Bài viết của Tân Sinh, đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-05-2024] Một năm sau khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận thấy mẹ có những thay đổi lớn. Với sự động viên của bà và các học viên khác, tôi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2000. Lúc đó, tôi đang là học sinh trung học. 24 năm đã trôi qua, giờ tôi đã là bà mẹ hai con. Đó là một chặng đường gập ghềnh và tôi sẽ không thể đi xa đến thế nếu không có sự hướng dẫn và chăm sóc của Sư phụ và Đại Pháp. Tôi muốn nhân kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới để chia sẻ câu chuyện về hai con của tôi được thụ ích cả về thể chất và tinh thần nhờ tu luyện Đại Pháp với các đồng tu, đồng thời bày tỏ lòng biết ơn của mình tới Sư phụ.
Khi mới bắt đầu tu luyện, nhận thức của tôi còn thiên về cảm tính. Tôi chủ yếu nghe theo mẹ. Sau khi kết hôn với một người không phải là học viên và sinh con, tôi đã lơ là, có lúc đã ngừng tu luyện. Tôi đã bị lạc lối suốt một thời gian dài.
Ngay sau khi con gái tôi chào đời, tôi thấy một vết chàm đỏ gần tai cháu. Tôi không suy nghĩ nhiều và bôi một ít thuốc mỡ lên. Bất cứ khi nào trạm y tế làng thông báo đợt tiêm vắc-xin hoặc cho cháu uống thuốc gì, tôi đều làm. Da cháu ngày càng tệ hơn trong vài tháng liền. Những đứa trẻ khác thì da nhẵn mịn, còn da con gái tôi lại khô và nhăn nheo.
Càng lớn cháu càng hay khóc. Tôi cảm thấy cháu rất khó chịu và không ngủ ngon được. Vì cháu dễ thức giấc ngay cả khi có tiếng động nhỏ nhất, nên tôi cũng không ngủ yên được và phải đi rón rén khi cháu ngủ.
Da của cháu ngày càng khô, nhất là vùng da mặt, có cảm giác như bị rộp lên và đóng vảy cứng, đôi khi có vài chỗ nổi mụn mủ. Hai bàn tay nhỏ không bao giờ có cảm giác mềm mại, trông như thể đã phải lao động chân tay nhiều năm vậy.
Nhà tôi có người nói rằng con gái tôi mắc bệnh chàm, có người lại cho rằng con bé bị bệnh vẩy nến do sốt phổi. Thời gian này, nhiều người thân, bạn bè đã giới thiệu đủ kiểu chữa trị theo kinh nghiệm cá nhân như bôi thuốc mỡ, nha đam, thuốc dân gian hoặc giới thiệu bác sỹ đến khám. Mặt con gái tôi trở thành chỗ thử nghiệm đủ loại phương thuốc dân gian, một số có tác dụng đôi chút thời gian đầu, nhưng không lâu, còn hầu hết đều không có tác dụng gì. Con gái tôi thường xuyên khóc lóc vì đau đớn, còn tôi thấy vô cùng khổ sở.
Trong thời gian này, chúng tôi nhận thấy chỉ cần về nhà bà ngoại, là con gái tôi trông đã khá hơn rất nhiều. Chỉ cần đưa con về nhà mẹ đẻ, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn. Bởi vì mẹ tôi là đệ tử Đại Pháp, nên sau khi về nhà mẹ, chúng tôi lại có môi trường tu luyện. Tôi cảm thấy năng lượng thuần chính của mẹ đã tạo nên những thay đổi này. Ngay cả khi bà chỉ chơi một vài bản nhạc Pháp Luân Đại Pháp cho con gái tôi nghe, làn da của cháu đã nhanh chóng hồng hào, xinh xắn. Đáng buồn thay, tôi vẫn không nhận ra những thay đổi tích cực đó là dấu hiệu để tôi tiếp tục tu luyện. Tình trạng này kéo dài trong nhiều năm.
Suy cho cùng, con gái tôi được sinh ra trong gia đình tôi và có duyên lớn với Đại Pháp. Khi con gái tôi được khoảng ba tuổi, bước ngoặt của cháu đã đến. Khối lượng công việc của tôi trở nên quá tải, nên tôi không có thời gian chăm sóc cháu. Tôi đã để cháu ở với mẹ một thời gian. Mẹ tôi đã dạy cháu học thuộc nhiều bài thơ trong Hồng Ngâm và cho cháu xem tất cả các đĩa DVD Shen Yun mà bà có. Con gái tôi thích đến mức xem đi xem lại các buổi biểu diễn Shen Yun và xem hết cả ba đĩa DVD của mẹ tôi, đến mức cháu biết đĩa nào có tên chương trình gì và được diễn vào năm nào. Cháu vui vẻ hô lên “Shen Yun” khi thấy tấm áp phích quảng bá Shen Yun trên đường phố. Cháu nhắc lại một số Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp khi mẹ tôi nói với cháu. Đôi khi, cháu chỉ vào không khí và nói: “Bà nhìn kìa, Sư phụ mặc áo cà sa màu vàng và đi theo con.” Khi mẹ tôi hỏi: “Con có thấy Sư phụ ở bên bà không?” Con gái tôi trả lời: “Có”
Sau khi bắt kịp tiến độ công việc, tôi về nhà mẹ đón con gái, và không thể tin vào mắt mình. Con gái tôi trông như một người khác hoàn toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, da mịn màng như những đứa trẻ cùng tuổi. Cháu trở nên khỏe mạnh. Những người biết cháu trước đây đều bị kinh ngạc khi thấy cháu. “Con bé thật xinh xắn làm sao, hoàn toàn khác trước đây”, một người nói. Bây giờ con gái tôi đã 16 tuổi và bạn bè đều khen ngợi vẻ ngoài xinh đẹp của nó.
Con gái tôi cũng chín chắn hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi. Cháu biết cách tránh những thói quen xấu mà một số bạn bè của cháu có. Trong lớp khoa học chính trị, cháu nhìn thấu những dối trá do tà đảng tuyên truyền. Đôi khi tôi trích dẫn các Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp và dặn cháu tránh xa những điều cháu không nên làm.
Tôi còn có một bé trai nhỏ hơn con gái. Cháu đã nghe Sư phụ giảng Pháp và nhạc luyện công trước khi cháu được sinh ra. Cháu rất hiếu động, lúc nào cũng chạy nhảy xung quanh. Một hôm, cháu bị ngã sứt răng cửa. Vài ngày sau, chiếc răng bị sún, chuyển sang màu đen và từ từ rụng ra từng mảnh cho đến khi chỉ còn lại một chút chân răng. Một đứa trẻ khác ở nhà trẻ đã đẩy cháu, khi cháu ngã xuống đất thì bị chân răng đâm xuyên qua nướu, gây chảy máu. Tôi phải nhờ nha sỹ nhổ bỏ chân răng cho cháu.
Gần hai năm nay, cháu bị mất răng cửa không thể phát âm chính xác một số từ. Sau một thời gian, chúng tôi bắt đầu lo lắng. Một bác sỹ nói với chúng tôi rằng cháu có thể cần trồng răng để thay thế chiếc răng đã mất. Vì nghĩ mình không đủ khả năng chi trả chi phí trồng răng, tôi bắt đầu lo lắng. Mẹ tôi bảo con trai tôi xin Sư phụ Lý một chiếc răng, và cháu đã xin Sư phụ. Một ngày sau khi vào lớp một, con trai tôi vui vẻ kể cháu cảm thấy cái nướu rỗng rất cứng, mơ hồ nhìn thấy một chiếc răng trắng nhỏ ló ra ngoài, chúng tôi đều rất vui mừng. Chúng tôi cảm thấy rất hạnh phúc và tin rằng Sư phụ đã tặng cho cháu một chiếc răng.
Tôi chưa bao giờ phải lo lắng về các con mình khi chúng lớn lên lớn lên khỏe mạnh dưới sự gia trì của Đại Pháp. Chúng không bị ảnh hưởng bởi những xu thế không lành mạnh trong xã hội hiện nay. Hàng năm vào những ngày nghỉ lễ, hai cháu gửi lời chúc mừng Sư phụ cùng những bức tranh chúng vẽ. Ốm đau gì, các cháu cũng không uống thuốc. Các cháu học các bài giảng hoặc nghe nhạc Pháp Luân Đại Pháp là khỏi rất nhanh.
Đôi khi, các con tôi bỗng rất khó tính, không chịu nghe lời. Đó là những lúc tôi lơ là trong tu luyện và cần phải hướng nội và đề cao. Tôi đã học Pháp với các con, và chúng tôi cùng nhau đề cao.
(Bài chia sẻ được chọn để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minh Huệ Net)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/30/478195.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/6/218496.html
Đăng ngày 03-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.