Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 02-07-2024] Một buổi sáng, tôi đang chép Pháp, chép được một lúc thì tôi cảm thấy khát, bèn đứng dậy đi uống nước. Uống xong, tôi lại phát hiện trong ngăn kéo có chà là khô, liền ăn mấy quả; sau khi chép thêm được một lúc, tôi thấy mệt và buồn ngủ, liền gục xuống bàn ngủ một lát. Một lúc sau, tôi đã có một giấc mộng.

Trong giấc mộng, tôi nhìn thấy hình ảnh Sư phụ hồi trẻ mặc áo sơ mi cộc tay màu trắng giống lúc giảng Pháp ở Tế Nam, Sư phụ ngồi bên một chiếc bàn hình chữ nhật lớn, hai tay cầm một cuốn sách và chăm chú đọc. Còn tôi đứng ở phía đầu kia chiếc bàn, miệng đang nhai đồ ăn, tay cầm đồ uống, lại không cẩn thận làm rơi cuốn sách Đại Pháp rất dày màu vàng kim, bìa sách úp thẳng xuống đất. Tôi sợ hãi và đau lòng, sợ Sư phụ sẽ phê bình mình, tôi vội vã quỳ xuống cẩn thận nâng cuốn sách lên. Sau đó tôi lặng lẽ nhìn Sư phụ, thì thấy Sư phụ không ngẩng đầu lên, dường như Ngài đã không thấy gì cả và vẫn chăm chú đọc sách. Đột nhiên tôi nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng máy phát một ca khúc người thường, âm thanh rất lớn lại còn rất nực cười. Tôi nghĩ, không được rồi, làm sao có thể bật ca khúc người thường như vậy? Chẳng phải sẽ ảnh hưởng Sư phụ đọc sách sao? Tôi liền vội vàng chạy đi tắt loa. Tôi lại nhìn Sư phụ, Sư phụ không có phản ứng gì giống như Ngài không nghe thấy gì cả, không bị ảnh hưởng gì, như thể tất cả những sự tình biến hoá xung quanh, bất kỳ thanh âm nào đối với Ngài đều không tồn tại, Ngài vẫn trang nghiêm chăm chú đọc sách.

Sau khi tỉnh lại, tôi rất chấn động, chẳng phải Sư phụ đã dùng bản thân để dạy tôi, một đệ tử, làm sao để trang nghiêm học Pháp sao? Tôi tu luyện đã 18 năm rồi, việc học Pháp có lúc vẫn cứ có vấn đề, định lực không đủ, chịu khổ không đủ, nghiêm chỉnh cũng không đủ. Cảm ân Sư tôn đã điểm hoá.

Có một lần, tôi liền định trụ bản thân hai giờ đồng hồ không cho phép động, nghiêm túc nhập tâm học Pháp, khát không uống, đói cũng không ăn, khi tôi kiên trì tiếp tục, tôi nghe thấy ở không gian khác có tiếng chuông vàng, Sư tôn đã khích lệ tôi tinh tấn.

Tôi ngộ ra rằng bản thân là đệ tử Đại Pháp, đến thế gian là để chịu khổ tu luyện bản thân, gánh vác sứ mệnh cứu người trọng đại, không nên giống như người thường hưởng thụ cuộc sống an nhàn. Người tu luyện chúng ta là tương phản với người thường, ‘Cật khổ đương thành lạc’ (Tạm dịch: Lấy chịu khổ làm vui(Khổ Kỳ Tâm Chí, Hồng Ngâm) mới đúng. Từ đó trở đi, bình thường tôi không ngủ trưa nữa, ở văn phòng học Pháp, mệt quá thì gục xuống bàn chợp mắt một lúc. Có lần, tôi lại ‘buông lỏng một lần’, trong khi ngủ trưa mơ thấy chính mình đang lái xe điện phóng đi rất nhanh, nhưng lúc nhìn thấy đích đến rồi thì xe hết điện, tôi phải tìm chỗ để nạp điện. Tôi quyết định phải chân tu thực tu ‘không phóng túng’, nghiêm túc học Pháp, và tôi thường được thấy Pháp lý triển hiện.

Có một lần chồng tôi nói tôi không tốt, rồi người nhà ngoại không tốt thế nào. Tôi không phục, muốn nói lý với anh, nhưng vừa mới mở miệng một chút anh đã đập bàn quát, lại còn nói những lời rất khó nghe. Tôi rất thống khổ, tâm oán hận nổi lên. Bản thân vốn quan tâm chăm sóc chồng rất cẩn thận chu đáo, nhà mẹ tôi cũng không làm gì động chạm đến anh, tôi ấm ức, tiêu cực, còn muốn tranh đấu với anh ấy. Rồi tôi lại nghĩ: Không được, mình là tu Đại Pháp, tu Chân-Thiện-Nhẫn, phải nghe theo lời Sư phụ giảng ‘giữ tâm tính’, hướng nội tìm, có khổ mấy, có oan uổng mấy thì cũng không được hướng ngoại nhìn chỗ thiếu sót của người khác, nhất định là ở tâm tính mình có vấn đề, không có việc gì là ngẫu nhiên cả. Sau khi hướng nội tìm, tôi phát hiện ra chấp trước tự ngã, tâm chứng thực bản thân, tự mãn không khiêm tốn, còn có tâm tranh đấu, tâm oán hận, tâm tật đố v.v.. Tôi phải nhanh chóng tu bỏ chúng!

Tôi vừa nghĩ như vậy, thiên mục liền nhìn thấy Sư phụ khích lệ tôi. Tôi nói với chồng: Vẫn là em không đúng rồi, em không nên có tâm hiển thị, chứng thực bản thân, tự mãn không khiêm tốn, em vẫn tranh đấu, oán hận, tật đố với anh, em làm sao mà vẫn còn nhiều nhân tâm thế này, khi nào mới có thể tu sạch đây, thật sốt ruột quá! Tôi thừa nhận chỗ sai, không tranh chấp nữa, thì chồng tôi đang công kích cũng tự nhiên im bặt, gương mặt anh biểu lộ cảm động, không nói một lời nào nữa. Về sau anh cũng hiếm khi xử sự như vậy, can nhiễu cũng theo đó biến mất.

Đệ tử vô vàn cảm ân Sư phụ từ bi khán hộ! Sư tôn vĩ đại đã vì chúng đệ tử mà chịu đựng quá nhiều, lại thêm vì thế nhân mà gánh chịu nhiều như thế, các đồng tu, chúng ta hãy nhắc nhở lẫn nhau, tu luyện đã đến tối hậu ‘đừng phóng túng’, đoái hiện thệ ước, không phụ Sư ân!

Trên đây là thể ngộ của cá nhân tôi, tầng thứ hữu hạn, có chỗ nào chưa đúng xin từ bi chỉ rõ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/2/468928.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/8/218932.html

Đăng ngày 24-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share