Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-02-2024] Vào năm 1994, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện cả tâm và thân cổ xưa. Tôi vinh dự được tham gia khóa giảng Pháp cuối cùng ở Đại Liên của Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Lần đầu tiên nhìn thấy Sư phụ, tôi có cảm giác dường như Ngài rất thân quen-như thể tôi đã từng nhìn thấy Sư phụ trước đây rồi. Tôi vui mừng đến nỗi nước mắt cứ tuôn rơi. Tôi hạ quyết tâm sẽ chiểu theo lời dạy của Sư phụ và tu luyện bản thân thật tốt.

Được điểm ngộ vào thời điểm khó khăn nhất

Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi cũng không thoát khỏi bị bức hại. Để tránh bị bắt vì kiên định đức tin của mình, tôi đã rời khỏi nhà. Năm 2003, cha tôi qua đời. Cho đến tận giây phút cuối cùng, ông vẫn còn lo lắng cho sự an toàn của tôi và sợ bị cảnh sát sách nhiễu. Chồng tôi thì nhập viện nhưng tôi không thể chăm sóc cho anh. Lúc đó, tôi được bảo phải rời điểm sản xuất tài liệu vì người điều phối và tôi có quan điểm bất đồng. Cảnh sát đang truy lùng tôi khắp nơi, và tôi không có nơi ẩn náu. Tôi đã chịu áp lực rất lớn. Đó là thời điểm khó khăn nhất trong cuộc đời tôi.

Lúc đó Sư phụ từ bi đã động viên và điểm ngộ cho tôi trong hai giấc mơ. Giấc mơ đầu tiên, một hàng cảnh sát vũ trang đã nổ súng máy vào tôi. Nhưng đạn chỉ xuyên qua người tôi và tôi vẫn tiến bước về phía họ. Tôi không bị đánh bại. Giấc mơ thứ hai, tôi và các học viên khác đang ở trong lớp làm bài thi. Tôi nộp bài với trang bìa có dòng chữ lớn: “Bảo vệ Đại Pháp bằng sinh mệnh“.

Hai giấc mơ này đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng tôi. Từ đó trở đi, sự uy nghiêm của Đại Pháp đã bén rễ sâu trong tâm tôi và giúp tôi vượt qua mọi khó khăn trên con đường sau này.

Thoát khỏi vụ bắt giữ phi pháp

Cuối kỳ Thế Vận Hội năm 2008, tôi cùng bốn học viên lấy 1.000 cuốn tài liệu thông tin Pháp Luân Đại Pháp đến một vùng xa xôi để phân phát. Cảnh sát địa phương đã phát hiện và đưa chúng tôi về đồn. Họ nghĩ tôi là người đứng đầu và bắt đầu thẩm vấn tôi ở một phòng riêng. Bốn cảnh sát nhìn tôi với vẻ mặt hung tàn. Tôi thông cảm cho họ vì trong vô tri mà họ đang giúp đỡ ĐCSTQ hành ác. Tôi bình tĩnh nói: “Tôi đến đây là vì các anh. Các anh có biết Pháp Luân Đại Pháp là Pháp của vũ trụ, là môn tu luyện Phật gia hay không? Nghe theo ĐCSTQ phá hoại Phật Pháp sẽ có hại cho các anh đó. Sau Đại Cách mạng Văn hóa, ĐCSTQ đã bắt giữ hơn 700 công chức, công tố, và các viên chức thi hành luật và để đối phó với tình trạng bất ổn của công chúng, đã giết chết họ”. Các cảnh sát im lặng chăm chú lắng nghe. Cuối cùng họ viết một câu “Không bình luận“ vào hồ sơ và cố gắng kết thúc vụ án.

Nhưng trưởng đồn cảnh sát cho rằng trường hợp của tôi có thể là bước đệm để ông ta thăng chức. Vì vậy ông ta đã làm lớn chuyện và báo cáo cho cảnh sát thành phố và thậm chí cho cảnh sát tỉnh. Lúc 8 giờ tối, chúng tôi bị đưa đến trại tạm giam của huyện lân cận. Trên đường đi chúng tôi không ngừng phát chính niệm. Khi chúng tôi gần đến trại tạm giam thì cả hai chiếc xe bất ngờ đổi hướng và khói trắng bốc lên. Cảnh sát ngồi phía trước lấy tay che ngực, mặt tái xanh. Ông ấy có vẻ đau đớn và nghĩ rằng tôi đang nguyền rủa ông ta. Một cảnh sát khác hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch. Tôi nói với họ: “Tôi không nguyền rủa các anh. Các anh nên xem việc này như một lời cảnh tỉnh của thiên thượng để ngừng tham gia vào cuộc bức hại”.

Cuối cùng khi chúng tôi đến trại tạm giam, chúng tôi từ chối công khai danh tính hay ký kết bất cứ điều gì. Trại tạm giam từ chối nhận chúng tôi và cảnh sát phải đưa chúng tôi quay lại.

Tôi hướng nội, không ngừng quy chính bản thân và loại bỏ tâm hoảng sợ. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Khoảng nửa đêm, chúng tôi đến gần thành phố và họ dừng lại ở một nhà hàng, chỉ để một cảnh sát trông chừng chúng tôi. Tôi tìm cớ để xuống xe và chạy về phía cánh đồng bắp. Nhưng một cảnh sát đã bắt được tôi và túm tóc tôi lôi ngược trở lại xe. Tôi vùng vẫy và thoát ra, chạy vào lề đường và cố gắng bắt một chiếc taxi đang chạy ngang qua, nhưng tài xế không dám dừng lại. Một chiếc xe khác xuất hiện ngay sau đó, người tài xế nói: “Lên xe, tôi sẽ cứu chị“. Ngay khi tôi bước lên xe, trời bắt đầu tỏa sương mù dày đặc. Hai tiếng sau, tôi đã về đến nhà. Tôi cảm ơn tài xế nhiều lần và trả tiền xe cho anh ấy gấp đôi. Tôi rất rõ ràng rằng Sư phụ một lần nữa đã bảo hộ tôi.

Cảnh sát liễu giải chân tướng

Năm 2015, tôi và hai đồng tu ra ngoài phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Khoảng 11 giờ, chúng tôi tách nhau ra tại ngã tư. Tôi nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đi theo một đồng tu. Tôi muốn cảnh báo cho cô ấy nhưng lại không biết số điện thoại của cô ấy, vậy nên tôi đã chạy xe đạp đến nhà đồng tu này.

Khi đến nơi, tôi thấy chiếc xe hơi đậu trước căn nhà và hai thanh niên đang chụp hình. Họ nhìn thấy tôi và chụp hình tôi. Tôi không nghĩ ngợi nhiều, đi thẳng vào nhà đồng tu và bảo cô ấy rằng cô đã bị theo dõi: “Cảnh sát mặc thường phục đang theo dõi cô từ bên ngoài. Hãy thông báo cho các học viên khác không đến đây học Pháp nhóm vào chiều nay nhé”.

Khi tôi cố gắng rời đi, một vài cảnh sát đã bắt tôi lại và đưa tôi về đồn. Họ nhốt tôi trong một căn phòng nhỏ. Tôi bình tĩnh và liên tục niệm Pháp. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm cho mình.

Khoảng 5 giờ chiều, tôi bị đưa đến phòng thẩm vấn. Hai cảnh sát hỏi tên tôi và dọa sẽ đưa tôi đến Trại Lao động Cưỡng bức Mã Tam Gia khét tiếng, nơi nổi tiếng về việc tra tấn các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bình tĩnh giải thích cho họ Pháp Luân Đại Pháp là gì, Đại Pháp đã được hồng truyền tại hơn 100 quốc gia, và hàng triệu người đang thụ ích từ việc tu luyện Đại Pháp. Tôi nói rằng cuộc bức hại là sai. Tôi dẫn ra một vài thí dụ về việc cảnh sát đã chịu báo ứng sau khi bức hại các học viên. Tôi hỏi: “Trưởng đồn cảnh sát gì đó hiện giờ ra sao?” Họ không trả lời. Kỳ thực trưởng đồn ấy đã mắc bệnh và qua đời sau khi bức hại các học viên.

Tôi nói một hồi và thái độ của họ đã thay đổi hoàn toàn. Khi chỉ còn người hướng dẫn và tôi trong phòng, ông ấy đã hạ giọng và hỏi: “Sao chị biết nhiều quá vậy? Đừng lo, tôi sẽ thả chị sau”. Sau đó, trưởng đồn đến và hỏi tên tôi. Tôi thấy ông ta không có ý xấu nên đã trả lời.

Ông ấy bắt đầu tìm thông tin của tôi trên máy tính và các vụ án năm 2008 xuất hiện. Ông ấy tự lẩm bẩm: “Đúng thật là lý do của vụ án—chỉ phát có vài tờ rơi mà lớn chuyện như vậy sao?” Sau đó ông ấy nói với tôi: “Chị có thể gọi điện cho chồng chị đến đón chị về“. Nhưng tôi không muốn chồng tôi liên lụy nên ông ấy tìm thấy thông tin của con rể tôi và gọi cho con rể.

Con rể tôi đến. Thông thường cảnh sát sẽ ra lệnh tôi ký vào bản tuyên bố từ bỏ đức tin. Nhưng lần này, họ chỉ thả tôi ra. Tôi nói với người hướng dẫn ra tiễn tôi: “Anh sẽ được ban phúc”. Ông ấy mỉm cười.

Hồi tưởng lại những năm qua, tôi nhận ra lý do vì sao mình bị bắt giữ vài lần. Đó là vì tôi đã tập trung vào làm các việc mà không chú trọng tu luyện bản thân. Tôi viết ra trải nghiệm của mình để nhắc nhở bản thân phải quý tiếc con đường đã đi qua và cảm ơn Sư phụ đã không ngừng coi sóc, bảo hộ đệ tử. Điều duy nhất tôi có thể làm để báo đáp Sư phụ là tu luyện bản thân thật tốt và làm ba việc tốt hơn.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/25/473159.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/22/216303.html

Đăng ngày 05-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share