Bài viết của Thanh Tuyền, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 05-04-2025] Một buổi sáng nọ trước khi đi làm, tôi mỉm cười với vợ. Cô ấy cười lại và nói: “Con trai chúng ta cũng thích cười như anh thì tốt biết mấy.” Tôi đồng ý và nói rằng có thể do cháu đang bận học hành. Sau khi về nhà, nghĩ lại về câu nói của vợ lúc sáng, tôi nhận ra lý do là tôi đã may mắn được bước trên con đường tu luyện của một đệ tử Đại Pháp. Tôi cảm thấy niềm vui từ tận đáy lòng!

Tôi sinh ra vào những năm 1970 và từ nhỏ đã sống trong môi trường bị phong bế của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ở trường, tôi học sách giáo khoa do ĐCSTQ bịa đặt và được dạy hát những bài hát ca ngợi ĐCSTQ. Tôi đã bị tẩy não bởi những lời dối trá và tuyên truyền của nó.

Khi tôi mới quen vợ tôi, cô ấy đã giới thiệu với tôi về Pháp Luân Công, nói rằng đây là một pháp môn dạy con người hướng thiện và có thể giúp cho thân thể khỏe mạnh. Vì tin vào thuyết vô thần của ĐCSTQ nên tôi đã không tiếp nhận những gì cô ấy nói. Tôi cho rằng đó là “mê tín phong kiến,” và vợ tôi cùng bạn bè của cô ấy đã bị u mê. Tuy nhiên, tôi không phản đối việc cô ấy tu luyện.

Đầu năm 1999, không lâu sau khi chúng tôi kết hôn, ĐCSTQ đã bắt đầu vu khống và phỉ báng Pháp Luân Công, đồng thời bức hại các học viên. Vợ tôi muốn nói lời công đạo cho Đại Pháp nên đã đến Bắc Kinh thỉnh nguyện và bị giam giữ phi pháp. Khi trở về nhà, cô ấy bị cảnh sát và các quan chức địa phương sách nhiễu và theo dõi, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của chúng tôi. Tôi đã khuyên cô ấy từ bỏ tu luyện, nhưng cô ấy kiên quyết tiếp tục.

Khi ở nhà, vợ tôi thường bật các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý. Theo thời gian, tôi cảm thấy nội dung các bài giảng rất có đạo lý và ngày càng thích nghe hơn. Vô hình trung, tôi đã bắt đầu sống theo các Pháp lý của Sư phụ. Trong kinh doanh, tôi không lừa gạt, không lợi dụng người khác nữa. Tôi cảm thấy trong tâm rất an hòa!

Cuộc bức hại lúc đó rất tàn khốc. Vợ tôi đã bị bắt hai lần và liên tục bị sách nhiễu, đe dọa. Nhưng dưới những áp lực đó, chúng tôi vẫn kiên trì không từ bỏ Đại Pháp. Có lần tôi bị đau răng, vợ tôi nói: “Anh hãy đọc đoạn Pháp giảng về nghiệp bệnh trong sách Chuyển Pháp Luân.” Kết quả thật kỳ diệu, tôi đã hết đau răng ngay! Nhưng vì ngộ tính kém, tôi vẫn chưa thực sự bước vào tu luyện. Sau đó tôi lại bị đau răng, ban ngày rất đau nhưng khi ăn lại không đau. Sư phụ thấy tôi vẫn chưa ngộ ra điểm hóa của Ngài, nên sau một thời gian, răng của tôi bắt đầu bị đau trong khi ăn, nhưng ban đêm lại không đau. Tôi đã không ngộ ra được rằng Sư phụ muốn tôi học Pháp luyện công. Sau đó, cả ban ngày và ban đêm răng của tôi đều bị đau. Vợ tôi nói: “Em nghĩ anh nên luyện công.” Từ đó, tôi đã bắt đầu tu luyện một cách nghiêm túc.

Sau khi tôi bắt đầu học Pháp và luyện công cùng vợ, tâm tính của tôi đã được đề cao và thân thể trở nên khỏe mạnh hơn. Kể từ đó, tôi không cần phải uống viên thuốc nào.

Có lần, cha tôi lái xe đã đâm phải một người đàn ông lớn tuổi. Tôi vội đưa ông ấy đến bệnh viện, nhưng không may ông ấy đã qua đời. Vợ chồng tôi bàn bạc rằng nên giải quyết việc này theo tiêu chuẩn của người tu luyện. Vì vậy, chúng tôi đã rút hết tiền tiết kiệm để đáp ứng yêu cầu của gia đình người đàn ông đó trong khả năng có thể, chúng tôi cũng không trông mong em trai tôi giúp đỡ. Như vậy, chúng tôi đã làm điều đúng đắn và Sư phụ đã giúp chúng tôi viên dung hết thảy.

Gia đình người quá cố đã không đòi thêm tiền từ chúng tôi. Thông qua sự việc này, gia đình người chú của tôi cũng thay đổi cách nhìn về chúng tôi và có được lý giải chính diện về Đại Pháp (trước đây, do cuộc bức hại, họ vẫn luôn phản đối việc tu luyện của chúng tôi). Thái độ của người dân trong làng đối với Đại Pháp cũng thay đổi.

Vào một dịp khác, cha mẹ tôi lái xe đi chợ, trong khi qua đường họ bị một chiếc xe khác đâm phải. Khi đến hiện trường, tôi thấy mẹ tôi đang nằm trên đất, mặt đầy máu. Tôi vội đỡ mẹ vào xe. Những người đứng xem khuyên tôi nên giải quyết với người gây ra tai nạn. Nhưng tôi đã đưa thẳng cha mẹ đến bệnh viện để kiểm tra và tự thanh toán các chi phí mà không đòi bồi thường.

Sau khi mẹ tôi xuất viện, bà muốn được người tài xế bồi thường, nhưng anh ấy không chịu trả một đồng nào. Điều này khiến mẹ tôi rất tức giận, vì vậy bà đã đến gặp cán bộ trong làng để phân giải. Vợ chồng tôi đã nói với bà rằng có lẽ mẹ và người tài xế có mối quan hệ nhân duyên từ kiếp trước nên mới dẫn đến tai nạn. Mẹ tôi vẫn còn tức giận. Nhưng chúng tôi không bị động tâm, vẫn dùng các Pháp lý để giải thích tình huống cho cha mẹ và gia đình. Cuối cùng, họ đã từ bỏ ý định đòi bồi thường từ người tài xế.

ĐCSTQ bức hại Đại Pháp và muốn hủy hoại thế nhân, vì vậy Sư phụ yêu cầu chúng ta giảng chân tướng và cứu người. Vợ chồng tôi đã đi từ làng này sang làng khác để bán một số mặt hàng và phát các tài liệu Đại Pháp đến hàng nghìn gia đình. Chúng tôi thực sự hạnh phúc khi có thể giúp mọi người minh bạch chân tướng.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/5/491510.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/21/228135.html