[MINH HUỆ 25-03-2012] Dì tôi đã 52 tuổi và có một cuộc sống khốn khổ. Do mắc bệnh viêm phế quản trầm trọng từ 20 tuổi, dì rất khó thở vào mùa đông, đi lại và nói chuyện rất khó khăn, và khạc ra máu rất nhiều khi mệt mỏi. Để tìm cách chữa trị, gia đình dì đã tìm đến nhiều bác sĩ địa phương nổi tiếng và cố thử những cách chữa trị khác nhau, nhưng không có cải thiện gì nhiều. Bệnh tật sau đó đã trở thành kinh niên và tốn nhiều chi phí mỗi năm, khiến gia đình dì lâm vào nghèo khổ tột cùng.

Sau khi dì sinh con trai, là em họ của tôi, tâm trạng của dì có chút cải thiện. Nhưng may mắn thì khó đoán giống như thời tiết: một ngày nọ em họ tôi đột nhiên bị ngã và không thể đứng dậy được. Bác sĩ đã cho biết một chẩn đoán u ám sau khi kiểm tra: bị bại liệt bẩm sinh, và không thể chữa trị được. Nó sẽ phải dùng xe lăn trong suốt phần đời còn lại. Đây là một điều hết sức bất ngờ với dì tôi: tại sao ông trời lại trừng phạt dì nặng đến vậy?

Khi gia đình đang ở trong tình trạng khó khăn như vậy, một ngày kia chồng dì đã bỏ nhà ra đi và không bao giờ quay trở lại. Dì khóc không ngừng trong những ngày đó. Một đêm kia dì một mình đi ra con sông bên ngoài làng. Ngay khi vừa định nhảy xuống, có ai đó đã giữ dì lại. Bà ngoại và bác của tôi sợ rằng dì có thể tự tử nên luôn theo dõi sát sao dì. Bà ngoại đã quỳ xuống và khóc: “Hãy sống vì con trai của con! Nếu con chết đi, nó sẽ bị bỏ rơi cô độc.” Dì tôi cũng bật khóc: “Mẹ ơi, con sẽ không tìm đến cái chết nữa. Con sẽ nuôi con trai của mình nếu không con sẽ mang một món nợ.”

Hàng chục năm sau, dì tôi đã sống một cuộc sống khó khăn. Dì vốn đã yếu ớt do bệnh tật, nay phải nuôi người con trai bị bại liệt. Trong ký ức của mình tôi chưa bao giờ thấy dì mỉm cười.

Tháng 08 năm 2007, tôi may mắn được bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đến nhà dì và mang theo một bản sao quyển sách Chuyển Pháp Luân của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi nói với dì: “Dì à, dì phải chọn một tương lai tươi sáng cho mình. Dì nên tập Đại Pháp. Chỉ Sư phụ mới có thể cứu dì!” Dì đã nghe lời khuyên của tôi và bắt đầu siêng năng tập luyện từ đó.

Một ngày kia tôi đến chỗ dì và thấy dì đang đọc Chuyển Pháp Luân. Với khuôn mặt rạng ngời dì trông rất khỏe mạnh.

Ba tháng sau khi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe của dì cải thiện từng ngày. Khi đến bệnh viện để kiểm tra, bác sỹ xác nhận rằng dì đã hồi phục hoàn toàn. Thật sự là diệu kỳ! Sau đó, có điều thậm chí còn kỳ diệu hơn đã xảy ra: sáu tháng sau khi dì tập Pháp Luân Đại Pháp, em họ tôi đã có thể tự đứng dậy và không cần xe lăn nữa! Đó là vì cậu ấy đã hết lòng theo mẹ tập Đại Pháp, và cả hai đều hồi phục.

Một ngày nọ dì tôi ra ngoài làng, quỳ gối xuống đất, hướng mặt lên trời xanh và hô to “Sư phụ…Sư phụ” trong khi đang lau những giọt nước mắt. Dì không có cách nào để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với ơn cứu độ từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí.

Bây giờ, với sức khỏe được hồi phục hoàn toàn, hai mẹ con dì cuối cùng đã mỉm cười. Tất cả là nhờ Sư phụ và Đại Pháp. Sư phụ và Đại Pháp đã ban cho dì một cuộc sống thứ hai. Xin cảm tạ ơn cứu độ từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/3/25/法轮大法挽救了我苦命的姑姑-254552.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/4/9/132620.html#.T4L6D3nlY5d

Đăng ngày 15-04-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share