Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-04-2025] Tôi năm nay 60 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) vào tháng 7 năm 1998. Cuối tháng 9 năm 2003, sau khi kết thúc hai năm bị cưỡng bức lao động phi pháp, khi trở về nhà, tôi mới biết nhà máy nơi tôi từng làm việc đã bị phá sản và tổ công tác của chính quyền thành phố đang xử lý các vấn đề tồn đọng. Trong thời gian bị cưỡng bức lao động phi pháp, nhà máy đã mượn cớ tôi nghỉ không phép để sa thải tôi. Lúc đó, nhà máy đang cấp một khoản trợ cấp thôi việc một lần cho công nhân.

Tuy nhiên, trong hai năm tôi ở trại lao động, nhà máy đã chấm dứt hợp đồng lao động với tôi mà không cấp khoản trợ cấp này cho tôi. Nghe tin này tôi rất sửng sốt và dần nhận ra sự bức hại của tà ác.

Ngày hôm sau, tôi đã đến văn phòng của nhà máy, mang theo giấy chứng nhận mãn hạn cải tạo lao động và trình bày rõ sự việc. Sau đó, tôi tìm gặp tổ trưởng tổ công tác (là Tổng bí thư Tôn của chính quyền thành phố), trình bày rằng trong thời gian tôi bị đưa đi cải tạo lao động phi pháp vì tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã bị nhà máy sa thải, điều này là vô lý, hơn nữa, luật lao động quy định rõ việc chấm dứt hợp đồng lao động phải có chữ ký của cả hai bên mới có hiệu lực. Nghe xong, ông ấy tỏ ra thông cảm và nói đến cuối tháng 10 sẽ giải quyết cho tôi.

Thế là, cứ dăm ba hôm tôi lại đến công ty hỏi thăm tình hình. Lúc đó, tôi nghĩ nếu có thể nhận được khoản trợ cấp hơn 10.000 nhân dân tệ, tôi sẽ chia một phần cho con trai và mẹ tôi.

Từ trước khi tu luyện, tôi đã ly hôn, chồng tôi nuôi con, còn tôi chỉ cấp một phần tiền nuôi dưỡng. Trong thời gian bị đưa đi lao động cưỡng bức, tôi không có tiền chu cấp cho con, chồng cũ không thông cảm nên không cho tôi gặp con. Nếu việc này được giải quyết, tôi sẽ có thể gặp lại con.

Cha tôi đã qua đời. Mẹ tôi là công nhân bậc 5/7 đã nghỉ hưu nhưng chỉ nhận được khoản lương hưu hàng tháng là 50 nhân dân tệ, không đủ sống, nên bốn anh chị em chúng tôi đều phải chu cấp cho bà. Nếu tôi nhận được khoản trợ cấp này, tôi cũng có thể cho mẹ một phần, trong tâm nhẩm tính mà thấy rất vui.

Tuy nhiên, đến cuối tháng 10, khi tôi đến gặp vị tổng bí thư, ông ấy lại nói: “Hiện giờ có quy định rằng chấm dứt hợp đồng lao động vì bất kể lý do gì đều không được giải quyết, vì nhà máy đã phá sản rồi, không còn tồn tại nữa.” Nghe xong tôi vô cùng thất vọng, mọi dự tính ban đầu đều tan thành mây khói. Tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình và bật khóc.

Tôi nói: “Cách làm của các ông không phù hợp với luật lao động, bất kỳ quy định của ai cũng không thể vượt lên trên pháp luật.”

Lúc đó có rất nhiều người ở đó, có người còn hô lên: “Nói hay lắm!”

Vì trong thời gian đó, nhà máy còn có hơn 1.000 nhân viên bị chấm dứt hợp đồng lao động, ngày nào cũng có rất nhiều người đến văn phòng để đòi lại công bằng. Vài nhân viên nghe tôi nói rất có lý, liền muốn tôi cùng họ đi khiếu nại, tôi nói: “Tôi không giống mọi người. Trường hợp của tôi là vì tu luyện Pháp Luân Công.” Để không tạo cớ cho chính quyền nói rằng Pháp Luân Công dẫn đầu gây rối nên tôi không đồng ý đi cùng họ.

Về đến nhà, tâm trạng tôi rất tồi tệ. Tôi bắt đầu học Pháp và không ngừng hướng nội. Tôi đã tìm ra những chấp trước ẩn sâu như tâm lợi ích, vị tư, cái tình với gia đình, hoàn toàn chỉ vì bản thân mà không đứng từ góc độ của Pháp. Tôi tĩnh tâm học Pháp thật nhiều, quy chính bản thân trong Pháp.

Sau đó, tôi bắt đầu đến các cơ quan liên quan để giảng chân tướng. Đầu tiên là đến văn phòng của nhà máy, rồi tìm giám đốc và bí thư Đảng ủy nhà máy. Tôi cũng đến các văn phòng khác nhau của chính quyền thành phố, gồm Phòng 610, Đội An ninh Nội địa của Cục công an, Sở Tư pháp và văn phòng khiếu nại. Tôi giảng chân tướng về việc mình bị bức hại, rằng các học viên Pháp Luân Công tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt. Tôi đã làm việc tại nhà máy 20 năm, từng nhiều lần được bình chọn là lao động tiên tiến, lao động kiểu mẫu và đã có nhiều đóng góp cho nhà máy. Trong quá trình này, tôi không có tâm sợ hãi, đường đường chính chính giảng chân tướng.

Tôi nhớ sâu sắc nhất là lần đến Phòng 610 của thành phố, họ đang có một cuộc họp, nên cử một người đàn ông họ Tống ra tiếp tôi ở một phòng khác. Sau khi tôi trình bày xong tình hình của mình, thái độ của anh ấy cũng rất tốt, tỏ ra thấu hiểu và thông cảm. Anh ấy nói: “Việc này vẫn phải do nhà máy xử lý.” Anh ấy còn nói: “Tôi rất ngưỡng mộ các chị, các chị có chuyện gì cũng dám đường đường chính chính nói ra. Chúng tôi bây giờ bị bệnh, bị cảm cũng không dám nói, sợ những người tu luyện Pháp Luân Công biết được sẽ nói chúng tôi bị báo ứng.” Nghe xong trong tâm tôi chỉ muốn bật cười.

Trong quá trình này, tôi đã buông bỏ hoàn toàn tâm lợi ích, tâm vị tư, cái tình với gia đình và cả tâm truy cầu kết quả. Một buổi sáng vào giữa tháng 12, tôi lại đến văn phòng khiếu nại của thành phố để giảng chân tướng. Buổi chiều, tôi gọi cho vị tổng bí thư để hỏi về tình hình của mình. Ông ấy nói: “Công việc của chị đã được khôi phục, chế độ hưu trí của chị cũng được giải quyết, mỗi tháng chị sẽ nhận được 120 nhân dân tệ. Khi đến tuổi nghỉ hưu, chị sẽ nhận được lương hưu bình thường. Cuối tháng chị có thể đến nhận tiền.”

Tôi gác máy, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đơn giản vậy sao? Hơn 1.000 nhân viên bị chấm dứt hợp đồng lao động, họ đã khiếu nại đến các ban ngành mà vẫn chưa nhận được bất kỳ phản hồi nào, mọi người đều cảm thấy kết quả thật xa vời.

Qua trải nghiệm này, tôi đã thể hội được sự siêu thường của Đại Pháp, đúng là Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân) Đệ tử chỉ là đi lại, động miệng một chút. Hết thảy đều nước chảy thành sông! Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi bảo hộ.

Loại bỏ tâm sợ hãi

Cuối tháng 7 năm 2022, Sở Công an tỉnh đã cử nhân viên đến thành phố chúng tôi điều tra và tăng cường bức hại Pháp Luân Công trong khu vực. Nhiều học viên đã bị theo dõi và giám sát, và tôi là một trong những mục tiêu chính của họ. Điện thoại di động, biển số xe, băng thông mạng, các ứng dụng mua sắm trực tuyến cùng mọi thông tin cá nhân của tôi đều bị giám sát, nơi ở của tôi cũng có nhân viên cố định mai phục. Có người chuyên trách báo cáo hàng ngày cho lãnh đạo Cục Công an thành phố.

Khi phát hiện có người ở dưới lầu theo dõi nơi ở của mình, trong tâm tôi rất sợ hãi, liền báo cho đồng tu phối hợp cùng tôi. Một đồng tu nói: “Chị mau ra ngoài trốn một thời gian đi”. Đồng tu khác nói: “Chị đừng sợ, chị cần làm gì thì cứ thôi.” Nhưng tâm tôi bất ổn, cảm thấy bản thân vẫn chưa đạt được trạng thái có thể thản nhiên ở nhà. Thế là tôi đã đến ở nhờ nhà người khác hơn 20 ngày.

Thời gian đó, tuy tôi học Pháp nhiều nhưng không kịp thời hướng nội tìm, tâm tính không đề cao, nên tâm sợ hãi không hề giảm đi chút nào. Mỗi khi ra ngoài, tôi đều trang bị kín mít, mỗi khi đến một nơi nào đó rồi quay về, tôi đều phải thay toàn bộ quần áo, giày dép từ đầu đến chân, và còn che ô để tránh camera ghi hình. Khi đến bất kỳ nơi nào, trước tiên tôi đều quan sát xem có camera không. Tôi biết mình đang dùng biện pháp của người thường để tránh bức hại.

Sau đó, tôi vội vàng thuê một nơi ở mới, nghĩ rằng đổi địa chỉ sẽ an toàn hơn. Kết quả là vừa chuyển vào nhà mới thì thành phố tôi lại thực hiện chính sách “zero covid” và phong tỏa toàn diện. Mọi người đều bị mắc kẹt ở nhà, mỗi ngày chỉ được xuống lầu một lần để xét nghiệm covid. Tôi chưa từng xét nghiệm lần nào, khi các tình nguyện viên dùng loa thông báo đi xét nghiệm, trong tâm tôi vô cùng lo lắng. Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy mọi người xếp hàng dài, cảm giác rất áp lực.

Chỗ ở mới của tôi không có nhiều đồ ăn, vì không biết khi nào mới hết phong tỏa, sợ bị đói (sau này tôi mới ngộ ra đó là chấp trước). Sau đó, tôi đã đăng ký nhận một phần rau củ, nhân viên cộng đồng yêu cầu thông tin chứng minh nhân dân của tôi, tôi nói tôi mới chuyển đến, chưa mang giấy tờ theo, đợi hết phong tỏa sẽ bổ sung sau.

Sau đó, họ liên tục gọi tôi đi xét nghiệm, và việc xét nghiệm yêu cầu phải có chứng minh thư. Tôi đã đăng ký bằng chứng minh thư của chủ nhà. Khu dân cư lầm tưởng nhà tôi có hai người, nhưng hàng ngày lại không ghi nhận kết quả xét nghiệm. Bầu không khí lúc đó ai ai cũng vô cùng hoang mang căng thẳng, khu dân cư cho rằng việc không xét nghiệm là một chuyện tày trời, nên họ liên tục đến gõ cửa nhà tôi.

Ban đầu, tôi không để ý đến họ, sau đó họ còn gọi cả cảnh sát đến, nói rằng việc xét nghiệm covid đã được luật hóa, tôi không xét nghiệm là phạm luật, họ dọa sẽ phá cửa xông vào v.v… Thế là tôi đã mở cửa cho họ. Họ quay phim toàn bộ tôi và nơi ở, kể cả Pháp tượng Sư phụ cũng bị quay lại. Cứ thế, nơi ở mới của tôi lại bị lộ.

Nhưng sau khi biết tôi tu luyện Pháp Luân Công, họ lại nói: “Chị tu luyện thì cứ tu luyện, chúng tôi không quản, nhưng sau này chị có thể hợp tác với chúng tôi làm xét nghiệm [covid] không?” Tôi đã đồng ý. Sau đó, tôi đã phối hợp làm xét nghiệm vài lần, và còn giảng chân tướng cho viên cảnh sát đó, anh ấy tỏ ra rất tiếp nhận những gì tôi nói.

Trong thời gian đó, một đồng tu mà tôi từng phối hợp cùng tôi bị bắt cóc. Họ đã tra tấn cô ấy rất dã man hòng bắt cô ấy khai ra những học viên khác. Trang web Minh Huệ đã báo cáo tình hình của cô ấy, và đồng tu địa phương cũng truyền đến nhiều thông tin về việc cô ấy bị bức hại. Nhiều yếu tố dồn lại một lúc, lúc đó tôi rất sợ hãi. Mỗi khi tôi thấy tên cô ấy trong một bài báo trên Minh Huệ hoặc trong các tin nhắn do đồng tu gửi đến, tôi đều sợ đến mức toàn thân run rẩy, không ngừng run lên bần bật.

Tôi quỳ trước Pháp tượng Sư phụ và cầu xin Sư phụ gia trì, phủ định việc cựu thế lực lợi dụng tâm sợ hãi để bức hại tôi, tâm sợ hãi đó không phải là tôi, tôi không cần nó. Khoảng 20 phút sau, cơ thể tôi hết run, nhưng trong lồng ngực vẫn còn chất chứa đầy vật chất sợ hãi. Tôi tận dụng mọi thời gian để học Pháp, phát chính niệm, nhưng vẫn sợ. Tôi liền bắt đầu học thuộc Pháp. Thông qua việc học thuộc Pháp, tâm sợ hãi này dần dần yếu đi, nhưng vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn.

Tôi ngồi đả tọa trước Pháp tượng Sư phụ, phát chính niệm và hướng nội, tìm ra rất nhiều thiếu sót của bản thân. Sở dĩ hạng mục mà tôi tham gia bị tà ác nhắm đến, dẫn đến tình cảnh hiện tại của tôi, là vì trong quá trình làm, tôi có rất nhiều tâm chấp trước như tâm chứng thực bản thân, tâm hiển thị, tâm hoan hỷ, tâm an dật, và cả văn hóa Đảng thích công to việc lớn. Còn có tâm oán hận, tâm đố kỵ, tâm tranh đấu với đồng tu. Sau khi tìm ra những tâm này, tôi đã khóc và thưa với Sư phụ: “Những chấp trước này không phải là con, con không muốn chúng, con cần diệt trừ chúng.” Tôi liền cảm thấy không gian trường của mình “bụp” một tiếng như được đả khai và trở nên trong sáng, vật chất sợ hãi đã được tiêu trừ, tâm thái cũng theo đó mà trở nên thản nhiên. Con xin cảm tạ Sư phụ. Không lời nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của đệ tử, đệ tử chỉ có thể tinh tấn để báo đáp ân Sư.

Việc phong tỏa kéo dài 28 ngày. Vào giai đoạn gần cuối, mỗi hộ gia đình được cấp một thẻ thông hành cho phép ra ngoài hai giờ mỗi ngày. Một tuần sau, lệnh phong tỏa được dỡ bỏ hoàn toàn.

Đệ tử trước sau như một sẽ kiên định bước đi trên con đường Chính Pháp mà Sư phụ an bài. Cảm tạ Sư phụ từ bi bảo hộ!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/12/491065.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/26/228641.html