Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một học viên từ tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2011]

Kính chào Sư phụ tôn kính, chào các bạn đồng tu!

Tôi muốn kể với Sư Phụ và các bạn đồng tu một số kinh nghiệm tu luyện của tôi trong những năm qua, cũng như cách tôi chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh như thế nào.

I. Tu luyện tinh tấn và cứu độ chúng sinh

Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp trung niên. Hầu hết thời gian tu luyện thật sự của tôi diễn ra tại nơi làm việc. Bằng cách chiểu theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp, tôi hành xử đúng mực trong mọi phương diện, hòa hợp với các đồng nghiệp của tôi, và đối xử tốt với mọi người. Tôi thực hiện nhiều công việc nặng nhọc và mệt mỏi hơn bất cứ ai. Tôi thường sẵn sàng giúp đỡ và tạo cho các đồng nghiệp sự thoải mái. Bất cứ khi nào tôi có cơ hội, tôi nói về tầm quan trọng của việc làm một người tốt. Đồng nghiệp của tôi nghĩ rằng tôi là một người tốt và đáng tin cậy. Họ dễ dàng chấp nhận bất cứ điều gì tôi nói về Pháp Luân Công và về sự cần thiết phải thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Họ nói: “Anh là người tốt nhất trên thế giới này.” Dần dần, nơi làm việc của tôi trở nên hòa hợp, cũng giống như Sư phụ nói “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Chuyển Pháp Luân)

Các bữa ăn được chuẩn bị lúc 9 giờ tối hàng ngày cho các công nhân ca đêm, và chúng tôi thay phiên nhau ăn. Tôi là người ăn cuối cùng. Tôi thường ăn các đồ ăn thừa và đôi khi không còn gì để lại. Đồng nghiệp của tôi đã rất cảm động. Không ai thích làm các công việc khó khăn mà người giám sát giao phó, vì vậy tôi đã nhận công việc trong khi họ nghỉ giải lao. Vào mùa đông ông chủ của chúng tôi không thuê nồi hơi cho bếp lò, vì vậy chúng tôi phải nấu nước để có hơi ấm. Không ai thích làm công việc nặng nhọc như vậy. Tôi đã làm việc đó trong ca của tôi, về lâu dài nó trở thành một trong những nhiệm vụ mà tôi được phân công. Một số người đã lên tiếng cho tôi và nói rằng điều đó không công bằng. Tôi luôn luôn mỉm cười và không phàn nàn gì cả. Trong kỳ nghỉ lễ mùa đông, tôi luôn được phân công để đun nước. Khi đến lượt tôi, không có than trong bếp lò, chỉ có tro. Nhưng trước khi tôi rời đi, tôi gạt bỏ tro và chuẩn bị than cho ca tiếp theo. Mọi người đều chứng kiến điều này. Một ngày nọ, một đồng nghiệp hỏi tôi, “Điều gì làm anh trở thành một người tốt như thế, một công nhân rất dễ tính và làm việc chăm chỉ?” Tôi nói “Đó là Pháp Luân Đại Pháp đã dạy cho tôi tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để làm một người tốt.” Cô ấy tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Hết lần này đến lần khác, có công nhân mới hoặc công nhân làm việc bán thời gian. Tôi biết rằng Sư Phụ đã an bài cho họ được cứu. Tôi sẵn lòng giúp đỡ, đối xử với họ một cách công bằng, tận dụng mọi cơ hội để nói với họ sự thật về Pháp Luân Công, và khuyến khích họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Một người đàn ông lớn tuổi nói “Pháp mà Sư Phụ của anh dạy là Pháp chân chính nhất. Sư Phụ của anh là người duy nhất mang sự thật đến Trung Quốc. Nếu tất cả mọi người đều hành xử theo các nguyên lý của Pháp Luân Công, chúng ta sẽ không cần cảnh sát nữa. Hãy nhìn vào sự tham nhũng và coi thường luật pháp của ĐCSTQ. Không ai nghe nó cả. Hiện có rất nhiều quan chức tham nhũng. Chế độ của Trung Quốc đang đứng trên đôi chân cuối cùng của nó.”

Sư Phụ giảng :

“Nếu muốn làm tốt việc cứu độ chúng sinh, thì trước hết phải tu bản thân cho tốt.” (Gửi Pháp hội Brazil)

Tôi ngộ ra rằng một người tu luyện Đại Pháp phải tu luyện tốt và có tiêu chuẩn cao. Chỉ như vậy chúng ta mới làm tốt việc cứu độ chúng sinh.

II. Hướng nội và chính lại những gì không chính

Ngày nay nhiều người làm tha hóa mọi thứ. Vào ngày trả lương, nhiều công nhân gặp nhau trong các nhà hàng, vũ trường, trung tâm mạt chược, và những nơi vui chơi giải trí. Đôi khi họ chơi trò khiêu dâm. Một số đồng nghiệp nói xấu những người khác và báo cáo với cấp trên của họ, tạo ra sự thiếu tin cậy giữa các đồng nghiệp.

Sư phụ giảng:

“Người thường không biết được tầng ý nghĩa này của “tướng do tâm sinh”; thực ra chính là: nhân tố của mình cải biến hoàn cảnh của mình. ‘Tu chính mình’, ‘hướng nội tìm’, những lời ấy tôi đã nói hết sức minh bạch rồi, hết sức rõ ràng rồi, (cười) nhưng không có được bao nhiêu người có thể coi trọng điều này; kể cả các việc mà đệ tử Đại Pháp làm cũng là tình huống này.” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên)

Các bạn đồng tu chia sẻ với tôi, “Chúng ta đang ở đây để cứu độ chúng sinh. Chúng ta sẽ chính lại tất cả những thứ bất thường và không để cuốn theo dòng. Hướng nội để tìm ra những chấp trước của bạn và loại bỏ những thứ không phù hợp với Pháp”. Tôi thấy rằng tôi vẫn giữ các chấp trước vào ăn uống và giải trí, những thứ tôi đam mê trước khi tôi luyện tập Pháp Luân Công. Tuy nhiên, tôi có ít cơ hội hơn cho những thứ như vậy sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, do đó, những chấp trước này đã được che đậy. Tôi cũng đã có các chấp trước sắc dục và thích nhìn phụ nữ đẹp. Đôi khi, tôi bị nghiệp tư tưởng chi phối hành động của tôi. Đôi khi tôi không nói gì cả, nhưng trái tim của tôi lấp đầy sự đố kỵ. Khi tôi nhận ra các chấp trước đó, tôi lập tức loại bỏ chúng.

Ngay sau đó môi trường tại nơi làm việc ngày càng tốt hơn. Các đồng nghiệp của tôi nói, “Chúng ta không thể hành xử như thế này được. Mỗi người chúng ta đều có vợ và con. Nếu chúng ta dành tất cả thu nhập của chúng ta để ăn uống, họ sẽ sống thế nào?” Những người thường xuyên tổ chức tiệc tùng tại nhà hàng cảm thấy xấu hổ. Không ai sắp xếp các cuộc tụ họp như vậy nữa. Những người nói xấu người khác bị sa thải. Một đồng nghiệp người thích chơi trò khiêu dâm nói “Vợ tôi đã tìm thấy những hình ảnh khiêu dâm trên điện thoại di động của tôi.” Cô ấy đe dọa anh ấy, nên anh đã xóa những hình ảnh đó và chấm dứt chơi trò tục tĩu. Môi trường tại nơi làm việc của tôi đã thay đổi tốt hơn. Tôi đã ngộ được Pháp của Sư Phụ,

“Văn hoá nửa-Thần là có nội hàm; ‘tướng do tâm sinh’ cũng có một tầng ý nghĩa như vậy. Vì con người trong hoàn cảnh xã hội là có một phạm vi của tự mình, tâm tình của bản thân mình sẽ ảnh hưởng đến việc của mình. Đệ tử Đại Pháp còn hơn như thế, vì gánh vác sứ mệnh cứu độ chúng sinh, phạm vi là lớn hơn. Đệ tử Đại Pháp toàn thế giới là bao dung toàn bộ thế gian; mỗi cá nhân có một phạm vi. Chư vị gặp gì, tiếp xúc gì, thảy đều là nhân tố trong phạm vi của chư vị. Chư vị có thể chính niệm đầy đủ, thì chư vị có thể là cao lớn trong phạm vi của mình; và trong phạm vi của mình, chư vị đè ép những thứ bất hảo xuống.” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên )

Trong một khoảng thời gian tôi đã có một số xung đột với đồng nghiệp. Chúng tôi có một người trưởng nhóm mới. Ông không quen với thực tiễn công việc của chúng tôi. Tôi đã cố gắng hết sức để giúp ông ấy. Tuy nhiên, ông thường gặp các đồng nghiệp của tôi tại các nhà hàng, cố gắng để thiết lập một mối quan hệ tốt. Trong một thời gian họ tạo thành một phe cánh. Vì tôi không tham gia cùng họ, tôi đã trở thành một người ngoài cuộc và không ai sẵn sàng hợp tác khi tôi được giao công việc. Người trưởng nhóm đó cũng đứng về phía họ. Một lần người trưởng nhóm muốn giảm khối lượng công việc của hai đồng nghiệp, nhưng đã không thực hiện theo đúng các thủ tục. Tôi cố gắng nói cho ông ấy, nhưng ông đã bỏ qua lời khuyên của tôi. Do đó, sản xuất không thể tiến hành như bình thường. Ngày hôm sau, ông chủ chỉ trích tôi vì tôi chịu trách nhiệm giám sát công việc. Ông yêu cầu tôi giải thích, và tôi đã mất bình tĩnh vì tất cả những phàn nàn lại trút lên tôi. Tôi nói “Tất cả bọn họ đều hành động ác ý và không chịu nghe tôi.” Ngay sau khi tôi kết thúc, tôi nhận ra rằng mình đã mắc sai lầm. Tôi nhận lỗi của mình ngay lập tức. Khi tôi trở về nhà, tôi chia sẻ với các bạn đồng tu và hướng nội. Tôi đã tìm ra các chấp trước của mình vào danh, không thích bị chỉ trích, hiển thị và kiêu căng. Tôi chính lại bản thân trong Đại Pháp và loại bỏ các chấp trước đó vì chúng sẽ ngăn trở tôi cứu người. Kết quả là, người trưởng nhóm đó bị đổi. Ông ấy đã nhận lỗi với tôi. Những người có mâu thuẫn với tôi cũng thay đổi thái độ của họ đối với tôi. Bầu không khí trở nên hòa hợp như trước.

III. Đặt Đại Pháp lên hàng đầu và hòa hợp môi trường

Tôi bị mất việc trong cuộc đàn áp chưa từng có tiền lệ đối với Pháp Luân Đại Pháp, vì tôi đã từ chối từ bỏ tu luyện. Khi tôi dự định tìm kiếm một công việc, tôi muốn một công việc ngắn giờ. Tôi đã ngộ ra rằng có đủ thời gian để làm ba việc là ưu tiên hàng đầu và Sư Phụ sẽ quyết định các phương diện khác, chẳng hạn như tiền lương và các lợi ích khác. Tôi có một nguyện vọng như vậy, do đó, Sư Phụ đã giúp tôi tìm một công việc mà yêu cầu chỉ có 15 ca đêm một tháng. Tiền lương của tôi cũng dần dần tăng lên từ 800 nhân dân tệ đến 1.500 nhân dân tệ. Mỗi khi các học viên địa phương cần sự giúp đỡ của tôi, tôi đặt Đại Pháp lên hàng đầu. Không kể bận rộn hay hoàn cảnh thế nào, tôi sẽ xin nghỉ phép. Ông chủ và đồng nghiệp của tôi không bao giờ phàn nàn. Theo các quy định của nhà máy, nghỉ có nghĩa là khấu trừ tiền lương. Tuy nhiên, họ không bao giờ trừ bất cứ thứ gì từ tiền lương của tôi. Nhiều lần sau khi tôi phối hợp với các học viên để cứu độ chúng sinh, tôi lại nhận được sự đề bạt sau khi trở lại làm việc.

Một học viên ở khu vực địa phương của chúng tôi đã bị bức hại đến chết trong một trại lao động cưỡng bức. Các học viên địa phương của chúng tôi đã có một sự chia sẻ và quyết định rằng, để cứu độ chúng sinh và chấm dứt đàn áp, chúng tôi sẽ khởi kiện và thuê một luật sư. Phối hợp như một chỉnh thể, tôi đến thăm gia đình của người học viên bị chết và giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho họ. Họ sống ở nông thôn và làm việc suốt ngày, vì vậy tôi đã đến thăm họ vào ban đêm. Tôi mất vài giờ đồng hồ cả đi lẫn về. Họ đã không biết được sự thật về Pháp Luân Công, vì vậy tôi đã đến thăm họ nhiều lần. Cuối cùng họ đã bị thuyết phục và cảm thấy trong tâm rằng họ phải thuê một luật sư.

Một lần tôi yêu cầu ông chủ cho tôi nghỉ phép để tôi có thể nói chuyện với luật sư. Tôi đã được cho nghỉ một ngày vì khối lượng công việc nhiều. Do can nhiễu từ các nhân tố tà ác, việc điều tra gặp vấn đề và chúng tôi đã mất ba ngày để giải quyết tất cả mọi thứ. Trên đường trở lại nhà máy, tôi nghĩ rằng tôi sẽ bị khiển trách vì tôi đã được cấp phép chỉ có một ngày nhưng đã đi trong ba ngày. Tôi ngay lập tức thay đổi suy nghĩ của mình: “Mình đang làm công việc Đại Pháp, vì vậy nó đáng làm ngay cả khi mình bị khiển trách.”

Tư tưởng trên là không phù hợp với Pháp. Tôi ngộ ra rằng tất cả chúng sinh nên hỗ trợ các học viên Đại Pháp. Họ tất cả đều đến vì Đại Pháp. Con người từ mọi tầng lớp xã hội đang chờ đợi để được cứu. Họ sẽ nhận được phước lành nếu họ giúp các học viên. Nhưng, khi tôi đến nhà máy, tôi thấy chỉ có một người trực. Anh ấy nói rằng nhà máy đã bị đóng cửa trong 2 ngày và sẽ mở lại vào ngày hôm sau. Tôi rất đỗi ngạc nhiên, nhưng ngay lúc đó, tôi cảm nhận được lòng khoan dung vô hạn của Sư Phụ.

Một lần khác các học viên địa phương của chúng tôi chuẩn bị chia sẻ với các đồng tu ở thành phố khác. Ngày hôm trước khi chia sẻ, người trưởng nhóm đã nói với tôi, “Chúng ta thiếu công nhân làm ban ngày, anh không cần phải làm việc tối nay, nhưng anh phải trở lại vào sáng ngày mai.” Khi nghe điều này, tôi nhận ra rằng nó là can nhiễu, vì vậy tôi trả lời, “Tôi sẽ rời khỏi thành phố vào ngày mai, vì vậy tôi không thể làm ca ngày.” Ông ấy trả lời: “Vậy thì, anh phải xin ông chủ cho phép. Ông ấy đã lập kế hoạch.” Tôi phát chính niệm để diệt trừ hết thảy các can nhiễu và sau đó nói chuyện với ông chủ tôi. Cuối cùng, ông đã cho tôi một vài ngày nghỉ phép, nhưng ông nói rằng tôi sẽ phải nhận ca ngày sau khi tôi trở về. Điều này lại là can nhiễu. Lịch trình ban ngày của tôi rất chặt chẽ. Vì tôi phải hợp tác và phối hợp với các học viên khác để cứu độ chúng sinh. Tôi tiếp tục phát chính niệm để tiêu trừ tà ác. Trong lúc đó, tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi vẫn còn giữ tâm chấp trước an nhàn. Tôi ngủ quá nhiều, nhưng Sư Phụ muốn tôi cứu độ chúng sinh. Hai giờ sau đó, người trưởng nhóm đã đi đến gặp ông chủ và yêu cầu tôi tiếp tục các ca đêm. Ông chủ đã đồng ý. Ngày hôm sau tôi đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện này.

Vì cuộc khủng hoảng kinh tế, nhà máy không nhận được nhiều đơn đặt hàng, vì vậy đôi lúc chúng tôi đóng cửa. Nhiều công nhân muốn làm thêm việc để được trả thêm tiền. Ông chủ tôi đôi khi muốn tôi làm việc thêm giờ. Tôi có thể nhận ra sự can nhiễu của tà ác và làm việc ca đêm. Thu nhập của tôi không bao giờ bị ảnh hưởng. Khi nhà máy đóng cửa vào ngày lễ, ông chủ yêu cầu tôi đến làm việc vào ban đêm, mà không phải công việc khó khăn, vì vậy tôi có thể dành nhiều thời gian học Pháp, tập các bài công pháp, và phát chính niệm. Một lần tôi đã có một giấc mơ: Người lãnh đạo bộ phận tại nơi làm việc trước đây của tôi nói với tôi: “Mọi người đều muốn có công việc của anh, nhưng không ai có thể lấy nó. Anh có một sứ mệnh đặc biệt, vì vậy tôi giao công việc cho anh.” Từ năm ngoái, tôi hiếm khi có một khối lượng công việc nặng. Bất cứ khi nào là thời gian để phối hợp với các học viên khác như là một chính thể, tôi đều không có gì để làm tại nơi làm việc. Sư phụ đã cấp cho tôi đủ năng lượng và thời gian để có trách nhiệm với Đại Pháp. Sư Phụ đã trải đường và an bài mọi thứ cho chúng ta. Điều duy nhất cho chúng ta là hành động. Miễn là chúng ta ở trong Pháp và đặt Đại Pháp lên hàng đầu thì tất cả mọi việc sẽ được an bài hoàn hảo.

Không gì ngoài việc tu luyện tinh tấn để có thể tỏ lòng biết ơn của tôi đối với Sư Phụ! Đôi khi tôi không làm được tốt và các chấp trước vào danh, sắc dục, và tâm an nhàn nổi lên. Tuy nhiên, tôi tin chắc rằng tôi sẽ có thể bỏ đi tất cả các chấp trước đó của tôi theo sự dẫn dắt của Sư Phụ và làm ba việc: học Pháp tinh tấn, giảng chân tướng về Pháp Luân Công, và cứu độ chúng sinh. Là một người chân tu, tôi sẽ trân trọng sứ mệnh của mình, đạt viên mãn, và trở về nhà với Sư phụ.

Con cảm tạ Sư Phụ!

Cảm ơn các bạn đồng tu!

Hợp thập.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/19/明慧法会–开创工作环境-救度众生-249090.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/18/130193.html
Đăng ngày: 11-3-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share