Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại lục

[MINH HUỆ 27-06-2024] Gia đình ruột thịt của tôi sống ở miền Nam nhưng khi còn trẻ, tôi lấy chồng xa và chuyển đến miền Bắc. Trước khi kết hôn, chỉ biết nhà chồng rất nghèo, vì cha mẹ anh ly hôn khi anh mới ba tuổi. Tôi cảm thấy anh ấy rất đáng thương, và vì anh ấy theo đuổi tôi nên tôi đã lấy anh ấy. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ không nghèo nếu cùng nhau kiếm tiền sau khi kết hôn.

1. Đại Pháp đã cứu gia đình này

Sau khi kết hôn tôi mới phát hiện tính khí của cha chồng nóng nảy, chồng tôi càng không được gia đình giáo dưỡng, anh ấy ăn nhậu, đàng điếm, cờ bạc đều có cả. Lúc đó là Tết, tôi thấy trong nhà không có tiền, nên mượn tiền hàng xóm để mở ra buôn bán nhỏ kiếm chút tiền đón Tết. Nhưng chồng vẫn đi đánh bạc và thua tiền. Chồng còn thường xuyên đi chơi với những phụ nữ khác. Sau đó chồng sinh bệnh, cha chồng cũng bệnh, bị đông cứng khớp vai. Chồng mắc bệnh gì cũng không có tiền đi khám, dù có chẩn đoán bệnh gì cũng không có tiền chữa trị. Cứ kéo dài như thế, sức khỏe của chồng ngày càng tệ. Đất đai của nhà cũng không có người trồng trọt. Đơn giản như việc ăn cơm cũng trở thành vấn đề. Con nhỏ chưa tới một tuổi cũng thường xuyên đau ốm và không có tiền đi khám. Con ốm quấy khóc, chỉ có thể ẵm bồng đi khắp nơi cả ngày lẫn đêm cho đến khi khóc mệt quá mới chịu ngủ.

Tôi không biết những ngày tháng như vậy đến bao giờ mới kết thúc. Nhiều khi con khóc lúc nửa đêm, tôi nhìn lên trời và khóc thầm một mình. Chỉ hận mệnh của mình sao quá khổ. Vì khi tôi lấy chồng miền Bắc, gia đình mẹ đẻ không đồng ý, nên tôi ‘tiền trảm hậu tấu’, đến khi có con mới báo với gia đình. Bây giờ tôi cũng không dám nói tình hình của mình với cha mẹ đẻ, còn nói dối rằng cuộc sống tôi rất tốt. Khi đó, tôi thường xuyên giận chồng và định bỏ nhà đi nhưng dân làng luôn tìm tôi đưa về. Về sau tôi nghĩ, dù sao thì người đàn ông này cũng sắp chết, sao phải bỏ đi khiến anh ta (tức giận) đổ dầu thêm lửa, vậy đợi anh ta chết hẳn rồi đi.

Thấy chồng sắp chết, ngay cả đi lại cũng cần tôi đỡ. Tôi đề nghị anh ấy luyện khí công, và họ hàng của anh ấy đề nghị anh ấy luyện Pháp Luân Công, nói Pháp Luân Công không tốn tiền, hiệu quả chữa bệnh khỏe người rất tốt, vì vậy chồng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Không lâu sau chồng nói bệnh của anh ấy khỏi rồi. Quả thật, trước đây chồng chỉ ăn một chút trong bữa, nhưng bây giờ anh ấy có thể ăn một, hai bát cơm, đi lại đầy năng lượng, còn làm việc đồng áng, tôi nhận thấy thói quen xấu của chồng cũng đã thay đổi. Khi dân làng nhìn thấy những thay đổi của chồng tôi, họ đều kể lại câu chuyện của gia đình tôi theo từng nhóm nhỏ hai hoặc ba người, nói rằng Đại Pháp đã cứu cả gia đình này. Mọi người đều ca ngợi Pháp Luân Đại Pháp, rất nhiều người đã lần lượt đến học Pháp Luân Công, và nhà tôi trở thành một điểm luyện công lớn. Sau này, làng chúng tôi có ba hoặc bốn điểm luyện công, khung cảnh hồi ấy rất hoành tráng.

Dĩ nhiên tôi cũng luyện Pháp Luân Công với mọi người. Con nhỏ cũng không bệnh nữa, bệnh của cha chồng cũng khỏi, cả nhà đều vui vẻ hòa thuận.

2. Ngón chân bị xe ép dập nát, tài xế đưa tiền nhưng không nhận

Một buổi chiều năm 2008, chồng tôi chạy xe ba bánh vội vã về nhà. Một chiếc ô tô lớn phóng nhanh từ gara bên đường tông thẳng vào xe ba bánh của chồng, xe ba bánh bị lật, và chồng nằm dưới gầm xe ba bánh; tôi vội vàng tìm người đỡ chiếc xe ba bánh lên thì thấy các ngón chân của chồng đã bị dập nát, một ngón chân còn dính một ít da, bốn ngón còn lại nằm ở phía bên kia. Người tài xế vội vàng bắt taxi đưa chúng tôi đến bệnh viện thành phố, khi chúng tôi đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng không thể nối các ngón chân lại được. Vì vậy, chúng tôi yêu cầu tài xế đưa chúng tôi về nhà. Chồng quyết định ở nhà dưỡng thương, trước sự kiên trì của vợ chồng tôi, người tài xế đành đưa chúng tôi về nhà, vậy là chồng ở nhà học Pháp luyện công.

Đầu tiên người tài xế lấy ra 50.000 Nhân dân tệ để bồi thường, chồng tôi nghiêm khắc chiểu theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn yêu cầu bản thân, ở đâu cũng nghĩ cho người khác, không cần một xu nào của người tài xế, và nói với ông ấy rằng: Các anh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, Sư phụ tôi bảo chúng tôi phải biết nghĩ cho người khác, các anh cũng không cố ý tông người, chút tổn thương này không tính là gì cả, tôi về nhà luyện công sẽ khỏi thôi, tôi học Pháp Luân Đại Pháp có Sư phụ quản, sẽ nhanh hồi phục hơn nhiều so với việc đi bệnh viện, các anh yên tâm.

Nhưng người tài xế thấy chồng tôi không đến bệnh viện cũng không đòi tiền, sợ sau này nhỡ có chuyện gì sẽ vòi vĩnh tiền, nên ông ấy đến gặp cán bộ thôn và yêu cầu chúng tôi viết thỏa thuận, rằng từ nay về sau không liên lạc với ông ấy nữa, chúng tôi viết xong thì ông ấy mới yên tâm rời đi. Những người tại hiện trường đều cảm thán rằng Đại Pháp đã dạy xuất ra (những) người thật vĩ đại.

Không lâu sau khi chồng học Pháp luyện công ở nhà thì vết thương lành lại, ngay cả ngón chân còn dính chút xíu da cũng mọc da lại. Ở đây phải nói thêm rằng sau khi ngón chân của chồng bị dập nát, anh ấy không được tiêm cầm máu hay uống thuốc giảm đau nhưng vết thương cũng không chảy máu nhiều, máu chỉ thấm vào miếng gạc quấn quanh vết thương, sau khi bị thương, toàn bộ bàn chân không sưng, chồng nói vết thương ở chân cũng không đau lắm, và anh ấy vẫn có thể nói chuyện với mọi người như bình thường. Nếu không nhìn thấy ngón chân của anh ấy, sẽ không biết anh ấy bị thương.

Người tài xế là một giáo viên, ông ấy đã kể câu chuyện này cho các học sinh của mình, học sinh lại kể câu chuyện này cho phụ huynh, như vậy, câu chuyện kỳ ​​diệu về Đại Pháp và việc Đại Pháp dạy người ta hướng thiện đã lan truyền trong địa phương chúng tôi. Một cụ bà hơn 80 tuổi nghe được chuyện này đã đích thân đến nhà tôi từ cách đó hàng chục cây số, khi thấy tất cả đều là sự thật, cụ bà xúc động và không ngừng rơi nước mắt. Bà nắm lấy tay tôi và không nỡ buông ra.

3. Cán bộ thôn đánh người – tự đánh chính mình

Lần nọ, trong cuộc họp đảng viên, cán bộ thôn yêu cầu người dân tố báo đệ tử Đại Pháp, còn trực tiếp nêu tên chồng tôi, người minh chân tướng kể lại chuyện này với chúng tôi, bảo chúng tôi phải cẩn thận. Sau khi chúng tôi nghe điều này thì quyết định trực tiếp đi giảng chân tướng cho cán bộ thôn.

Khi chúng tôi đến nhà cán bộ thôn, ông ấy vừa nhìn thấy chúng tôi thì như có tật giật mình, lo lắng ra mặt, và hỏi chúng tôi đến nhà ông ấy làm gì, ngữ khí rất bất thiện. Chúng tôi nói ra việc ông ấy yêu cầu người dân tố báo đệ tử Đại Pháp, và bảo ông ấy đừng làm điều này vì nó không tốt cho ông ấy. Ông ấy biết việc xấu mình đã làm không thể che đậy thì xấu hổ và tức giận, nên muốn đánh chúng tôi. Tôi thấy không thể giảng chân tướng cho ông ấy nên tính ra về, chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa, ông ấy liền vung nắm đấm đánh chồng tôi, thấy vậy, tôi nghĩ hãy tự đánh chính bản thân ông ấy, liền thấy tay phải của ông ấy đánh mạnh vào mặt bên trái ông ấy, tiếp theo ông ấy dùng chân đá mạnh vào chồng tôi, nhưng cú đá trượt do dùng lực quá mạnh khiến cả người ông ấy ngã mạnh xuống đất; lúc này, ông ấy đơn giản tức giận đến mức nhặt một hòn đá dưới đất ném vào chồng tôi, tuy nhiên, hòn đá không trúng người chồng tôi mà trúng vào một cái cây, sau đó nó bật khỏi cái cây và tự trúng vào người ông ấy. Bấy giờ ông ấy lẩm bẩm: Nếu ta nói thì sẽ bị trời đánh. Vừa dứt lời, trời đang nắng đẹp bất ngờ giáng xuống một tiếng sét lớn ngay bên cạnh ông ấy, lúc này ông ấy sợ hãi quay vào nhà. Chúng tôi cũng đi về. Một lúc sau, vợ trưởng thôn cùng con trai và con dâu đuổi theo, con trai ông ấy giơ nắm đấm định đánh chồng tôi lần nữa nhưng cú đấm lại trúng mẹ cậu ấy. Sau đó tôi phát chính niệm, họ ngừng quấy rầy và chúng tôi về nhà.

Kể từ đó, gia đình cán bộ thôn luôn gặp khó khăn trong mọi việc, cán bộ thôn liên tục đau ốm, con trai ông mắc bệnh ung thư và phải tốn rất nhiều tiền đến Bắc Kinh (chữa trị), con dâu lại bị người ta hành hung, sau đó bỏ đi sống với người khác. Còn vợ ông ấy tự chặt trúng vào chân của mình (khiến chân bị thương). Cừu của nhiều gia đình được chăn dắt cùng nhau nhưng đàn cừu của ông ấy luôn bị chết vì ăn phải thuốc trừ sâu. Có người nói vì sao gia đình ông ấy lại không suôn sẻ như vậy. Mọi người đều cho rằng gia đình ông ấy bị quả báo do bức hại đệ tử Đại Pháp. Từ đó trở đi, ông ấy không bao giờ dám bức hại đệ tử Đại Pháp nữa.

Nhân đây, tôi muốn khuyên những người vẫn chưa minh chân tướng đừng bị lừa dối bởi những lời dối trá của Trung Cộng, đừng bức hại người tốt. Thiện ác hữu báo, đừng đợi đến khi báo ứng đến mới biết hối hận, lúc đó đã muộn rồi.

4. Kinh doanh phát đạt trong thời gian dịch bệnh

Năm 2010, tôi bị bắt cóc đến trại lao động cải tạo, ngôi nhà bị lục soát, tất cả tài sản và vật dụng sinh hoạt đều bị tịch thu, ước tính tổn thất khoảng 100.000 Nhân dân tệ, chồng tôi buộc phải lưu lạc không nhà, để lại cha già hơn 80 tuổi và đứa con 14, 15 tuổi ở nhà một mình.

Sau một năm rưỡi, tôi được thả về nhà. Tôi đến căn phòng mà chồng tôi thuê, lúc đó, chúng tôi thậm chí không đủ tiền thuê nhà. Sau đó, tôi bắt đầu làm việc bán thời gian để kiếm tiền nuôi gia đình, sau mấy năm, số tiền còn lại cũng không nhiều.

Năm 2021, chúng tôi mở một quán ăn nhỏ. Có người nghe nói lúc này mà mở quán ăn thì ân cần khuyên nhủ chúng tôi: Bây giờ dịch bệnh nghiêm trọng, thành phố thường xuyên phong tỏa, các cửa hàng từng thịnh vượng đều đang kinh doanh ế ẩm hoặc thậm chí đóng cửa, vậy mà lại mở quán ăn vào thời điểm này, đó là không am hiểu hình thế, có thể sẽ thua lỗ. Chồng tôi cũng mất chính niệm và không muốn làm. Tuy nhiên, tôi kiên định tin tưởng những gì Sư phụ giảng, rằng người tu Đại Pháp có phúc phận. Vì vậy tôi tự mình điều hành quán ăn, nếu không biết phải làm thế nào, tôi sẽ thỉnh cầu Sư phụ, và sau đó có thể làm được.

Tôi nghiêm khắc chiểu theo tiêu chuẩn của người tu luyện, luôn luôn biết nghĩ cho người khác, việc kinh doanh ở quán ăn ngày càng tốt hơn, sau đó, quán ăn nhỏ không còn đủ chỗ nên chúng tôi chuyển đến một quán khác lớn hơn, chồng tôi cũng quay lại làm việc. Mọi người nói: Quán ăn khác vắng ngắt nhưng quán của chị ngày nào cũng đông khách, thậm chí còn có người chờ bàn. Lúc này tôi sẽ nói với họ rằng chúng tôi là người học Đại Pháp. Sau đó giảng chân tướng cho họ, mọi người biết chúng tôi là người học Đại Pháp, tất cả họ đều cảm thán trước vẻ đẹp của Đại Pháp. Về sau, chúng tôi còn mua được một căn hộ ba phòng ngủ và thanh toán đầy đủ, cuối cùng chúng tôi cũng có được một căn nhà cho riêng mình. Chứng kiến ​​điều này, mọi người đều ca ngợi Đại Pháp. Tôi thường nghe mọi người nói rằng sau khi ăn ở quán ấy (chỉ quán ăn của chúng tôi), tâm hồn họ được mở rộng hơn. Nói rằng những gì do đệ tử Đại Pháp làm ra đều có chất lượng tốt, môi trường tốt và con người cũng tốt. Tôi biết tất cả điều này đều do Sư phụ làm, không có Sư phụ thời thời khắc khắc bảo hộ, không có sự điểm ngộ từ bi của Sư phụ, chúng tôi sẽ không có ngày hôm nay.

(Phụ trách biên tập: Hồng Dương)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/6/27/疫情期間生意紅紅火火-479018.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/25/219663.html

Đăng ngày 07-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share