Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-12-2023] Tôi làm việc trong một cơ quan chính phủ và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) vào năm 2006. Trong những năm tu luyện, có những khoảng thời gian hạnh phúc khi tôi mới đắc Pháp, những khoảnh khắc thần kỳ khi tôi đề cao trong tu luyện, và những lúc đau buồn khi tôi không thể vượt quan. Nhưng với sự trợ giúp và bảo hộ từ bi của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp), tôi đã có thể bước đi ngay chính trên con đường tu luyện.

Do sức khỏe kém nên tôi không thể đi học cho đến tận năm tám tuổi. Vì việc đi học bị gián đoạn nên tôi tốt nghiệp tiểu học mà không học được gì. Khi tôi đang học cấp hai, các lớp học đều bị huỷ bỏ; thay vào đó chúng tôi phải đào hầm tránh bom và làm việc ở ngoài đồng.

Ở tuổi 45, tôi mắc bệnh tim, các vấn đề về dạ dày, đau nửa đầu và các vấn đề về khớp. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được vài tháng, mọi bệnh tật của tôi đều khỏi. Tôi rất vui mừng, không từ ngữ nào có thể bày tỏ lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp. Đại Pháp thật thần kỳ. Tôi biết mình đã tìm được chính Pháp chính Đạo, môn tu luyện cao tầng và nhắc nhở bản thân phải biết trân quý cơ duyên này.

Trước đây tôi từng quan tâm đến thức ăn ngon. Tôi cũng muốn được thoải mái. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã buông bỏ những chấp trước đó. Tôi dùng thời gian rảnh rỗi để học Pháp và giảng chân tướng. Tôi làm một số nhãn dán có thông tin Pháp Luân Đại Pháp và dán ở bất cứ nơi nào tôi đến. Tôi nói với những người tôi gặp về sự mỹ hảo của Đại Pháp, lý do thoái xuất khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), cũng như việc thoái xuất sẽ mang lại phúc báo. Trong cơ quan của chúng tôi, từ cán bộ cấp cao cho đến đồng nghiệp, ngoại trừ ba người ra, tất cả đều đã thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Buổi chiều thứ Năm hàng tuần, toàn bộ nhân viên đều phải học các khẩu hiệu chính trị. Sau khi các đồng nghiệp đều tham gia vào cuộc họp, tôi quay lại văn phòng của mình và học Pháp cùng các học viên bởi vì văn phòng của tôi là điểm học Pháp. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, nhóm học Pháp đã diễn ra suôn sẻ cho đến khi tôi nghỉ hưu.

Khi cuộc bức hại diễn ra nghiêm trọng nhất, tôi không hề sợ hãi. Tôi nhớ đến Pháp mà Sư phụ giảng:

“Nhĩ hữu phạ Tha tựu trảo
Niệm nhất chính Ác tựu khỏa” (Phạ Xá, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Chư vị sợ Nó sẽ bắt
Niệm hễ chính Ác sẽ tàn” (Sợ chi, Hồng Ngâm II)

Những ai đến văn phòng của tôi vì thủ tục giấy tờ, sau khi xong việc tôi sẽ tiễn họ ra tận cửa. Trong lúc nói chuyện, tôi giảng chân tướng cuộc bức hại Pháp Luân Công và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Đôi khi tôi gặp các học viên khác và họ nhắc nhở tôi chú ý an toàn. Sau một thời gian, tôi nghe tin đồn rằng tôi là đặc vụ. Tôi chỉ bật cười cho qua chuyện.

Tôi không muốn bỏ sót bất kỳ ai đến văn phòng của tôi. Họ có thể chỉ là những người đi ngang qua, những người trẻ đến xin giấy đăng ký kết hôn, hoặc những người đến thỉnh nguyện; nhưng tôi biết tất cả họ đều đến gặp tôi vì muốn được cứu độ.

Ngày 8 tháng 8 năm 2008 (8-8-2008) là một dãy số may mắn đối với người Trung Quốc, là ngày lành tháng tốt để nộp đơn xin đăng ký kết hôn. Khi tôi đến cơ quan vào lúc 7 giờ sáng, đã có một hàng dài người xếp hàng chờ đợi. Tôi mời họ vào văn phòng của tôi, bật điều hoà cho họ mát mẻ và bắt đầu nói với họ chân tướng về ĐCSTQ bao gồm cả việc nó bức hại Pháp Luân Đại Pháp.

Đến 8 giờ sáng, trong văn phòng của tôi, hành lang và lối vào đều chật kín người. Các cán bộ hành chính đều quá tải. Tôi vội chạy ra giúp họ. Tôi nói đến mức khản cả giọng. Văn phòng trung ương được thông báo cử thêm người để giữ trật tự. Tôi chạy vào nhà vệ sinh và thầm cầu xin Sư phụ: Con phải làm gì đây? Nhiều chúng sinh sẽ lỡ mất cơ hội được cứu. Xin hãy giúp con.

Khi tôi quay lại văn phòng, trước cửa có hai người đang đứng đợi. Họ muốn biết còn thủ tục nào nữa không sau khi đã nhận giấy đăng ký kết hôn. Tôi mời họ vào văn phòng, viết tên của họ và giải thích tầm quan trọng của việc thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Họ chấp nhận đề nghị của tôi và vui vẻ rời đi.

Lúc đó một điều kỳ diệu đã xảy ra. Những ai vừa nhận được chứng nhận đăng ký kết hôn đã xếp thành một hàng dài, im lặng đứng đợi trước cửa phòng của tôi. Tôi biết Sư phụ đang giúp mình. Hai mắt tôi đẫm lệ. Tôi mời một lúc sáu người vào văn phòng. Nếu cha mẹ của cặp đôi đi cùng, tôi cũng mời họ vào vì họ ở đây là để được cứu. Tôi nói và họ lắng nghe như đang ở trong lớp học.

Đầu tiên, tôi chúc mừng họ. Sau đó, tôi viết tên của họ và giải thích tầm quan trọng của việc thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Tôi nhắc nhở họ rằng vì đa số họ là con một trong gia đình nên sức khoẻ và an toàn của họ sẽ ảnh hưởng đến cha mẹ của họ. Tôi nói tôi hy vọng họ sẽ làm những gì thực sự tốt cho chính mình, và xóa bỏ lời thề mà họ đã lập khi gia nhập các tổ chức của ĐCSTQ. Bằng cách thoái xuất khỏi ĐCSTQ chính là họ đã từ bỏ chủ nghĩa vô thần. Khi thảm họa ập đến, những người vô thần sẽ không được Thần che chở bảo hộ, nhưng nếu họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ thì sẽ tránh được tai ương và được bình an. Tôi đề nghị họ ghi nhớ chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo“. Tôi bảo họ rằng tôi mong những cặp vợ chồng mới sẽ cố gắng trở thành người tốt, hiếu kính cha mẹ, yêu thương lẫn nhau và có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Họ vừa vui mừng vừa xúc động. Họ cảm ơn tôi và viết ra những tổ chức của ĐCSTQ mà họ đã tham gia. Tôi đưa cho họ chứng nhận đăng ký kết hôn. Cảnh tượng giống như lời Sư phụ đã giảng:

“Phật quang phổ chiếu
Lễ nghĩa viên minh” (Dung Pháp, Hồng Ngâm)

Tôi biết Sư phụ đã ban cho tôi nền tảng này để giảng chân tướng và cứu người. Tôi ngồi trong văn phòng chờ mọi người đến được cứu. Một bà lão đã gọi điện cho tôi vài lần sau khi nghe chân tướng. Có lần bà gọi đúng lúc tôi đang bận nói chuyện với người khác. Đồng nghiệp nói: “Có người gọi điện cho bạn, bảo rằng tìm học viên Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi bắt máy và nghe bà mừng rỡ reo lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo“. Tôi thực sự vui mừng cho bà ấy.

Trong lúc tôi đang nỗ lực hết sức để cứu người thì nhận được thông báo đã đến lúc nghỉ hưu. Tôi không cầm được nước mắt. Thật khó để rời bỏ văn phòng này vốn đã trở thành một trung tâm thoái đảng nhỏ! Em gái tôi, cũng là học viên Pháp Luân Đại Pháp, đã trấn an tôi và nhắc nhở tôi rằng sẽ có những cơ hội khác để tôi hoàn thành thệ nguyện và cứu người.

Cảm tạ Sư phụ vì tất cả những gì Sư phụ đã ban cho đệ tử. Tôi phải tu luyện tinh tấn, làm tốt ba việc, và theo Sư phụ trở về gia viên thực sự của mình.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/11/469127.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/17/214342.html

Đăng ngày 10-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share