Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-03-2025] Gần đây tôi đã dành thời gian để suy ngẫm về việc tu luyện của mình và tôi muốn chia sẻ một vài trải nghiệm của bản thân.
Chịu khổ là một việc tốt
Trong hai năm qua, tôi đã trải qua nhiều vấn đề về sức khoẻ.
Một buổi sáng, tôi thức dậy vì bị đau dữ dội ở ngón tay cái bên phải. Tôi không thể duỗi ngón tay ra hay thậm chí chạm nó vào bất kể thứ gì. Cơn đau dữ dội và ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày và công việc của tôi. Tôi chưa từng trải qua bất kể điều gì như vậy trước đây-nó rất khó chịu.
Khi ngón tay cái vẫn còn đau, đột nhiên tôi bị đau răng khủng khiếp. Mặt tôi sưng lên, thậm chí ăn hay uống nước cũng dẫn đến đau răng. Mỗi miếng ăn hay ngụm nước đều là cực hình.
Tôi hướng nội và nhận ra rằng bản thân vẫn ôm giữ nhiều chấp trước mà chưa thật sự trừ bỏ – chấp trước vào thức ăn, sự thoải mái và hay phàn nàn. Ví dụ, tôi không thể luyện công đều đặn vào buổi sáng. Bản thể không chuyển hoá nên mọi trạng thái không đúng đắn bắt đầu xuất hiện. Tôi không học Pháp đủ và không học sâu. Như Sư phụ giảng:
“Tố đáo thị tu”
(Thực Tu, Hồng Ngâm)
Diễn nghĩa:
“Làm đến thế tức là tu”
(Thực Tu, Hồng Ngâm)
Không có sức mạnh của Pháp thì tôi khó mà duy trì sự tinh tấn.
Sư phụ cũng giảng trong bài “Lời cảnh tỉnh” của “Tinh Tấn Yếu Chỉ”:
“Không thể là tôi cứ mãi tiêu nghiệp cho chư vị, còn chư vị không đề cao một cách chân chính trong Pháp, nhảy thoát khỏi nhận thức của con người và quan niệm của con người.”
Mặc dù tôi biết rằng các giác quan là ảo giác nhưng cơn đau vẫn thấy là thật. Tôi chịu đựng cơn đau trong khi lắng nghe và ghi nhớ Pháp, gia trì chủ ý thức và kiên định giữ chính niệm. Một ngày nọ, một suy nghĩ loé lên trong tôi: Chịu khổ là tiêu nghiệp-chẳng phải là điều tốt sao. Tại sao tôi lại coi nó như một sự giày vò.
Từ thời điểm đó, dù cơn đau vẫn còn, nhưng nó không còn làm phiền tôi nữa. Thật ra là tôi đã cảm nhận được một niềm vui sâu thẳm bên trong.
Mọi thứ thay đổi sau khi tôi thay đổi quan niệm của mình
Khoảng 1,5 năm trước, do hoàn cảnh đặc biệt, tôi phải chuẩn bị bữa ăn tại nhà cho các đồng nghiệp ở công ty. Bếp ăn nhỏ và nấu cho nhiều người tốn rất nhiều thời gian và năng lượng. Nhưng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi cảm thấy nên làm tốt bất kỳ việc nào được yêu cầu.
Tôi đã dành nhiều thời gian mua sắm, chuẩn bị, nấu ăn và tôi hoàn toàn kiệt sức mỗi đêm. Tôi hầu như không có thời gian học Pháp hay luyện công. Tôi lo lắng về điều này nhưng không biết làm sao để giải quyết tình trạng này.
Cảm thấy bất lực, tôi bắt đầu nghe các bài giảng của Sư phụ ở Quảng Châu. Một ngày sau khi nghe xong một bài giảng, một câu khiến tôi ấn tượng:
“Tâm nhất định phải chính” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tâm tôi mở ra, và tôi thật sự cảm thấy niềm vui giữa khổ nạn. Ngạc nhiên thay, không lâu sau đó, văn phòng thông báo rằng tôi không cần phải chuẩn bị các bữa ăn nữa. Đúng như Sư phụ giảng:
Quan niệm chuyển Bại vật diệt
Quang minh hiển(Tân Sinh, Hồng Ngâm)
Diễn nghĩa:
Quan niệm thay đổi
Vật bại hoại bị diệt trừ
Hiển lộ [ánh sáng] quang minh(Cuộc đời mới, Hồng Ngâm)
Trải nghiệm này dạy tôi rằng mọi khổ nạn, xung đột và thử thách thật ra đều là các cơ hội để đề cao tâm tính của chúng ta.
Giảng chân tướng cho một trẻ nhỏ
Tôi từng dạy kèm tiếng Anh cho một học sinh trung học. Tôi thấy rằng nhiều học sinh sống trong khuôn viên trường có cùng những suy nghĩ – tâm trí của chúng giống những bức tranh trắng mà hệ thống giáo dục và gia đình đã tô vẽ.
Tôi dần đưa một số thông tin Pháp Luân Đại Pháp vào cuộc trò chuyện của chúng tôi. Cô bé cởi mở với những gì tôi chia sẻ. Nhưng khi tôi đề cập đến vụ Tự thiêu giả mạo ở Thiên An Môn, cô bé đã sợ hãi. Tôi sẽ không bao giờ quên sự sợ hãi trong mắt cô bé. Cô bé trở nên xa cách và tránh mặt tôi sau đó, khiến tôi rất đau lòng.
Tuy nhiên, cuối cùng chúng tôi đã liên lạc lại. Vài năm sau khi tốt nghiệp cao đẳng, cô ấy du lịch đến thành phố của tôi và chúng tôi đã sắp xếp gặp nhau. Trước khi gặp mặt, tôi đã phát chính niệm loại bỏ can nhiễu từ không gian khác mà có thể ngăn cản cô ấy hiểu chân tướng.
Tôi đã lên kế hoạch cẩn thận những nơi chúng tôi đến, tôi đưa cô ấy đến các địa danh địa phương và giới thiệu ẩm thực địa phương. Tôi có thể nói rằng cô ấy đã trưởng thành. So với thời còn trung học, cô ấy không còn dễ dàng bị tác động nữa. Cô ấy đã có chính kiến của riêng mình.
Chúng tôi nói chuyện rất lâu – bao gồm cả cuộc bức hại Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi đã hướng dẫn cô ấy vào trang web “Thoái ĐCSTQ”, và cô ấy đã gửi tuyên bố thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.
Cô ấy nói: “Con nhớ rằng mình đã rất sợ hãi khi cô đề cập đến vụ tự thiêu giả mạo ở Thiên An Môn khi học trung học. Toàn thân con run lên. Nỗi sợ hãi mà ĐCSTQ gieo vào chúng ta thông qua giáo dục của nó thật kinh khủng.”
Giờ tôi nhận ra rằng tu luyện giống chèo thuyền ngược dòng – chúng ta phải tinh tấn và tiến về phía trước với cùng sức mạnh giống như khi chúng ta bắt đầu. Sự tinh tấn của chúng ta phải vô tư, hướng đến mục tiêu cứu nhiều chúng sinh hơn và làm điều đó hiệu quả hơn. Trạng thái tu luyện hiện tại của tôi vẫn trong quá trình điều chỉnh lại, và tôi vẫn chưa vượt qua được nút thắt và sự thiếu tinh tấn của mình.
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/9/490596.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/20/226304.html
Đăng ngày 27-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.