Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-03-2025] Mặc dù những trải nghiệm tu luyện của tôi tương đối bình thường, nhưng nhờ những nỗ lực to lớn và sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã có thể bước đi thuận lợi trên con đường tu luyện của mình cho đến ngày hôm nay. Sư phụ đã vì tôi mà phải chịu đựng vô vàn khổ nạn và phó xuất rất nhiều tâm huyết.

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1998, khi đó tôi mới 31 tuổi. Lúc đó, tôi thường bị đau họng và cảm thấy như có vật gì đó giống như xương cá mắc trong cổ họng. Tôi cũng có cảm giác ngứa ngáy khó chịu ở phần thân dưới. Uống thuốc cũng không đỡ. Một bà cụ thấy tôi suốt ngày nhăn nhó nên nói: “Hãy đến học Pháp Luân Công đi. Môn này rất tốt”. Chỉ một tuần sau khi học, kỳ diệu thay, cổ họng của tôi không còn cảm giác bị vướng nữa và phần thân dưới cũng không còn ngứa.

Trước khi tu luyện, tôi không quan tâm nhiều đến lợi ích cá nhân. Sau khi tu luyện, tôi lại càng không để ý đến điều đó. Tôi chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp trong mọi việc để trở thành một người tốt. Khi giao tiếp với người thân và bạn bè, tôi thà chịu thiệt chứ không lợi dụng người khác.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, bề ngoài tôi ôn hòa nhưng trong tâm lại hay oán hận. Sau khi tu luyện, tôi đã làm theo lời dạy của Sư phụ và đối xử tốt với mọi người. Tôi thân thiện với những người bán hàng xung quanh mình và giảng chân tướng cho những người tôi gặp ở chợ. Không có ai báo cáo tôi với cảnh sát. Các học viên khác cũng đến chỗ tôi để đưa tài liệu giảng chân tướng, phát các ấn bản Tuần báo Minh Huệ và sử dụng những tờ tiền giấy có in thông điệp giảng chân tướng trên đó.

Có lần, trong khi một học viên mang cho tôi một số tài liệu Đại Pháp, người quản lý chợ đi tới, khiến tôi giật mình. Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Trước đây ông ấy chưa bao giờ tới như vậy. Tôi thấy sợ hãi nhưng rồi nghĩ: Mình đang làm điều chính đáng nhất, Sư phụ đang bảo hộ mình. Tà ác không được phép can nhiễu. Kết quả là ông ấy chỉ nhìn vào quầy hàng của tôi rồi nói: “Hãy dọn sạch sàn nhà” rồi bỏ đi. Kể từ đó, tôi thường xuyên phát chính niệm để trừ bỏ mọi can nhiễu của tà ác.

Một lần, có người đàn ông đi xe máy dừng trước quầy hàng của tôi và nhìn tôi. Sau đó, anh ấy dừng xe máy ở cửa hàng bên trái và tiếp tục quan sát tôi. Tôi nghĩ: “Anh làm việc của anh, còn việc tôi làm không liên quan gì đến anh.”

Một hôm, khi tôi đang đọc sách Đại Pháp tại quầy hàng của mình, một người bán thịt đi ngang qua và hỏi tôi có phải đang đọc cuốn sách đó không (ý nói cuốn Chuyển Pháp Luân). Một người khác đi ngang qua nói: “Chị đọc sách Pháp Luân Công à? Tôi sẽ báo cảnh sát.” Tôi đáp: “Xin đừng nói như vậy. Đây là một cuốn sách dạy chúng ta làm người tốt.”

Khi tôi giảng chân tướng cho một bà cụ, bà ấy nói: “Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu, làm người tốt tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn. Ai có thể làm được điều đó chứ?” Tôi trả lời: “Chỉ có những người tu luyện Đại Pháp mới có thể làm được.”

Tôi cũng thường đọc to cuốn Chuyển Pháp Luân tại quầy hàng, có lần người ở quầy bên cạnh nói: “Những điều viết trong cuốn sách thật hay!” Một chủ quầy hàng khác đôi khi muốn sử dụng xe ba bánh của tôi, tôi cảm thấy không thoải mái khi cho họ mượn. Sau đó tôi nghĩ: “Mình là người tu luyện và không nên nhỏ nhen. Đây là cơ hội tốt để chứng thực Đại Pháp.” Vì vậy, tôi đã mang xe ba bánh đến và nói với chủ quầy hàng: “Bác cứ dùng đi!”

Nhiều năm qua, dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi chưa từng gặp vấn đề về an toàn. Một đồng tu thường nhắc nhở tôi rằng khu chợ là một nơi rất quan trọng, vì đó là nơi rất thuận tiện để các học viên giao lưu với nhau và để chúng ta cứu độ chúng sinh. Tôi biết mình cần xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với những người xung quanh. Một người bán hàng bên cạnh đôi khi lấy đồ của tôi khi tôi không có ở quầy. Tôi đã bỏ qua và không để tâm. Từ lời dạy của Sư phụ, tôi nhận ra rằng có lẽ trước đây tôi đã nợ bà ấy và đời này tôi đang trả nợ.

Hơn 20 năm trước, chị dâu và tôi cùng nhau mua một căn nhà ở tỉnh lỵ. Sau đó, tỉnh lỵ đã thu hồi đất và căn nhà, chúng tôi nhận được 680.000 nhân dân tệ tiền đền bù, nhưng chị dâu tôi không đưa cho tôi đồng nào. Lúc đầu, tôi không thể buông bỏ được và cứ nghĩ mãi về số tiền đó. Tôi là người làm ăn nhỏ, đây là một số tiền đáng kể đối với tôi.

Điều kỳ lạ là mỗi khi tôi đề cập đến việc tôi nên được chia một phần tiền, tôi lại bị ngã. Nhưng thông qua học Pháp, tôi nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi rằng tôi không nên nhận bất kỳ khoản tiền nào. Có lẽ tôi đã nợ chị dâu tôi. Tôi đã hoàn toàn buông bỏ và không bao giờ đòi tiền chị dâu nữa.

Đây là những thể ngộ tu luyện cá nhân của tôi. Nếu có điều gì chưa phù hợp với Pháp, xin hãy từ bi chỉ rõ. Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ!

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/9/491409.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/3/226087.html

Đăng ngày 26-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share