Bài viết của Lý Mai, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-11-2011] Công an nhận xét, “Chị chỉ là một người nội trợ không có học thức cao nhưng chị lại có thể làm được những điều thật tuyệt vời như vậy. Các học viên Đại Pháp thật đáng kinh ngạc, chúng tôi ngưỡng mộ các chị.” Từ tận trong tâm mình tôi biết rằng Sư Phụ đang giúp tôi mọi việc.
– Từ tác giả
Con xin kính chào Sư Phụ! Xin chào các bạn đồng tu! Đây là lần thứ hai tôi gửi bài viết chia sẻ cho Pháp hội Internet. Nhìn lại con đường tu luyện của mình, tôi biết nó còn quá cách biệt với những gì mà Sư Phụ yêu cầu. Trên suốt chặng đường, rất nhiều chấp trước của tôi đã được bỏ đi nhờ sự trợ giúp từ Sư Phụ và các bạn đồng tu. Trong quá trình này, tôi nhận ra rằng khi tôi cảm thấy việc gì đó là không có khả năng hay không thể thực hiện được, tất cả là do những quan niệm của tôi. Khi tôi có thể thực sự đặt mình sang một bên và tuân theo yêu cầu của Sư Phụ thì nó chỉ giống như những gì mà Sư Phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!”
Bây giờ tôi muốn viết ra những kinh nghiệm của mình để báo cáo với Sư Phụ và chia sẻ với các bạn đồng tu.
Bước đi trên con đường mà Sư Phụ an bài
Tôi tới sống cùng một người họ hàng của tôi sau khi tôi buộc phải rời khỏi nhà để tránh bị bức hại thêm nữa. Lúc đó, trạng thái tu luyện của tôi rất kém và tôi không thể tĩnh lại được khi tôi học Pháp. Tâm trí của tôi như sông biển đảo lộn với mọi thứ đều nổi lên trên bề mặt. Khi tôi ở một mình trong phòng, tôi có đủ mọi loại suy nghĩ và tư tưởng kỳ lạ. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi và không thoải mái. Những quan niệm của riêng tôi cũng làm ảnh hưởng đến những người khác. Bởi vì gia đình của người họ hàng của tôi không hiểu Đại Pháp, tôi đã nghe đủ lời buộc tội khác nhau và phải chịu áp lực từ gia đình và họ hàng của mình. Tôi tự nghĩ, “Mình nên làm gì đây? Mình không thể tiếp tục như thế này được. Làm thế nào mình có thể thay đổi được trạng thái hiện tại của mình đây? Mình đang bước đi trên con đường trở thành Thần, mình không thể trì trệ như thế này được.” Tôi nhớ rằng Sư Phụ đã nhắc đi nhắc lại các học viên rằng phải dĩ Pháp vi sư và học Pháp nhiều hơn. Điều duy nhất tôi có thể làm là học Pháp. Sau nhiều lần đọc Chuyển Pháp Luân cùng các bài giảng của Sư Phụ, tâm của tôi đã tĩnh như mặt hồ. Tôi đã trở thành một con người mới. Khi một học viên học Pháp và đồng hóa với nó, người đó sẽ không còn cảm thấy đau khổ.
Sư Phụ đã an bài cho một đồng tu cũng là bạn của tôi thời thơ ấu tìm thấy tôi ở nhà người họ hàng của tôi. Cô ấy nói với tôi rằng chồng và con trai của cô ấy đều đang làm việc ở một thành phố khác và bảo tôi chuyển đến ở cùng cô ấy. Tôi đã rất hạnh phúc. Ngày hôm sau, tôi chào tạm biệt người họ hàng của tôi và chuyển tới nhà của người học viên đó. Cô ấy làm việc cả ngày và khi cô ấy về nhà, chúng tôi học Pháp cùng nhau và chia sẻ hiểu biết với nhau. Tâm tính của tôi đã liên tục được đề cao. Cô ấy đã chia sẻ với tôi rằng Sư Phụ đã nhiều lần điểm hóa cho cô ấy trong giấc mơ rằng nên làm tài liệu Đại Pháp. Tôi đã ngộ ra rằng, “Mình là một đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp. Mình nên nghe theo Sư Phụ và làm những gì mà Đại Pháp yêu cầu bất kể mình ở trong hoàn cảnh nào. Nhà của người học viên này có hoàn cảnh tốt như thế, mình không thể chỉ trốn ở đây để truy cầu sự thoải mái.” Sau khi thảo luận với nhau, tôi đã quyết định lập một điểm sản xuất tài liệu ở nhà của cô ấy. Sau đó tôi đã liên lạc với điều phối viên địa phương, học viên A. Tôi nghe nói rằng có rất nhiều học viên trong thành phố của tôi không có tài liệu để phân phát vì ở đó chỉ có duy nhất một điểm sản xuất tài liệu cho mọi người. Cách đây vài năm, các biên tập viên Minh Huệ đã đề nghị các học viên thiết lập một điểm sản xuất tài liệu gia đình nhưng chúng tôi vẫn chưa ở đó. Tôi quyết định tự mình sẽ bắt đầu. Chúng tôi đã nói kế hoạch của mình cho học viên A và nhờ cô ấy trợ giúp. Cô ấy đã giúp tôi mua một cái máy tính và dạy tôi cách truy cập vào mạng.
Lúc đầu, tôi không thể điều khiển được tay của mình khi giữ chuột và phải mất vài ngày để học cách truy cập vào mạng, tải về và sao chép dữ liệu. Học viên A nói đùa rằng, “Chị rất thông minh trong mọi việc nhưng không phải như vậy với một máy tính.” Trong nhiều ngày cố gắng học những điều cơ bản, đầu của tôi giống như sắp nổ tung và thị lực của tôi bị mờ đi. Học viên A đã khích lệ tôi không nên bỏ cuộc và nên học hỏi từ một học viên trong bài viết, “Từ cái cuốc của người nông dân đến con chuột của máy tính”. Tôi cũng đã quyết tâm. Tôi đã viết ra tất cả các bước vào một quyển sổ và thực hành đi thực hành lại. Không lâu sau tôi đã học cách đánh máy để làm một cuốn sách nhỏ, biên tập và căn chỉnh các tin tức địa phương. Khi kinh văn mới của Sư Phụ được công bố, tôi làm thành một cuốn sách nhỏ và phân phát cho các học viên ở vùng lân cận. Cuối cùng, điểm sản xuất tài liệu gia đình của chúng tôi đã được thiết lập và đi vào hoạt động.
Khi lần đầu tiên tôi bắt đầu làm bùa hộ mệnh Pháp Luân, tôi không thể căn chỉnh mặt trước sau còn màu sắc thì không đủ độ sáng. Sau khi tôi cắt khổ giấy A4, việc căn chỉnh trước sau dễ dàng hơn nhưng các học viên lại không muốn như vậy. Họ đưa cho tôi một mẫu từ một vùng khác và tôi đã đưa nó cho vài học viên khác xem. Tuy nhiên, họ cũng không biết cách để làm nó. Một số người nói rằng tôi cần phải có một phần mềm để có thể tạo ra được sự thay đổi. Khi tôi hỏi một học viên biết về kỹ thuật, cậu ấy nói cậu ấy cũng không biết nhiều về nó và bảo tôi hãy chờ cho tới khi cậu ấy tìm ra cách.
Tôi cũng gặp vấn đề với việc in các thông điệp giảng chân tướng lên tiền giấy. Tôi làm theo mẫu mà tôi đã tải về máy tính nhưng các học viên nói rằng các ký tự quá to và không xếp theo dòng. Hơn nữa, màu sắc không phù hợp. Thậm chí một số người còn nói rằng, “Chị cần phải cân nhắc đến sự an toàn của các học viên khác khi sử dụng những đồng tiền như vậy.” Tôi đã rất buồn sau khi nghe điều này. Tại sao tôi lại không nghĩ về điều đó cơ chứ? Sư Phụ đã nói rằng chúng ta phải cân nhắc tới người khác trước bất cứ khi nào chúng ta làm bất cứ việc gì. Nhưng tôi chưa bao giờ cân nhắc xem liệu người khác có thể nhận nó hay không. Các học viên 60 đến 70 tuổi đã đạp xe hàng trăm dặm để phân phát các đĩa DVD và các tài liệu giảng chân tướng khác dưới ánh mặt trời thiêu đốt vào mùa hè hay trong cái lạnh buốt của mùa đông. Thậm chí một số còn bị chai cả mông vì đạp xe đi quá xa. Làm sao tôi lại có thể không làm được điều gì đó để khiến họ vui? Tôi cảm thấy quá hổ thẹn và tôi đã khóc khi tôi nghĩ đến việc đó.
Sau đó tôi đã nhớ tới lời của Sư Phụ,
“Tuy nhiên, trong suốt quá trình tu luyện, chư vị tu luyện chính mình để trở nên ngày một thiện hơn, đến độ mà chư vị nghĩ đến người khác bất cứ khi nào nghĩ về điều gì, để tu thành một sinh mệnh vô ngã. Tu luyện là dựa vào bản thân: Chư vị đạt Viên Mãn đồng thời tu thành một Đại giác giả biết nghĩ cho người khác và có thể hy sinh vì người khác.” (Tạm dịch) (“Giảng Pháp ở Pháp hội miền tây Mỹ Quốc, 1999”)
Việc cứu người không thể chần chừ vì vậy tôi đã nhờ cả những người là học viên và những người không phải học viên trợ giúp. Cuối cùng tôi đã có thể tìm thấy hai người có thể giúp tôi – con trai của một học viên và một người họ hàng của tôi. Một người đã dạy tôi cách sử dụng phần mềm để căn chỉnh tệp dữ liệu định dạng .pdf và để giải quyết vấn đề với các tấm bùa hộ mệnh. Người kia dạy tôi cách xem trước hình ảnh và dữ liệu để giúp giải quyết vấn đề trong việc căn chỉnh vị trí và phông chữ khi in lên tiền giấy.
Bây giờ tôi có thể thoải mái sao chép, cắt và dán dữ liệu để làm thành những tập tin với định dạng .jpeg. Thậm chí tôi còn có thể làm được những tấm thiệp chúc mừng cho Sư Phụ. Sau khi thấy tấm bùa hộ mệnh, tờ tiền giảng chân tướng và cuốn sách nhỏ, thậm chí một viên công an còn nhận xét, “Chị chỉ là một người nội trợ không có học vấn cao nhưng chị lại có thể làm được những điều tuyệt vời như vậy. Các học viên Đại Pháp thật đáng kinh ngạc, chúng tôi ngưỡng mộ chị.”
Thiết lập thêm nhiều điểm sản xuất tài liệu
Một lần, học viên A đã nói với tôi, “Chị nên dạy cho những học viên mà muốn học cách truy cập vào mạng.” Tôi biết Sư Phụ đang điểm hóa cho tôi qua cô ấy. Tôi nghĩ đó chắc hẳn là một phần việc mà tôi nên làm để trợ Sư Chính Pháp. Mặc dù tôi không được học nhiều và tôi không có nhiều kỹ năng nhưng tôi biết mình có thể làm tốt vì có Sư Phụ và Pháp ở đây đồng thời còn có sự trợ giúp từ các bạn đồng tu.
Bắt đầu từ năm 2010, tôi bắt đầu khuyến khích các học viên có máy tính ở nhà hay có khả năng tài chính học cách truy cập vào Internet và thiết lập điểm sản xuất tài liệu gia đình. Ban đầu, một số học viên đã rất sợ hãi, cảm thấy không an toàn khi sử dụng Internet và lo lắng rằng gia đình họ có thể sẽ phản đối. Tôi liên tục khích lệ họ và chia sẻ với họ từ quan điểm của Pháp để giúp họ có một sự hiểu biết sâu sắc hơn. Tôi nói với họ, “Có những điểm sản xuất tài liệu ở khắp mọi nơi là điều mà Sư Phụ muốn chúng ta làm và đó là điều mà Chính Pháp cần. Tà ác sợ hãi việc chúng ta thiết lập điểm sản xuất tài liệu khắp mọi nơi. Nếu tất cả chúng ta đều có thể truy cập vào website Minh Huệ thì chúng ta sẽ không cần in Tuần báo Minh Huệ (tiếng Trung). Khi đó chúng ta có thể làm thêm hai cuốn sách nhỏ để cứu người. Như vậy thật là tuyệt. Hơn nữa, Sư Phụ đã ban cho chúng ta một vinh dự cao đến như vậy. Khi Pháp chính nhân gian, đó chính là thời điểm để bạn trở về với thế giới của bạn, bạn sẽ đi về với tay trắng mà không có Pháp nào. Khi chúng sinh trong thế giới của bạn hỏi xin bạn một thứ gì đó, bạn sẽ nói, ‘Tôi không biết làm thế nào, tôi không có nó.’ Bạn sẽ phải đi tới một thế giới khác để hỏi xin nó.” Các học viên thường mỉm cười với sự suy luận của tôi và đã đồng ý cố gắng truy cập vào Internet. Tôi làm việc với học viên B, là một điều phối viên có kỹ thuật và trợ giúp các học viên khác cài đặt hệ thống cho họ. Học viên B đã cẩn thận viết ra từng bước. Sau đó tôi dạy các học viên khác làm theo các bước của cậu ấy. Kết quả là, nhiều học viên đã có thể truy cập vào Internet để sao chép, dán và tải về các bài viết từ website của Minh Huệ. Một số đã có thể tự mình làm tài liệu giảng chân tướng. Thêm nhiều điểm sản xuất tài liệu đã được thiết lập như vậy.
Việc duy trì điểm sản xuất tài liệu gia đình của tôi hoạt động một cách ổn định là trách nhiệm của tôi. Mặc dù môi trường tại nhà của người học viên mà tôi đang ở rất là tốt nhưng chúng tôi vẫn cần phải đảm bảo an toàn một cách nghiêm ngặt. Chúng tôi đã nhất trí,“Giữ bí mật, tu khẩu, chỉ tải các bài viết từ website Minh Huệ, không tự mình biên tập bất cứ bài viết nào, tuân theo lập trường và những vấn đề quan trọng của Minh Huệ và chỉ xem những website của Đại Pháp trên Internet.” Để đảm bảo điểm sản xuất tài liệu hoạt động một cách hợp lý, tôi phải thực tu và làm tốt ba việc. Như vậy, Sư Phụ và các vị Thần có thể trợ giúp chúng ta mọi việc.
Tu luyện là một quá trình liên tục đề cao chính mình. Năm 2011, Sư Phụ đã cho tôi một cơ hội khác để đề cao bản thân. Sau Tết Nguyên Đán ở Trung Quốc, các học viên bắt đầu chờ các đĩa DVD biểu diễn Thần Vận. Một số điểm sản xuất tài liệu đã mua một số đĩa DVD trắng để sẵn sàng sao chép chương trình biểu diễn ngay khi nó có trên mạng. Trước đây, chúng tôi luôn lấy bản sao từ các vùng khác do những bản mà chúng tôi tải xuống gặp vấn đề về chất lượng. Tôi đã rất vui mừng khi thấy đường link của biểu diễn Thần Vận năm 2011. Tôi đã bảo Đồng Đồng, con trai của một đồng tu, giúp tôi tải xuống. Đồng Đồng muốn trợ giúp vì mẹ của cậu ấy thường cho cậu ấy đọc Tuần báo Minh Huệ và những tài liệu khác liên quan đến Đại Pháp.Chúng tôi cũng thường thảo luận cùng nhau. Tôi chờ Đồng Đồng tải các dữ liệu xuống. Sau hai giờ, chúng tôi vẫn không tải về được bất cứ thứ gì cả. Tôi tự nghĩ, “Sư Phụ đang chỉ đạo hạng mục về Thần Vận. Ngay cả một ngày chậm trễ cũng có thể dẫn tới việc khiến nhiều người không được đắc cứu. Việc không tải về được là không thể nào.” Sau đó tôi đã cùng mẹ của Đồng Đồng phát chính niệm. Đồng Đồng thấy rằng tôi quá lo lắng và nói, “Cô đừng lo. Cần phải có thời gian để tải dữ liệu lớn như vậy. Sau khi tải về, nó vẫn cần phải được tập hợp lại.” Vì vậy tôi đã học Pháp và phát chính niệm. Ngày hôm sau, Đồng Đồng cho tôi xem đĩa DVD được tải về và tôi xem nó cẩn thận từ đầu đến cuối. Hình ảnh rất rõ nét. Đồng Đồng nhanh chóng ghi các bản sao ra đĩa DVD. Sau đó tôi mang chúng cho tất cả các điểm sản xuất tài liệu và các điều phối viên của chúng tôi. Khi tôi thấy các học viên phân phát đĩa DVD cho mọi người và nghe mọi người ca ngợi Thần Vận đẹp như thế nào, trong tâm tôi cảm thấy vui mừng khôn xiết. Tôi nghĩ nhờ nó mà không biết bao nhiêu người đã được đắc cứu. Tôi đã làm việc mà tôi phải làm.
Phủ nhận sự bức hại của cựu thế lực
Một lần, một học viên đã nhờ tôi làm giúp một số bản sao Tuần báo Minh huệ và mang chúng tới chỗ một học viên khác vào buổi tối. Khi tôi đang bế đứa cháu gái một tuổi của mình xuống cầu thang, tôi đã bị hụt chân và té ngã. Đứa bé bị văng ra khoảng một mét còn bản thân tôi bị lăn xuống cầu thang. Tôi chạy tới và bế đứa cháu gái đang khóc lên và nói, “Không sao, không sao. Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt. Ta đang làm điều chân chính nhất, không ai có thể cản trở được ta.” Tôi đưa cháu gái lên trên lầu và kiểm tra cháu. Cháu tôi không bị sao ngoại trừ bị một cục u ở trên đầu. Vì vậy, tôi đã lau chùi cho cháu và chuẩn bị quay lại cầu thang thì đột nhiên chân tôi bắt đầu bị đau.
Sắp tới giờ tôi phải gặp các học viên và nơi đó lại rất xa. Sau đó tôi vội vàng tới chỗ của một học viên khác sống tại tầng bốn trong cùng tòa nhà. Tôi nhờ cô ấy đưa những tài liệu cho người học viên mà tôi phải gặp. Sau khi tôi đưa tài liệu cho cô ấy, tôi nhìn thấy mắt cá chân của mình bị sưng lên và có một cục u ở trên đó. Cẳng chân của tôi bị thâm tím. Tôi đặt cháu mình lên giường và cố gắng vào bếp để pha sữa cho cháu. Tuy nhiên, tôi không thể cử động được chân của mình.
“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi cứ nghĩ, “Mình có thể đi lại được, mình có thể đi lại được.” Sau đó, tôi từ từ đi vào nhà bếp. Khi đến giờ phát chính niệm lúc nửa đêm, tôi không thể đặt chân mình ở thế song bàn. Sáng hôm sau vào khoảng 3h40 sáng, tôi buộc mình phải dậy và tập các bài công của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chỉ có thể đặt chân mình ở thế đơn bàn trong suốt bài công Pháp số 5 và cũng có một chút khó khăn khi đứng tập các bài công Pháp khác. Tôi liên tục nhẩm đọc,
“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”. (Chuyển Pháp Luân)
Tôi biết rằng Sư Phụ đã chịu đựng cho tôi vì cơn đau không quá nghiêm trọng. Với sự trợ giúp của Sư Phụ, tôi đã có thể đi bộ xuống cầu thang vào ngày hôm sau. Em gái tôi đã bị một tai nạn tương tự như vậy – cô ấy bị trẹo mắt cá chân khi đang xuống xe buýt. Tuy nhiên, cô ấy đã phải nằm viện và phải bó bột. Qua tai nạn này, tất cả mọi người quanh tôi đều được chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp.
Trong quá trình gửi bài viết này, cựu thế lực đã cố gắng can nhiễu tôi. Khi thấy lời kêu gọi viết bài chia sẻ cho Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII cho các học viên tại Trung Quốc Đại lục, tôi biết đây là cơ hội mỗi năm một lần để các học viên tại Trung Quốc Đại lục nêu lên cách họ học Pháp, tu luyện, bù đắp những thiếu sót của mình bằng cách học hỏi điểm mạnh từ những người khác và cùng nhau đề cao một cách tinh tấn. Tôi cân nhắc xem liệu tôi nên viết điều gì. Tôi cảm thấy rằng mình vẫn còn quá cách biệt với những học viên khác. Trong khi tôi vẫn còn do dự, cựu thế lực đã tận dụng sơ hở của tôi. Đột nhiên, các học viên xin thêm rất nhiều các tài liệu giảng chân tướng hơn bình thường khiến tôi trở nên rất bận rộn. Do đó, việc học Pháp trở nên hình thức vì tôi không thể tĩnh lại được. Tâm trí của tôi trống rỗng và tôi không biết viết gì. Tôi tự nghĩ, “Không phải lần này, lần sau mình sẽ viết.” Sau đó một ngày, tôi tới nhà một học viên để giao kinh văn mới của Sư Phụ, tình cờ tôi đã gặp học viên A và B. Trong khi chúng tôi nói chuyện, họ đã hỏi tôi, “Bài viết của chị đã xong chưa?” Tôi nói, “Tôi không biết viết như thế nào và viết cái gì. Và tôi không có một chút thời gian nào cả. Hay các bạn giúp tôi viết nó đi.” Họ trả lời, “Chị phải tự mình viết chứ. Quá trình viết bài chia sẻ kinh nghiệm cũng là một quá trình để cao bản thân chúng ta mà.” Học viên B nói rằng năm nào cô ấy cũng tham gia, không phải để truy cầu liệu bài viết có được đăng lên hay không mà chỉ là để tham gia thôi. Cô ấy nói, “Khi Minh Huệ [các biên tập viên] báo cáo số lượng bài viết được gửi đến Pháp hội và nếu một trong chúng ta nằm trong đó thì chẳng phải đó cũng là chứng thực Pháp hay sao?” Học viên A nói, “Nếu chị không biết viết như thế nào, thì hãy viết ra những gì mà chị nói. Nếu vẫn không được, hãy ghi lại điều chị nói và mỗi lúc viết xuống một câu. Hãy tận dụng tối đa thời gian của mình. Em sẽ giúp chị chỉnh sửa lại bài viết khi nào chị xong.” Hôm đó khi tôi trở về nhà, tôi ngộ ra rằng Sư Phụ đang điểm hóa cho tôi qua các đồng tu. Chẳng phải tôi đang lười biếng và ích kỷ sao? Tôi đã nhờ người khác viết hộ tôi còn tôi chỉ muốn hưởng lợi từ Pháp. Tôi không muốn cố gắng một chút nào cả, vì vậy trên cơ bản, xuất phát điểm của tôi đã sai. Sau đó tôi đã nhanh chóng bật máy tính lên và quyết định viết bài ngay cả khi chỉ còn lại một tuần. Đó là thời gian để đột phá và buông bỏ bản thân. Tôi nên báo cáo với Sư Phụ và chia sẻ với các đồng tu ngay cả khi đó chỉ là một phần nhỏ trong sự tu luyện của tôi. Tôi xin Sư Phụ gia trì cho tôi và ban cho tôi trí huệ.
Tôi đã hoàn thành phần đầu tiên vào buổi chiều. Tôi dừng lại vào khoảng 7 giờ tối, bởi vì tôi cần phải có mặt ở nhà của một học viên sau một tiếng nữa. Tôi nhanh chóng kiểm tra hòm thư của mình để xem còn điều gì mà tôi cần phải lưu tâm trước khi rời đi hay không. Tôi đã thấy một bức thư từ một học viên khác bảo tôi hãy đến nhà của cô ấy vào ngày hôm sau. Học viên đó sống ở rất xa. Tôi đã chuẩn bị giao các tài liệu mà cô ấy hỏi xin cho một học viên có liên hệ với cô ấy, vậy tại sao cô ấy vẫn muốn tôi đến nhà cô ấy? (Khi tôi tới giao tài liệu, người liên hệ của cô ấy không có nhà, vì vậy tôi đã để chúng lại cho một học viên khác sống ở bên cạnh.) Tôi không nghĩ đến bữa tối và đã đạp xe đến nhà người liên lạc của cô ấy. Tuy nhiên, khi tôi tới đó, không có ai ở nhà cả. Tôi đã bị động tâm và trở nên bực bội. Sau đó tôi cảm thấy rất mệt và tôi cảm thấy khó nhọc khi đạp xe. Tôi đã không chú ý tới những suy nghĩ của mình hay hướng nội. Tôi tự nghĩ, “Ngày mai là trung thu. Mình cần phải mang bài viết của hai học viên cho điều phối viên và mình cũng có kế hoạch đi thăm họ hàng với con mình. Mình có thể làm được gì chỉ trong một ngày?” Khi tôi nói với các con tôi rằng tôi không thể đi thăm họ hàng với chúng được, chúng không vui. Các con tôi giận giữ nói, “Họ là những người thân của mẹ đấy, mẹ quyết định đi!” Tôi không nói trả lại bất cứ điều gì nhưng trong tâm tôi phát chính niệm để loại trừ những nhân tố tà ác đằng sau con tôi. Khi các con tôi ngừng lại, tôi nói, “Tất cả các con đều biết Đại Pháp là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của mẹ. Sư Phụ đã công bố kinh văn mới. Mẹ phải đến nhà của cô ấy. Các con có thể đi thăm họ hàng và hãy chuyển lời hỏi thăm giúp mẹ. Nếu ngày mai mẹ về nhà muộn thì các con cứ đi trước và mua quà đồng thời giúp mẹ thắp hương cho Sư Phụ.” Các con tôi trả lời, “Nếu mẹ bận thì mẹ cứ đi đi.” Con tôi không còn khó chịu với tôi nữa. Khi tôi đến nhà người liên lạc của đồng tu đó lần thứ ba, tôi vẫn không thấy cô ấy. Sự oán giận của tôi thậm chí còn trở nên lớn hơn. Tôi tới nhà hàng xóm của cô ấy để xem liệu cô ấy đã lấy tài liệu hay chưa. Người hàng xóm nói rằng cô ấy vừa mới rời đi. Tôi vội vàng quay trở lại nhà của cô ấy. Cuối cùng tôi nhớ ra là phải hướng nội. Sự việc này đã giúp tôi buông bỏ những chấp trước của mình như cảm thấy oán giận, chấp trước vào làm việc, sợ khổ nạn, ích kỷ, v.v… Những lời của Sư Phụ đã hiện lên trong tôi,
“Đừng nên phàn nàn trong lúc khó khăn, cũng không cần cho ai xem, chư vị làm tất cả những việc này, Sư Phụ đều thấy, chư Thần đều thấy, những gì làm tốt ấy là uy đức vĩnh viễn của bản thân chư vị.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Á Thái Bình Dương, 2004“)
Đột nhiên tất cả những điều xấu và những quan niệm đã biến mất và tâm tính của tôi đã được đề cao. Cuối cùng tôi đã thấy người học viên nhưng tôi không tức giận một chút nào cả. Hóa ra, cô ấy có chút việc bận phải đi và đã để lại lời nhắn cho tôi ở trên cửa. Tuy nhiên, tôi đã không nhìn thấy nó vì vậy cô ấy nghĩ rằng tôi không tới. Cô ấy đã tự mình đến gặp một người học viên khác bởi vì cô ấy nghĩ rằng cô ấy không thể tìm được tôi. Vấn đề đã được giải quyết và tôi không cần phải đến nhà của người học viên đó nữa. Tất cả những sự việc này đều là giả tướng. Sau khi tôi buông bỏ những quan niệm người thường của mình, tôi đã có thể hoàn thành bài viết này một cách nhanh chóng.
Sau khi tu luyện hơn mười năm và nhìn lại những trải nghiệm tu luyện của cá nhân mình, tôi cảm thấy rằng vấn đề cơ bản của một học viên là tu luyện một cách kiên định. Cho dù bạn là một điều phối viên hay chỉ là một học viên phân phát các tờ rơi, một ông chủ với nhiều tiền và địa vị xã hội hay ai đó sống trong cảnh bần cùng và phải làm việc cho những người khác, đó chẳng là gì cả mà là giả tướng và sẽ trôi qua trong thoáng chốc. Chỉ khi bạn học Pháp và thực tu, bạn mới có thể đề cao tâm tính của mình và đạt được tiêu chuẩn của vũ trụ mới.
Tôi đã học được rất nhiều trong quá trình viết bài chia sẻ này và hiểu biết của tôi về Pháp đã trở nên rõ ràng hơn. Bất kể con đường của tôi dẫn tới đâu, tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ, “Mọi việc đều dựa trên yêu cầu của Pháp và chỉnh thể trong vùng địa phương chúng ta. Hãy để Sư Phụ an bài mọi thứ. Sinh mệnh của tôi được tạo ra bởi Pháp và mọi thứ tôi có là tùy thuộc vào Đại Pháp. Tôi phải đồng hóa với Pháp và cố gắng hết sức để trợ Sư Chính Pháp, cứu độ chúng sinh và hoàn thành lời thệ nguyện trong lịch sử.”
Do hiểu biết còn hạn chế, tôi còn có rất nhiều thiếu sót. Tôi hy vọng được chia sẻ hiểu biết của mình với các bạn đồng tu. Hợp thập.
Con xin cảm tạ Sư Phụ! Xin cám ơn các bạn đồng tu!
______________________________________
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/22/明慧法会–一切都看大法与整体的需要-249148.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/20/130227.html
Đăng ngày 23-3-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.