Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc
Bài viết của Vãn Thu, một học viên Đại Pháp từ tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-11-2011]
Con xin kính chào Sư Phụ tôn kính!
Xin chào các bạn đồng tu!
I. Trải nghiệm tuyệt vời khi đắc Pháp
Năm 2004, vợ của em trai út thứ tư của tôi đã rủ tôi đi cùng với cô ấy để kiểm tra sức khỏe. Khi trả kết quả xét nghiệm, nhân viên y tế đã nói rằng kết quả không được tốt. Họ khuyên rằng tôi nên đến một bệnh viện lớn hơn để tham khảo thêm ý kiến. Sau khi bệnh viện kiểm tra, tôi đã quyết định tiến hành phẫu thuật như họ nói. Một ngày trước khi phẫu thuật, tâm trạng của tôi rất tệ. Tôi đã lo lắng rất nhiều và không thể ăn bất cứ thứ gì vào bữa tối. Cả đêm, tôi trằn trọc trên giường và không thể nào ngủ được. Tôi thức dậy và lấy một đĩa CD và bắt đầu xem nó. Tôi nghĩ đấy là cách tốt để giảm bớt sự lo lắng của mình.
Thật bất ngờ, đĩa CD đó là nói về Câu chuyện vĩnh hằng. Phong cảnh ngoạn mục, sự hiệu triệu của các vị Phật và câu chuyện cảm động đã thu hút sự chú ý của tôi. Đại khung vũ trụ to lớn đang phải đối mặt với sự hủy diệt chưa từng có. Để cứu độ vô lượng chúng sinh và để ngăn cản vũ trụ khỏi bị hủy diệt, vị Phật Chủ từ bi vĩ đại đã dẫn các vị Thần tới thế giới con người để Chính Pháp. Giờ đây, chúng ta đang diễn màn kịch cuối cùng. Tôi đã bị chấn động. Tôi nhận ra rằng Sư Phụ nhân từ của chúng ta chính là vị Phật Chủ từ bi và các đệ tử Đại Pháp là những sinh mệnh thần thánh đang trợ Sư chính Pháp. Tôi vẫn còn bị thất lạc trong nhân thế và không biết làm thế nào để trở về ngôi nhà thật sự của mình.
Trong khi đang xem đĩa, tôi đã không ngừng rơi lệ. Nước mắt cứ liên tục chảy xuống má tôi. Tôi không biết rằng mình đã xem đĩa CD đó bao nhiêu lần. Sự chấn động của tinh thần thì không thể diễn tả được. Cảm xúc của tôi lúc đó giống như nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích cho loài người tương lai. Câu chuyện vĩnh hằng là một đĩa CD thật tuyệt vời. Tôi tự hỏi tại sao số phận lại không để tôi xem được đĩa CD đó trước đây?
Ngày hôm sau, tôi không thể chờ được và đã gặp một học viên và kể cho cô ấy về việc đó. Cô ấy không nói bất cứ điều gì ngoại trừ đọc sách Chuyển Pháp Luân cho tôi. Tôi đã lắng nghe và lệ cứ tuôn rơi. Toàn bộ thân thể tôi tràn ngập bởi Pháp. Lúc đó thậm chí tôi còn không biết mình đã về nhà như thế nào.
Suy nghĩ duy nhất của tôi là Pháp này thật là tốt và tôi muốn tu luyện. Nhưng tôi là một người dễ bị điều khiển bởi người khác và với sự thuyết phục của các thành viên trong gia đình, tôi đã quyết định tiếp tục phẫu thuật. Bạn đồng tu đó đã không có bất cứ sự chỉ trích nào đối với tôi và đã đưa cho tôi loạt bài giảng chín ngày của Sư Phụ và một cuốn Chuyển Pháp Luân. Nằm trên giường bệnh, đôi khi tôi có thể nghe được các bài giảng của Sư Phụ và thỉnh thoảng em gái tôi đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi. Lúc đó tôi rất yếu và trong tình trạng rất tồi tệ. Tuy nhiên, tôi càng nghe các bài giảng của Sư Phụ, tôi càng cảm thấy thoải mái và tôi càng cảm thấy trân quý Nó và tâm trí tôi càng trở nên minh bạch hơn. Trong giấc mơ, thậm chí tôi còn nhìn thấy Pháp Luân đang xoay bên cạnh tôi. Điều đó thật phi thường mỹ diệu.
Năm 2005, tôi lại quyết định tập Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi đã kịch liệt phản đối tôi làm như vậy và nói, “Đảng cộng sản đang đàn áp Pháp Luân Công rất tàn bạo và em vẫn muốn tập à. Em điên rồi. Em không sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của các con chúng ta sao?” Anh ấy không cho phép tôi tập Pháp Luân Công. Anh ấy dọa sẽ ly dị tôi. Thậm chí anh ấy còn mời cả chú tôi (bí thư xã), cô tôi (trưởng đồn công an) đến và thuyết phục tôi không được tập luyện. Lúc đó tôi đã không học Pháp tốt và không tận dụng nhiều thời gian để tập công. Dưới áp lực của họ cùng trạng thái xáo trộn, tôi lại lỡ mất một cơ hội khác.
Mặc dù tôi không tu luyện nhưng tôi không bao giờ từ bỏ Sư Phụ và Đại Pháp. Một lần, tôi có tấm hình của Sư Phụ và đã thắp hương để bày tỏ sự tôn kính của tôi đối với Ngài.
Vào tháng 03 năm 2009, sau khi thắp hương xong, tôi tới nhà một học viên để mua thêm một số thứ. Sau khi đến nhà cô ấy, tôi không muốn rời đi. Tôi cảm thấy rất thoải mái ở đó. Tôi nói,“Tôi có thể học Pháp và tập công ở nhà của cô không?” Cô trả lời: “Chắc chắn rồi.” Sau đó chúng tôi bắt đầu tập công. Khi chúng tôi tập bài công pháp số năm, bài thiền định, mặc dù tôi không thể hạ chân sát xuống nhưng tôi cảm thấy rất thoải mái.
Trong đêm thứ ba tập công, tôi đã mơ thấy mình chảy máu rất nhiều và đang tìm bệnh viện. Đột nhiên, tôi thấy ba vị thiên sứ. Một trong số họ nhìn tôi và mỉm cười, giúp tôi lau sạch vết máu bằng một cục bông gòn. Vị đó nói, “Bạn không bị bệnh.” Vào cùng đêm đó, đồng tu của tôi cũng có một giấc mơ. Cô ấy mơ rằng Sư Phụ đang giảng bài và khi Ngài nhìn thấy tôi bước vào phòng, Ngài vui vẻ bảo cô ấy hãy hướng dẫn cho người học viên mới (ám chỉ tôi). Đây là ý chính trong giấc mơ của cô ấy.
Ba ngày nữa trôi qua. Trong lúc chợp mắt, tôi lại có một giấc mơ khác. Tôi mơ thấy mình đang nằm trên giường và Sư Phụ tháo lắp cơ thể tôi giống như làm với một cái máy. Sau đó Ngài đặt các bộ phận trên một cái giường và lắp ráp lại chúng. Chưa đầy một tháng sau khi tôi bắt đầu tập công và học Pháp tại nhà của học viên, tôi chưa bao giờ cảm thấy tốt như vậy. Tôi cũng có thể ngồi song bàn khi thiền định trong 45 phút. Khả năng siêu phàm của Đại Pháp đã tăng cường tín niệm của tôi trong tu luyện. Tôi sẽ không bao giờ ngừng tu luyện Đại Pháp. Đại Pháp đã bắt rễ sâu trong tâm tôi.
II. Đối đãi những khảo nghiệm từ gia đình bằng chính niệm
Một ngày tôi trở về nhà sau khi học Pháp. Tôi đang chuẩn bị để nấu bữa tối, con gái và chồng tôi đang ngồi trên ghế sô pha. Sau khi nhìn thấy tôi, chồng tôi đã rất tức giận, vẫy tay về phía tôi và nói, “Cô không cần phải chuẩn bị bữa tối nữa. Ngày mai chúng ta sẽ ly hôn.” Tôi tự nghĩ,“Phải chăng anh ấy tức mình vì đã thuyết phục bạn anh ấy thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó vài ngày trước đây?” Tôi hỏi anh ấy một cách nhẹ nhàng, “Điều gì lại khiến anh phiền muộn vậy?” Anh ấy nói một cách giận dữ, “Cô khiến tôi bị mất mặt trước bạn bè. Cô đã đi tới nhà người này, người kia và bảo họ thoái Đảng. Có can hệ gì tới cô không nếu người ta thoái Đảng? Thậm chí cô còn mua một chiếc xe đạp và đạp xe đi khắp nơi để nói chuyện với mọi người. Cô giống như một con ngốc. Tôi không thể sống một cuộc sống như thế này được.” Sau đó anh ấy đứng dậy và đi xuống cầu thang. Con gái tôi đã không thể ngăn cản được anh ấy. Con bé quá sợ hãi đến mức nó ngồi khóc trên ghế sô pha.
Tôi quay lại và đi vào bếp. Tôi chuẩn bị bữa tối trong khi học Pháp. Tôi nghe thấy con gái tôi gọi điện cho bố mẹ tôi và kể cho họ mọi chuyện. Sáng hôm sau, bố mẹ tôi đã tới chỗ của chúng tôi. Cô và bác của tôi cũng tới. Bác và cô của tôi đã bảo tôi vào trong phòng của tôi để nói chuyện. Họ tiếp tục nói chuyện với tôi và muốn tôi từ bỏ việc tập luyện Pháp Luân Công. Mẹ tôi nói, “Nếu con ly dị, con sẽ làm gì?” Tôi trả lời họ một cách kiên quyết, “Con sẽ không từ bỏ niềm tin của con đâu. Chẳng có gì sai khi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người tốt.”
Tôi nói với họ rằng trước khi tôi tập Pháp Luân Công, bất cứ khi nào tôi cảm thấy không khỏe, mẹ tôi đều phải tới để chăm sóc cho tôi. Vào những ngày hè nóng nực, những người phụ nữ khác có thể mặc váy. Còn tôi thì phải mặc quần len dày. Vào ban đêm tôi phải đi ngủ với chiếc tất mỏng. Tất cả mọi người trong gia đình, bao gồm cả bố mẹ chồng tôi đều biết điều này. Tôi nói với họ rằng tôi không nói cho họ vì tôi không muốn họ lo lắng cho tôi. Tôi đã phải dành vài trăm nhân dân tệ mỗi tháng để tiêm thuốc ngừa cảm lạnh. Tiền tôi dành để điều trị bệnh phụ khoa thậm chí còn nhiều hơn. Cuộc sống của tôi thật khốn khổ. Tôi không được sống lấy một ngày thoải mái. Nếu tôi mắc một căn bệnh không thể chữa được, liệu anh ấy (chồng tôi) có thể cứu được tôi không? Tôi không muốn ly hôn. Sư Phụ của chúng tôi dạy chúng tôi rằng không được phép ly hôn vì tập luyện Pháp Luân Công. Tuy nhiên, chồng tôi vẫn khăng khăng việc ly hôn. Tôi không sợ điều đó. Tôi có Sư Phụ và Đại Pháp. Tôi cũng có đôi tay của mình. Tôi vẫn có thể nuôi bố mẹ tôi. Sau khi tập Pháp Luân Công, tôi thực sự cảm thấy trở nên không có bệnh. Trước đây anh ấy đã đe dọa tôi, viện đến việc ly hôn làm lý do và ép tôi phải từ bỏ việc tập luyện của mình. Lúc đó tôi đã mắc sai lầm nhưng tôi sẽ không mắc sai lầm một lần nữa đâu.
Sau khi nghe những điều tôi nói, tất cả bọn họ đều khóc.
Bố tôi và bác của tôi đã không nói bất cứ điều gì nữa và đã rời đi vào buổi chiều. Chồng tôi bỏ nhà đi vài ngày. Sau khi anh ấy trở về nhà, anh ấy đã không đề cập một chút nào tới việc ly hôn nữa. Sau đó tôi nghe từ cô của tôi rằng chồng của cô đã gọi cho chồng tôi bảo anh ấy nên nghĩ lại và không nên ly hôn vì tôi tập Pháp Luân Công. Tôi tự nhủ, “Những lời nói đó không giống như của bác mình. Rõ ràng là Sư Phụ đã qua lời của bác để bảo vệ và chăm sóc cho mình.”
Một lần khác, tôi đã tới một thị trấn để mua sắm. Vào buổi sáng, trước khi tôi đi, chồng tôi bảo tôi đừng mang theo túi và nói rằng việc đó không an toàn vì trong đó có tiền và các sách Đại Pháp. Tôi nghĩ đó có thể là điểm hóa từ Sư Phụ, nói rằng để sách Đại Pháp ở nhà sẽ an toàn hơn. Tôi không nghĩ rằng việc đó quá nghiêm trọng và đã mang túi xách theo mình. Tôi quyết định để túi vào cốp xe cho an toàn. Sau khi trở về nhà, tôi đã quên mất túi và để nó ở trong cốp xe. Sau bữa tối, chồng tôi phải chạy một số công việc lặt vặt nên đã lấy xe ôtô và đi cùng con trai tôi. Sau khi họ đi khỏi, tôi nhớ rằng túi của mình vẫn ở trong cốp xe. Tôi đã gọi cho chồng tôi và bảo anh ấy rằng tôi đã để túi trong cốp và bảo anh ấy hãy chú ý tới nó nếu ai đó giúp anh ấy chất hàng lên cốp xe. Họ trở về sau 9 giờ. Con trai tôi đã đưa tôi cái túi ngay khi cháu bước vào nhà. Ngay lập tức tôi mở túi ra và thấy tiền thì vẫn ở đó nhưng sách thì không thấy đâu. Tôi lo lắng hỏi con trai mình, “Sách của mẹ đâu?” Ngay lập tức cháu giơ tay lên và thề, “Con không lấy.” Sau đó tôi hỏi chồng tôi, “Cuốn sách của em đâu?” Tôi nói, “Làm sao mà tiền thì vẫn còn ở bên cạnh túi mà sách thì lại biến mất vậy?” Anh ấy thấy tôi rất lo lắng và sau đó quay đi rồi đi ra ngoài. Tôi đi theo anh ấy. Trong thang máy, tôi bảo anh ấy trả lại sách cho tôi. Anh ấy nói không biết nó ở đâu. Tôi tìm kiếm khắp cả xe nhưng không thấy sách của mình. Tôi nói, “Nếu em không thể tìm thấy sách thì anh cũng không thể rời khỏi đây cho đến khi em tìm thấy nó.” Sau đó anh ấy nói dối tôi rằng anh ấy đã đưa cuốn sách cho người nào đó nhưng sau đó anh ấy lại thay đổi nói rằng cuốn sách đã bị xé nát. Sau đó anh ấy bảo tôi hãy tìm cuốn sách ở sông Dương Tử. Thậm chí anh ấy đã chở tôi đến cổng đồn công an, nói rằng anh ấy sẽ giao tôi cho công an. Có một viên công an đứng trước cổng lúc đó. Tôi xin Sư Phụ gia trì chính niệm cho tôi để anh ấy không làm như vậy. Vào lúc đó, viên công an đã yêu cầu chúng tôi rời đi chỗ khác.
Sau đó chồng tôi đã chở tôi tới bờ sông Dương Tử và bảo tôi tìm ở dưới sông. Tôi nói,“Anh bảo em tự tử sao? Tự tử là sát sinh. Em sẽ không tự tử đâu.” Sau khi tìm kiếm một vòng, lúc đó đã gần nửa đêm. Anh ấy thấy tôi vẫn đang tìm kiếm cuốn sách và nói với tôi, “Hãy ly hôn vào ngày mai.” Tôi nói, “Anh lại dùng việc dọa ly hôn để gây áp lực cho em một lần nữa à. Nếu anh muốn em sẽ ly hôn. Em không quan tâm tới tiền của anh. Em có thể sống mà không cần bất cứ thứ gì. Chúng ta không cần phải tranh luận với nhau. Em sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu nào của anh. Nhưng anh phải trả lại sách Đại Pháp cho em.” Sau đó, anh ấy không nói gì và chúng tôi trở về nhà.
Sáng hôm sau, chồng tôi thức dậy và chuẩn bị rời đi. Tôi nói với anh ấy,“Nếu anh không trả lại cuốn sách cho em, em sẽ đi theo anh tới bất cứ đâu.” Để tránh việc này, anh ấy bảo tôi rằng con trai chúng tôi sẽ lấy cuốn sách cho tôi. Tôi tin anh ấy và để anh ấy đi. Sau khi con trai tôi thức dậy, cháu nói không biết cuốn sách ở đâu. Tôi nói với cháu, “Nếu con không biết, con hãy đưa mẹ tới chỗ mà hai cha con đã tới đêm hôm trước. Con và bố đã cùng nhau âm mưu để lừa mẹ. Nếu hôm nay con không trả lại cuốn sách cho mẹ, mẹ sẽ đi về quê.” Sau đó tôi đứng dậy và bỏ đi. Con trai tôi đã chạy theo tôi. Thấy tôi quá lo lắng về cuốn sách, con tôi đã gọi điện cho bố nó. Tôi không nghe được cháu nói gì trên điện thoại nhưng sau đó con trai tôi đã nói với tôi một cách nhẹ nhàng, “Có thể bố đã thực sự vứt cuốn sách đó đi rồi. Hay chúng ta về quê và mua một cuốn khác.” Tôi nói,“Không thể như thế được. Sao các người lại hồ đồ đến như thế được? Các người không biết rằng mình đang phạm phải luật Trời sao?” Do đó tôi đã cùng con trai tôi về quê. Sau khi tới nơi, ngay lập tức tôi đã đến gặp đồng tu và chúng tôi đã chia sẻ với nhau. Sau đó bạn đồng tu và tôi đã quay trở lại thị trấn và tìm cuốn sách. Sau 9 giờ chúng tôi mới trở về nhưng chúng tôi vẫn không thể tìm thấy cuốn sách.
Sau khi về đến nhà, tôi cảm thấy rất buồn và ngồi trên giường. Con trai tôi đi theo tôi vào phòng và nói, “Mẹ, sao mẹ lại kiên quyết đến vậy? Mẹ vừa về quê, tại sao mẹ lại quay trở lại Vũ Hán?” Lúc đó tôi vẫn đang khóc lóc nghẹn ngào. Tôi nói với con tôi, “Con trai, mẹ cảm thấy mình chẳng có chút giá trị và tự do nào trong ngôi nhà này cả. Trong khi mẹ cố gắng hết sức để chăm sóc con, mẹ đã dùng thời gian rảnh rỗi để đọc sách Đại Pháp và tập công. Đại Pháp đã giúp mẹ nâng cao tiêu chuẩn đạo đức và cũng giúp mẹ trở thành một người tốt. Mẹ đã khỏe mạnh trở lại. Trước đây mẹ dành thời gian để chơi bài, mua sắm hay khiêu vũ. Bây giờ mẹ tuân theo tiêu chuẩn của Chân-Thiện-Nhẫn. Mẹ đã có mục tiêu của cuộc đời mình. Như thế có gì là sai hay sao? Con không nên nghe theo sự dối trá của ĐCSTQ và lừa dối lương tâm của chính mình.” Lúc đó, lòng tốt của con trai tôi đã xuất ra và cháu nói, “Mẹ, con sẽ không ngăn cản mẹ tập luyện nữa đâu.”
Tôi đã không tìm thấy cuốn sách và chồng tôi vẫn không thay đổi nhưng con trai tôi đã thay đổi quan điểm của mình.
III. Chứng thực Pháp
Một ngày, một đồng tu và tôi đã thuyết phục bạn của chồng tôi cùng gia đình của anh ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Trên đường về nhà, đột nhiên tôi có một suy nghĩ, “Tôi giảng chân tướng cho họ. Tôi nên làm gì nếu họ nói cho chồng tôi biết?” Tôi đã không đề cập đến niệm đầu sai lầm này của mình cho đồng tu cũng như không loại trừ nó. Sau đó, chồng tôi đã dùng việc đó như một lý do để lại muốn ly dị tôi. Anh ấy đã gọi cả gia đình tôi đến và làm ầm lên. Sau đó, khi hướng nội tôi thấy rằng vấn đề đã nảy sinh bởi niệm bất chính. Đúng như Sư Phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân, “Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” Sau đó, tôi đã có thể duy trì chính niệm mạnh mẽ hơn.
Một ngày khác, sau khi học Pháp nhóm vào lúc 4 giờ chiều, tôi có một niệm rằng tôi muốn ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người. Trong khi đang đi bộ, tôi liên tục xin Sư Phụ gia trì cho tôi và để những người có duyên tiền định đến với tôi và được đắc cứu. Không lâu sau đó, tôi đã đi bộ tới ngã tư của siêu thị. Có rất nhiều người đang đi bộ qua lại. Một cô gái trẻ đẹp bước tới chỗ tôi và đưa cho tôi một tờ rơi về hàng thổ cẩm làm bằng tay và giải thích một chút về nó và nơi tôi có thể tìm thấy nó. Tôi đã nắm lấy cơ hội này để giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho cô ấy. Tôi nói, “Cô muốn nói với cháu một số điều.” Cô ấy mở to mắt nhìn tôi và nói, “Cái gì ạ?” “Cháu đã nghe đến việc có một cuộc sống an toàn bằng cách thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó chưa?” Cô ấy trả lời, “Chưa ạ.” Tôi hỏi cô ấy, “Cháu đã từng tham gia vào Đoàn thanh niên chưa?” Cô ấy nói.“Có, cháu có tham gia.” Tôi nói, “Nếu cháu là thành viên của Đoàn thanh niên tức là cháu là thành viên của ĐCSTQ. ĐCSTQ rất là thối nát và nó đã làm rất nhiều việc xấu. Trời sẽ diệt nó. Cháu là một người tốt và còn quá trẻ. Nếu cháu không thoái xuất khỏi nó, thì hoàn cảnh của cháu sẽ không được tốt. Cô có thể giúp cháu thoái xuất khỏi ĐCSTQ và cháu sẽ được an toàn.” Tôi cũng nói với cô ấy một số chân tướng về Đại Pháp.
Sau khi hiểu điều tôi nói, cô ấy đã nói cho tôi tên họ của mình. Tôi đã giúp cô ấy chọn một bí danh. Cô ấy mỉm cười, gật đầu, và bày tỏ sự biết ơn của mình. Tôi nói, “Cháu nên cám ơn Sư Phụ của cô. Đó là Sư Phụ của cô đã bảo cô tới và cứu cháu. Cháu phải nhớ: Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Chân-Thiện-Nhẫn là tốt.” Cô ấy đã đồng ý. Tôi cũng đã đưa cho cô ấy một số tài liệu giảng chân tướng.
Tôi đã không để ý rằng một chiếc xe công an đỗ ở gần đó. Ngay sau khi cô gái vừa đi khỏi, chưa đầy vài mét, một viên công an đột nhiên lao ra khỏi xe và chạy về phía cô gái và quát, “Dừng lại. Mấy phút trước, người đó vừa đưa cho cô cái gì vậy?” Tôi thấy cô gái đút những tài liệu mà tôi đưa cho cô ấy vào trong túi và sau đó lấy ra những tờ rơi về thổ cẩm đưa cho công an. Ông ta rất tức giận và nhìn tôi rồi lại nhìn cô ấy và sau đó rời đi. Một mối nguy hiểm suýt nữa xảy ra đã được giải quyết bởi một cô gái mà đã hiểu được chân tướng về Đại Pháp.
Lúc đó tôi không sợ nhưng trong tâm mình tôi thật sự biết ơn Sư Phụ vì đã bảo hộ cho tôi và cũng cứu độ cô gái trẻ đó. Tôi biết cô ấy đã có một lựa chọn sáng suốt sau khi hiểu được chân tướng về Pháp Luân Công bằng cách bảo vệ học viên Đại Pháp trong lúc nguy nan. Cô ấy đúng là một sinh mệnh đáng trân quý.
IV. Lời kết
Vẫn còn rất nhiều điều mà tôi muốn nói. Tôi cảm thấy hối tiếc rằng mình đã đắc Pháp quá muộn và đã không học Pháp đủ tốt. So với các học viên lâu năm, tôi vẫn còn một chặng đường mới bắt kịp. Sau khi đọc bài giảng mới đây của Sư Phụ, tôi càng hiểu rõ hơn về mục tiêu của tu luyện và đệ tử Đại Pháp là gì. Trong quá trình tu luyện trong tương lai, tôi sẽ cố gắng hết sức để học Pháp tốt và khẩn trương để cứu người.
_______________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/30/明慧法会–迟到的春天-249204.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/19/130221.html
Đăng ngày 14-3-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.