Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Canada
[MINH HUỆ 03-07-2024] Năm ngoái, tôi trải qua một quan nghiệp bệnh nghiêm trọng. Đối với tôi, đó là trải nghiệm khắc cốt ghi tâm, là quá trình phủ định cựu thế lực và vứt bỏ sinh tử. Bây giờ tôi viết ra để chia sẻ với các đồng tu.
Giả tướng nghiệp bệnh của tôi xuất hiện kể từ khi tôi bắt đầu học tiếng Pháp vào tháng 5 năm ngoái. Vào ngày 9 tháng 2 năm ngoái, tôi di cư [đến Canada] theo diện đoàn tụ gia đình, sau đó, con gái ghi danh cho tôi một lớp học tiếng Pháp. Vào ngày 26 tháng 4, tôi bắt đầu đến lớp học tiếng Pháp, tôi rất vui khi đến lớp, trong lớp có tổng cộng 12 học viên, tất cả đều là người ngoại quốc, trong đó có người Ả Rập và người da màu, chỉ có tôi là người Trung Quốc, cô giáo là người Pháp, khoảng 60 tuổi, mặc dù tôi nghe không hiểu mọi người nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt cho thấy họ rất chào đón tôi, mọi người ôm và gọi tên tôi rất thân thiết. Tôi tặng mỗi người một đóa hoa sen nhỏ, cô giáo rất thích, cô còn treo đóa hoa lên chiếc túi nhỏ mà cô xách đến lớp hàng ngày.
Nhưng khi đến lớp, tôi hoàn toàn không hiểu cô giáo nói gì, tôi rất bực bội, nổi cả mụn nước trên miệng, khi lên lớp thì muốn ngủ, ban đêm tôi bắt đầu mơ thấy ác mộng, có khi cả đêm không ngủ được, tôi rất khổ não. [Nhưng] hàng ngày tôi đều kiên trì đến học tiếng Pháp, cô giáo thấy trạng thái của tôi không đúng, một ngày nọ, cô tìm một nhân viên biết nói tiếng Trung đến phiên dịch cho tôi khi chia sẻ với cô, cô ấy nói cô giáo rất thích tôi, nhưng tôi lên lớp thì ngủ, rất đáng tiếc và lãng phí thời gian, cô giáo lo lắng cho tôi. Khi ấy, tôi bật khóc, tôi nói tôi cũng sốt ruột, nghe không hiểu, nên không có tinh thần, tôi nói không muốn học nữa. Cô giáo nói rất tiếc, có nhiều người muốn học nhưng không thể vào lớp này, cô bảo tôi suy nghĩ lại rồi quyết định. Tôi đã quyết định nghỉ học mà không thảo luận với con gái.
Tiếp theo đó, ma nạn trong gia đình cũng đến, con gái và con rể coi thường tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt khác, hai con nói rằng tôi ngồi đó kiếm được tiền mà không đi (bởi vì mỗi tháng chính phủ đều tài trợ 1 ngàn dollar Canada cho tôi học tiếng Pháp), cháu gái nhỏ cũng coi thường tôi, tôi thực sự cảm thấy hơi khó sống.
cựu thế lực hạ thủ với tôi bằng cách này, trước tiên chúng khiến tinh thần của tôi sụp đổ, sau đó giả tướng nghiệp bệnh xuất hiện. Tôi đi tiểu ra máu, tiểu tiện khó khăn, đau bụng, không thể ăn cơm, toàn thân không có sức, học Pháp không nhập tâm, không thấy nội hàm của Pháp, khi đọc Pháp trên mạng, tôi thường bị sót chữ, cảm giác như đồng tu không hoan nghênh tôi đọc Pháp, tôi tìm [đồng tu] kỹ thuật để sửa vài lần nhưng vẫn bị sót chữ, tôi học Pháp không vô, đầu não trống rỗng, tinh thần mơ màng, sau đó tôi cảm thấy như sống không bằng chết.
Một ngày nọ, đồng tu gọi điện thoại cho tôi và hỏi: Sao chị không lên mạng học Pháp? Tôi bật khóc và nói với đồng tu: Trạng thái của tôi hiện không tốt, tôi không thể học tiếng Pháp nữa, học Pháp cũng không nhập tâm, đọc Pháp trên mạng thì sót chữ. Đồng tu nói: Ái chà! Chẳng phải cựu thế lực hạ thủ với chị rồi sao? Khi nghe vậy, tôi thấy kinh ngạc, tôi thầm nghĩ: Sư phụ mượn miệng của đồng tu để điểm hóa mình phải không? Tại sao cựu thế lực hạ thủ và bức hại mình? Tôi nghĩ chắc hẳn mình có sơ hở trong tu luyện, nên vấn đề xuất hiện, thậm chí còn là vấn đề lớn.
Tôi tĩnh tâm, hướng nội tìm, và tìm thấy một loạt nhân tâm như oán hận, sĩ diện, hiển thị, hoan hỷ cũng như tâm chứng thực bản thân.
1. Trừ bỏ tâm oán hận đối với con gái
Chồng tôi đột nhiên bị đau tim và qua đời khi anh mới 45 tuổi, năm đó tôi 40 tuổi, còn con gái mới 16 tuổi, cháu vừa thi đậu trung học. Một mình tôi mưu sinh để nuôi con học đại học, rồi cho con du học và di cư đến Canada, cho đến hôm nay, cháu đã có tiền đồ, thì tôi mới đến Canada đoàn tụ với con.
Tôi đến Canada hơn ba năm nay, luôn làm bảo mẫu miễn phí, [con] chưa từng cho tôi một xu, tôi chỉ có thể dùng số tiền nghỉ hưu hơn 1 ngàn nhân dân tệ để đổi sang dollar Canada. Năm trước, khi đến Pháp hội Canada, tôi đã đổi 500 dollar Canada với con. Rõ ràng đó là tiền của tôi, nhưng tôi lại nói đó là tiền con gái cho mình, chẳng phải tôi nói dối rồi sao? Đó là tư duy kiểu văn hóa Đảng, là tâm sĩ diện.
Năm ngoái, khi đến Quebec để quảng bá Shen Yun, trên xe chúng tôi có bốn đồng tu, đồng tu chi trả toàn bộ tiền ăn, hôm sau khi tặng hết tài liệu quảng bá, đồng tu nói, mọi người ăn xong rồi hãy về! Nhưng tôi không có tiền, và không thể ăn [bằng tiền] của đồng tu, vì vậy tôi nói mình không đói, về nhà mới ăn. Sau khi đồng tu xuống xe, một mình tôi ở trên xe, tâm oán hận đối với con gái lại xuất hiện, tôi thầm nghĩ: Mẹ cho con số tiền cả đời mẹ kiếm được, còn lại 100 ngàn cuối cùng mẹ cũng cho con, cho đến hôm nay, con đã có tiền đồ, con nên đền đáp mẹ chứ?! Tại sao con không cho mẹ một xu nào? Tôi oán hận con gái, tôi khóc rất lâu, và không thể buông bỏ [nhân tâm đó].
Thông qua học Pháp, tôi đã buông bỏ được, tôi ngộ rằng có lẽ đời trước hoặc đời nào đó mình nợ con gái rất nhiều, đời này mình trả lại cho con, bởi vì mình phải tu trở về, mình nên cảm ơn con mới phải! Sau khi tôi vượt qua quan nghiệp bệnh, cả tâm lẫn thân đều thay đổi, thực sự là trước sau hai tầng trời, tôi cam tâm làm tiểu hòa thượng ở nhà của con gái, bây giờ hàng ngày tôi đều vui vẻ, mặc dù đi làm rất vất vả, nhưng làm việc nhà cũng không kém, hơn nữa tất cả số tiền mà tôi kiếm được đều do con gái quản lý trên điện thoại, con có thể tùy ý sử dụng. Đôi khi con gái nói với tôi: Mẹ ơi, hôm nay con dùng tiền của mẹ để mua thức ăn nhé. Tôi vui vẻ, tâm thái thản nhiên, và nói: Con mua đi!
Tôi đã thay đổi, không còn oán hận con gái nữa. Con gái và con rể cũng thay đổi, hàng tuần tôi đều đến trường đại học McGill để học Pháp, khi trở về, hai con chủ động đến trạm xe buýt để đón tôi. Đó là uy lực của Đại Pháp, là tấm lòng từ bi của Sư phụ, tôi tin rằng một ngày nào đó con sẽ bước vào [tu luyện] Đại Pháp, con gái không hiểu Đại Pháp là vì tôi còn có nhiều nhân tâm chưa vứt bỏ, khiến con không thể thấy những gì Đại Pháp triển hiện cho tôi, nếu một ngày nào đó con gái bước vào [tu luyện] Đại Pháp, thì tu luyện của tôi sẽ tiến vào một tầng thứ cao hơn nữa.
2. Tâm hiển thị là một trong những mầm mống tai họa của tự tâm sinh ma
Tôi biết tâm hiển thị của mình rất nặng, mặc dù tôi luôn trừ bỏ tâm hiển thị, nhưng tôi vẫn chưa bỏ được. Ví như, có người hỏi tôi: Bộ trang phục này của chị rất đẹp, chị mua ở đâu vậy? Tôi sẽ tự tin trả lời: Đây là trang phục mà tôi đổi với con gái. Ý của tôi là muốn cho người ta thấy mình có vóc dáng đẹp, có thể mặc trang phục của con gái. Đôi khi nói xong, tôi mới nhận ra, [tôi nghĩ] lần sau mình sẽ không nói như vậy nữa, nhưng lần sau có người hỏi tôi, thì tôi lại nói. Tôi nghĩ tâm hiển thị này khó bỏ đến thế!
Khi tôi thu thập chữ ký nhiều hơn người khác, tôi sinh ra tâm hoan hỷ, khi đồng tu chỉ ra cho tôi tặng tờ rơi như thế này không đúng như thế kia không đúng, hoặc đồng tu nói tất cả những tờ rơi mà tôi tặng đều bị vứt vào sọt rác, thì tôi nói đó không hẳn là [tờ rơi] tôi tặng! Tôi thầm nghĩ [đồng tu] tật đố vì tôi thu thập nhiều chữ ký. Khi nghĩ lại, tôi thấy không đúng! Người tu luyện phải hướng nội tìm, xem kỹ mình có tâm hiển thị hay không, Sư phụ mới thực sự cứu người, đệ tử chỉ chạy tới chạy lui và mở miệng [nói chuyện] thôi, cứu được bao nhiêu người là từ bi vô lượng của Sư phụ, làm sao tôi có thể tranh công lao với trời chứ?
Năm ngoái, khi tham gia vài buổi chia sẻ của hạng mục quảng bá [Shen Yun], tôi cũng có tâm hiển thị và chứng thực bản thân, còn nhớ tại một buổi chia sẻ, tôi chỉ viết ý chính thì bắt đầu chia sẻ, người điều phối hỏi tôi có bài chia sẻ hoàn chỉnh không? Tôi trả lời không có, và còn hỏi lại một câu: Tôi chia sẻ như thế này không được à? Người điều phối trả lời: Được. Bây giờ nghĩ lại, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ.
Mặt khác, tôi còn coi công tác Đại Pháp như tu luyện, tôi chưa tu tốt trong gia đình, vì hôm sau tôi đi tặng [tờ rơi] quảng bá Shen Yun, nên tôi thu xếp làm việc nhà vào buổi tối, con rể không đồng ý để tôi làm việc nhà vào buổi tối, cháu rất giận và đã tắt đèn. Con gái chỉ vào mặt tôi và nói: Mẹ ích kỷ lắm.
3. Chính niệm chính hành, vượt qua quan nghiệp bệnh
Sau khi tìm thấy những nhân tâm này, tôi bắt đầu phát chính niệm, tôi nói: Mình là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, Sư phụ và Đại Pháp quản mình, mình không thuộc về tam giới quản, từ căn bản mình không thừa nhận tất cả an bài của cựu thế lực.
Ban đêm tôi không thể ngủ, vừa chợp mắt thì nằm mơ thấy bạn học và thân nhân quá cố, rồi nhiều lần giật mình tỉnh giấc. Một lần nọ, tôi nằm mơ thấy mình bán hàng ở bên đường, có hai người đàn ông mặc trang phục màu đen u ám đến hỏi tôi: Chị có bán giường của người chết dành cho trẻ em không? Tôi trả lời không có. Hai người đàn ông nhìn tôi rồi rời đi.
Tôi tỉnh mộng và nghĩ: Giấc mơ này điểm hóa mình điều gì? Tôi tuyệt đối không thừa nhận tất cả an bài của cựu thế lực. Tôi nhất định phải vứt bỏ sinh tử, thực sự vứt bỏ sinh tử từ tận đáy lòng, chứ không phải chỉ nói trên miệng. Tôi nghĩ, mình không thể nằm trên giường, không thể để con gái biết, như vậy con sẽ đưa mình đến bệnh viện, và cựu thế lực sẽ rất vui. Tôi lê thân thể bị nghiệp bệnh đến tham gia các hoạt động Đại Pháp, và làm việc nhà như bình thường.
Một ngày nọ, con rể gõ cửa phòng của tôi và hỏi: Mẹ ơi, sao mẹ không quét vườn? Tôi trả lời mấy ngày trước quét rồi. Con rể nói: Mẹ nói vậy thì hôm nay mẹ ăn cơm, ngày mai mẹ không ăn rồi. Tôi nói: Được rồi, lát nữa mẹ quét. Nhưng tôi không có sức để làm! [Tôi nghĩ,] không có sức để làm thì tôi vẫn cứ làm. Con gái cũng nói tôi không làm cái này cái kia, tôi biết đó không phải là con gái nói, mà là cựu thế lực muốn tôi nằm lên giường. Tôi không thừa nhận an bài của cựu thế lực.
Trong [quan] nghiệp bệnh nghiêm trọng và ma nạn gia đình, tôi vẫn ra ngoài [làm việc]. Đồng tu tìm cho tôi công việc gói bánh sủi cảo ở nhà hàng, công việc cũng rất vất vả. Nhà hàng nằm ở khu phố người Hoa, tôi làm việc từ 11 giờ sáng đến 10 giờ tối. Tôi ở rất xa nhà hàng, hàng ngày gần 12 giờ đêm tôi mới về đến nhà. Về cơ bản, tôi không coi mình là bệnh nhân, và phủ định can nhiễu của cựu thế lực. Một lần nọ, khi đi diễn hành ở Quebec, tôi chịu trách nhiệm thu thập chữ ký, hôm đó cơ thể của tôi không hề cảm thấy khó chịu, tôi luôn kiên trì thu thập chữ ký cho đến cuối cùng, khi ra về, người điều phối còn khen ngợi tôi, tôi biết đó là Sư phụ mượn miệng của đồng tu để khích lệ mình.
Sau khi Sư phụ đăng tải kinh văn “Tránh xa hiểm ác”, “Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc”, [kinh văn] giống như chiếc chùy nặng đánh thức tôi. Tôi thực sự cảm thấy Sư tôn vất vả vì cứu đệ tử. Pháp của Sư phụ khiến tôi chấn động, thực sự rất nguy hiểm, tất cả quan nghiệp bệnh mà tôi gặp đều do tâm chấp trước và nghiệp lực của mình tạo thành phải không? Vậy nên, cựu thế lực mới hạ thủ độc ác với tôi!
Tôi đọc kinh văn của Sư tôn hết lần này đến lần khác, mỗi lần tôi đều khóc lớn, thực sự sám hối trước Sư tôn vĩ đại, tôi phát chính niệm lớn mạnh từ tận đáy lòng, mình sẽ vứt bỏ những tâm chấp trước đó từ bản nguyên của sinh mệnh. Giả tướng nghiệp bệnh của tôi cũng dần dần biến mất! Sư phụ đã gỡ bỏ những vật chất bất hảo từ không gian khác, cơ thể của tôi hoàn toàn bình phục, trong khi kiên định tín Sư tín Pháp, cuối cùng tôi đã vượt qua quan nghiệp bệnh. Đệ tử khấu bái Sư tôn từ bi vĩ đại!
Bên trên là nhận thức của tôi khi vượt qua quan nghiệp bệnh gần đây để chia sẻ với các đồng tu. Nếu [tôi] có chỗ nào chưa dựa trên Pháp, thì mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/7/3/最近闖過病業關的體會-473257.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/30/219282.html
Đăng ngày 24-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.