rất lớn chất đầy trong kho, trong khi thực tế không cần nhiều đến vậy, khiến máy hoạt động không hiệu quả. Tôi tính toán lượng giấy sử dụng trong tháng, mua vài thùng giấy mới, đem giấy trong kho lên tầng trên để làm khô. Tôi cho mọi người dùng xen kẽ giấy cũ và mới, nhờ vậy máy hầu như không còn bị hỏng.

Thực tế, vị trí của tôi là vị trí béo bở, tôi phụ trách mua sắm vật tư văn phòng. Bởi vì rất khó để đếm số lượng văn phòng phẩm, nên rất khó để phát hiện ra nếu người phụ trách và nhà cung cấp có biển thủ hay không. Sau khi tôi tiếp quản, nhân viên bảo trì của nhà sản xuất máy photocopy đã đến gặp tôi và cố gắng đưa cho tôi một khoản hoa hồng hàng nghìn nhân dân tệ và yêu cầu tôi ký vào một hóa đơn trắng, nhưng tôi kiên quyết từ chối. Một lần khác, nhà cung cấp giấy gọi điện nói: “Từ khi cô tiếp quản, chúng tôi không hoàn thành được chỉ tiêu.” Vì tôi không tham lam, công ty đã tiết kiệm được rất nhiều chi phí. Cuối năm, lãnh đạo nói với tôi: “Cả năm cô dùng ít kinh phí vậy sao?! Từ khi cô tiếp quản, chi phí vật tư đã giảm đáng kể so với trước đây.”

Công việc của tôi khá nhàn, đôi khi đồng nghiệp nhờ tôi giúp photo tài liệu, tôi luôn giúp họ. Dần dần, mấy chục người đều đến nhờ tôi in tài liệu, tôi đều nhiệt tình hỗ trợ. Dù không phải việc của tôi, nhưng tôi nghĩ mình là người tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, nên phải đối xử tốt và giúp đỡ người khác—đó là điều khiến tôi vui. Thỉnh thoảng, lãnh đạo đưa tôi tài liệu và nhờ tôi photo trước giờ họp buổi chiều, tôi sẵn sàng hy sinh giờ nghỉ trưa để hoàn thành công việc cho họ. Vì tôi luôn lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm chuẩn mực, nên tôi làm việc chăm chỉ, không tham lam, đối đãi nhiệt tình với đồng nghiệp, không so đo được mất. Lãnh đạo và đồng nghiệp đều cảm kích. Lãnh đạo không chỉ tăng lương cho tôi mà còn mua bảo hiểm y tế, cho tôi hưởng các phúc lợi khác trong công ty (dù tôi chỉ là lao động thời vụ, theo quy định thì không được hưởng). Hằng năm, vợ chồng tôi đều nhận được tiền thưởng và phúc lợi rất hậu hĩnh. Khi tôi giảng chân tướng Đại Pháp với đồng nghiệp, họ đều tiếp nhận.

Tôi rất biết ơn Sư phụ đã cho tôi hiểu Pháp, ngộ ra được rằng con người thực sự không nên làm điều xấu. Trước đây, tôi đã biển thủ tiền vì lợi ích cá nhân. Tôi lo lắng mỗi ngày, cuối cùng đổ bệnh và đã tiêu hết tiền tiết kiệm của gia đình để chữa bệnh. Tôi không chỉ tiêu hết số tiền biển thủ được vào việc chữa bệnh mà còn suýt mất mạng. Sau khi học Đại Pháp, tôi không còn tham lam và không còn lấy những thứ của người khác nữa. Tôi làm việc siêng năng, nhưng sau khi buông bỏ được mất cá nhân, tôi lại nhận được nhiều hơn.

Lời kết

Nhìn lại chặng đường đã qua, tôi thường cảm thấy rằng nếu không tu luyện Đại Pháp, tôi vẫn sẽ sống trong mê mờ, mỗi ngày đều tranh đấu vì những lợi ích nhỏ nhặt. Hoặc tôi có thể đã bị bệnh nặng hoặc đã chết. Đại Pháp của Sư phụ không chỉ cứu sống tôi, mà còn tịnh hóa tâm hồn tôi và giúp tôi biết chính xác con người nên sống như thế nào và tại sao. Chính Sư phụ và Đại Pháp đã cho tôi một sinh mệnh mới!

Con xin cảm tạ Sư phụ vì lòng từ bi và sự cứu độ của Ngài!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/10/491025.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/31/229152.html