Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của Thanh Ngạn, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thiên Tân, Trung Quốc

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn mười năm. Đây là lần thứ ba tôi viết một bài chia sẻ cho Pháp hội chia sẻ qua mạng internet. Trong năm qua, thỉnh thoảng các chấp trước vào danh, lợi, cũng như tật đố can nhiễu tôi. Tôi không thể nói rằng tôi hoàn toàn tốt đẹp, nhưng tôi biết Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm hàng năm là cơ hội tuyệt vời để tôi thăng tiến, vì vậy tôi không thể bỏ lỡ. Tôi cảm thấy rằng cho dù tôi tu luyện tốt hay không, tôi phải tham gia vào Pháp hội, đó là con đường tu luyện mà chúng ta phải đi.

Xả bỏ các chấp trước về danh và lợi tại nơi làm việc

Tôi tốt nghiệp Thạc sĩ ngành kỹ thuật tại một trường đại học danh tiếng. Tôi đang ở độ tuổi 30 và làm việc trong bộ phận kỹ thuật của một công ty nước ngoài lớn. Người quản lý cũ lớn hơn tôi nhiều tuổi và nổi tiếng trong lĩnh vực này. Vào cuối năm 2009, ông ấy thôi việc. Là một chuyên viên cấp cao nhất, tôi đã không được đề bạt. Người quản lý mới trạc tuổi tôi, nhưng không dày dặn kinh nghiệm như tôi. Thoạt đầu, tôi không quan tâm đến vấn đề này vì tôi chưa bao giờ thích làm một người quản lý và tôi muốn làm công việc kỹ thuật. Người quản lý mới cũng tôn trọng tôi, vì vậy mọi việc đã diễn ra tốt đẹp.

Tuy nhiên, vào tháng 4 năm 2010 khi có quyết định đề bạt và tăng lương, tôi chỉ được tăng thêm 200 nhân dân tệ vào 5.000 nhân dân tệ tiền lương hàng tháng trước khi trừ thuế, và tôi đã không được đề bạt. Tôi nghĩ rằng điều này rất không công bằng vì người quản lý trước đây hứa sẽ tăng lương của tôi trước khi ông ấy rời đi. Và do không được đề bạt, tiền lương của tôi sẽ không thay đổi nhiều vì mỗi một mức đều có một giới hạn. Điều quan trọng nhất là sẽ không có tương lai cho sự nghiệp của mình. Không được đề bạt, có nghĩa là tôi đã làm việc không hiệu quả, hoặc công việc của tôi không được người quản lý của tôi công nhận. Ngoài ra, với bằng thạc sĩ, nhiều người đã nghĩ rằng tôi thừa khả năng (nhiều người trong công ty nhận được hơn 10.000 nhân dân tệ một tháng) tiền lương, và thậm chí tôi rất xấu hổ vì đã không được đề bạt.

Đối mặt với khảo nghiệm bất ngờ, tôi không thể chịu đựng được. Tôi bắt đầu có những xung đột với các đồng nghiệp và cảm thấy rằng người quản lý không coi trọng các lời khuyên của tôi. Các chấp trước về danh và lợi cũng như tật đố đột nhiên xuất hiện. Tôi bắt đầu gửi sơ yếu lý lịch, hy vọng tìm được một công việc tốt hơn. Tôi sớm có nhiều cơ hội phỏng vấn. Một công ty tư nhân khá tốt, nhưng môi trường làm việc không được tốt lắm. Tôi cố gắng làm việc tại đó một vài ngày, nhưng do không thoải mái, tôi không thay đổi công việc. Sau đó, một công ty nước ngoài nhỏ thích tôi và chấp thuận yêu cầu của tôi. Cả hai bên đều rất hài lòng. Trong khi trò chuyện với bà chủ, tôi cảm thấy rằng bà ấy không biết nhiều chân tướng về Pháp Luân Công vì bà ấy thuộc tầng lớp ưu tú. Tôi đã cố gắng giảng chân tướng cho bà ấy. Tôi nói với bà ấy về phong trào thoái ĐCSTQ và sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Do cả gia đình tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, mẹ và anh trai của tôi đã bị bức hại, tôi đã kể vắn tắt cho bà ấy về trải nghiệm của riêng tôi. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ có nhiều cơ hội để giảng chân tướng cho bà ấy sau này. Vào thời điểm đó, bà ấy đã bị sốc, nhưng bà ấy đã không biểu lộ bất kỳ điều gì như không thích, thay vào đó, bà ấy báo cáo tôi với phòng nhân sự. Nhưng tình hình thay đổi trong vài ngày sau, và sau những sự việc đó bà ấy quyết định không thuê tôi. Các lý do bà ấy đưa ra không có ý nghĩa gì. Tôi nhận ra rằng có lẽ tôi đã không giảng rõ chân tướng hoặc có thể bà ấy sợ rằng tôi sẽ mang lại rắc rối cho công ty. Ở mức độ nào đó, tôi cảm thấy rằng tôi đã không xử lý tốt việc này và đã thất vọng.

Đây là một trong các khảo nghiệm lớn mà tôi gặp phải trong những năm qua, và đó cũng là một thời điểm rất khó khăn. Mối quan hệ của tôi với các đồng nghiệp của tôi khá xấu, và tôi đã không quan tâm đến công việc nữa. Tôi nên làm gì đây? Cũng may là tôi đã tu luyện trong nhiều năm, và tôi hiểu rằng những khảo nghiệm này, trông có vẻ khó khăn, sẽ không là một vấn đề gì miễn là tôi có thể đề cao tâm tính của mình. Thông qua việc học Pháp và tu luyện tâm tính, tôi nhanh chóng điều chỉnh tâm lý của mình, và mọi việc không còn xấu như trước.

Tôi nhận ra rằng, là một trong vài học viên Đại Pháp tại nơi làm việc, tôi gánh vác một nhiệm vụ nặng nề. Cho dù tôi làm việc ở đâu, tôi không nên để lợi ích cá nhân ảnh hưởng đến cứu độ chúng sinh. Đồng thời, tôi nhận ra rằng những vấn đề mà tôi gặp phải trong công việc cũng là do tôi đã không xả bỏ các chấp trước về danh và lợi cũng như không làm tốt công việc. Tôi mất động lực vì các quản lý đã không thừa nhận công việc của tôi, do đó, tôi đã biểu hiện lười biếng và gây ra một lỗ hổng cho tà ác.

Sư Phụ giảng,

“Đệ tử Đại Pháp trong xã hội mê hoặc và sống cùng người thường, cực dễ dàng là về tư tưởng, hoặc ít nhất là về một phương diện nào đó bị cuốn theo dòng. Nếu chư vị làm việc không thể dùng Đại Pháp để đo lường bản thân, chư vị nếu làm việc không thể dùng chính niệm suy xét vấn đề, gặp vấn đề không đứng trong Pháp, thì chư vị chính là một người thường, không có bất cứ khác biệt gì. Ngoại hình của chư vị là người thường, hoàn cảnh sinh hoạt của chư vị là người thường, công tác của chư vị là công tác người thường. Ngay cả chư vị làm các hạng mục của đệ tử Đại Pháp, trên trời lại không có TV, Thần cũng không có báo chí, những cái này đều là hình thức xã hội người thường. Chư vị nếu không thể dùng chính niệm chỉ đạo chư vị, chư vị không thể giống như một đệ tử Đại Pháp dùng tiêu chuẩn người tu luyện để đo lường chính mình, đo lường thế giới, đo lường người khác, vậy chư vị chính là như người thường.” (“Thế nào là đệ tử Đại Pháp, Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2011”)

Tôi nhận ra rằng, mặc dù tôi đã làm ba việc trong năm qua, tôi luôn luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó. Trên thực tế, tôi chỉ làm việc như một người bình thường, và không có uy đức.

Từ bây giờ, tôi sẽ làm việc chăm chỉ để từ bỏ các chấp trước về danh, lợi, và tật đố. Tôi sẽ thuận theo tự nhiên và là một học viên đạt tiêu chuẩn.

Giảng chân tướng bằng nhiều cách

Kể từ khi tôi làm việc, tôi không có nhiều thời gian rỗi. Vì vậy, tôi đã tận dụng mọi cơ hội để giảng thanh chân tướng. Tôi cố gắng viết thư giảng chân tướng, phát tờ rơi, và dán các biểu ngữ có nội dung thông tin Pháp Luân Đại Pháp. Bây giờ tôi chủ yếu sử dụng email để giảng chân tướng, gọi điện thoại, giảng chân tướng trực tiếp.

Tôi đã sử dụng hệ thống email nội bộ của công ty để gửi tài liệu giảng chân tướng cho đồng nghiệp của mình, cố gắng thay đổi môi trường và cứu những sinh mệnh quý giá từng chút từng chút một. Trong quá khứ tôi đã đưa đĩa DVD Thần Vận cho các đồng nghiệp của tôi, nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng mọi người hầu hết đều không chú ý đến và đặt chúng sang một bên. Nhiều người không xem các đĩa DVD sau khi nhận, và một số người trong số họ làm mất các đĩa DVD. Đây là một sự lãng phí tài nguyên của chúng tôi và đồng thời làm cho những người thiếu hiểu biết tạo nghiệp. Vì vậy, bây giờ tôi luôn luôn cho các đồng nghiệp mượn đĩa DVD. Tôi yêu cầu họ trả lại DVD cho tôi sau đó, để họ biết rằng tài liệu Đại Pháp rất quý giá.

Lần đầu tiên khi tôi bắt đầu gửi email giảng chân tướng và gọi điện thoại, tôi gặp phải rất nhiều can nhiễu. Tôi nhớ lần đầu tôi gọi điện thoại, ngón tay của tôi cảm thấy rất lạnh đến nỗi tôi gần như không thể bấm số trên điện thoại di động. Tôi nghĩ rằng tôi có một chút sợ hãi, nhưng thực ra tôi đã rất lo lắng. Mặc dù tôi không thể nhìn thấy những gì đã xảy ra trong các không gian khác, tôi có thể cảm thấy rằng trong không gian khác tà ác đang gây rắc rối cho tôi. Tôi đã thực hiện một bước đột phá với chính niệm của mình. Sau đó tình hình khá dễ dàng. Trong khi gửi email và tin nhắn có ghi âm, tôi cũng tu luyện bản thân, và tình trạng tu luyện của tôi đã trực tiếp phản ánh trong các kết quả.

Tôi cảm thấy rằng giảng chân tướng trực tiếp là quan trọng nhất và là phương pháp hiệu quả nhất. Các phương pháp khác cũng rất quan trọng, nhưng chúng không thể thay thế giảng chân tướng trực tiếp. Đặc biệt là trong các thành phố lớn, nơi tôi sống, mọi người đều bận rộn, nhiều người thuộc tầng lớp ưu tú và không quan tâm về những vấn đề không liên quan đến cá nhân họ. Thậm chí họ còn không đọc hoặc nghe tài liệu giảng chân tướng. Thêm vào đó, do những phong trào chính trị của ĐCSTQ tà ác trong nhiều thập kỷ qua, những người này sẽ khép mình lại vì họ không muốn dính vào bất cứ điều gì có thể làm hại họ. Đối với những người này, chỉ có giảng chân tướng trực tiếp mới có thể giải quyết vấn đề của họ. Sư Phụ cũng đã đề cập trong bài giảng rằng những học viên thường xuyên phân phát tờ rơi là quý giá nhất. Tôi nhận ra rằng, do giảng chân tướng trực tiếp luôn luôn phản ánh tình trạng tu luyện thật sự của một người nào đó, để duy trì việc giảng chân tướng trực tiếp cũng cực kì khó khăn.

Bên cạnh việc giảng chân tướng cho bạn bè, người thân, các đồng nghiệp, tôi cũng đã tận dụng những cơ hội khác. Ví dụ, tôi giải thích sự thật về Pháp Luân Công trong khi đi xe taxi. Bằng việc học Pháp, đọc Cửu Bình, Giải thể văn hóa ĐCSTQ, và xem các đoạn video, tâm của tôi đã được tẩy tịnh, và tôi đã nhớ được rất nhiều sự kiện cũng rất có ích để giảng chân tướng. Các học viên giải thoát người dân thường khỏi văn hóa đảng là niềm hy vọng duy nhất cho những người thường. Nếu không tu luyện bản thân tốt, chúng ta sẽ gặp khó khăn trong việc cứu người. Nhìn lại, tôi nhận ra rằng những người thường rất đáng thương. Họ bị đầu độc bởi những lời dối trá của tà ác, nó đã tạo ra tất cả các loại tư tưởng xấu xa trong tâm của họ. Khi chúng ta giảng chân tướng trực tiếp, điều này giống như Sư Phụ giảng: “Khẩu trung lợi kiếm tề phòng” (“Khoái Giảng” Hồng Ngâm II)

Trên thực tế giảng chân tướng trực tiếp là hiệu quả nhất.

Đề cao tâm tính tại nhà

Vợ tôi là một học viên mới bắt đầu tu luyện sau khi chúng tôi kết hôn. Trước đây, cô là một người đơn giản và hay cáu kỉnh, và đôi khi hành động khá kỳ lạ. Từ khi quen biết, sống cùng với cô ấy, kết hôn, nó luôn luôn là một khảo nghiệm lớn đối với tâm tính của tôi. Điều đó cũng hoàn toàn khó khăn cho tôi, vì tôi cũng xấu tính. Tôi đã đọc rất nhiều bài viết trên Minh Huệ [Hán ngữ] về hôn nhân, đặc biệt là về học viên kết hôn với người thường. Tôi có rất nhiều chia sẻ. Tôi nghĩ rằng nếu một học viên kết hôn, người học viên đó phải đảm bảo rằng anh/cô ấy luôn luôn có thể hướng bản thân họ vào Pháp, nếu không họ sẽ rất dễ dàng mắc những sai lầm và vấp ngã. Trong cuộc sống hàng ngày, học viên sẽ biểu hiện không tinh tấn và thậm chí hành xử giống như một người thường, hoặc các cặp vợ chồng có thể chia rẽ, đó sẽ là một ảnh hưởng xấu trong xã hội và gây tiếng xấu cho Đại Pháp.

Tôi gặp phải một khảo nghiệm ở nhà ngay sau khi con của chúng tôi chào đời. Vào thời điểm đó vợ tôi chưa bắt đầu tu luyện. Mẹ vợ tôi từ tỉnh Hắc Long Giang tới để chăm sóc cô ấy. Mẹ vợ tôi đã từng tu lyện Pháp Luân Đại Pháp trước khi môn bị cấm vào năm 1999. Tuy nhiên, do bà ấy sợ hãi, sự đầu độc của ĐCSTQ, và một số hành vi cực đoan của bà, bà đã từ bỏ tu luyện. Mẹ vợ tôi là chị cả trong nhà. Khi mẹ của bà bị bệnh, mẹ vợ tôi không cho bà ấy đến bệnh viện, và tình hình của bà trở nên tồi tệ. Vì vậy, cả gia đình đã đổ lỗi cho Đại Pháp vì điều này. Sau khi việc tu luyện bị tuyên bố “bất hợp pháp”, mẹ vợ tôi đã trở thành một Phật tử và đã có rất nhiều hiểu lầm về Đại Pháp. Vợ tôi cũng có một vấn đề với mẹ tôi, vốn cũng là một học viên. Một lần mẹ tôi nấu sườn mà không phải là do bà mua. Vì cha tôi không nấu ăn ở nhà, khi sườn chín, mẹ tôi hỏi tôi liệu bà ấy có thể mang về nhà ít sườn đựng trong hộp không?. Đó không phải là một việc gì to tát cả, vì vậy tôi đã không nói với vợ và mẹ vợ tôi. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó họ biết việc này và nghĩ rằng mẹ tôi đã lấy cắp sườn, điều đó đã gây ra một số hiểu lầm. Lâu sau mẹ tôi và tôi mới biết về việc này. Bởi vì lúc ấy mẹ tôi và tôi không đủ chính niệm, và cũng vì tà ác luôn luôn tìm kiếm sơ hở để can nhiễu, đây là nguyên nhân để người thường có suy nghĩ xấu về Đại Pháp.

Sư Phụ giảng,

“Tôi biết mọi người trong các hạng mục, trong cứu người có [những vị] làm tốt phi thường, trên tổng thể mọi người làm cũng là rất tốt, khởi lên tác dụng rất lớn. Tôi thừa nhận chư vị khi trợ Sư Chính Pháp làm những gì chư vị nên làm, chính là hy vọng chư vị có thể làm tốt hơn. Con đường của chúng ta rất hẹp, đi chệch một chút thì sẽ xuất hiện vấn đề. Tôi không muốn mọi người xuất hiện vấn đề, cũng không muốn người nào trượt xuống trong tu luyện, càng không hy vọng thuận theo hình thế biến chuyển tốt khiến buông lơi tu luyện. Tất cả đây đều là chư vị khai sáng, sự việc tương lai còn rất nhiều, một mạch cho đến ngày chư vị viên mãn. Những gì khó nhất chư vị đã vượt qua rồi, còn lại sẽ không khó như thế này nữa, chỉ là hãy làm nó tốt hơn một chút. Càng trong vô vọng, có lẽ hy vọng ngay ở trước mắt. Càng trong cảm giác buồn chán, có lẽ chính là đang kiến lập uy đức của chư vị. Hy vọng mọi người thật sự có thể phối hợp tốt, chính niệm đủ, gặp phải việc thì hướng nội tìm, chính là giống như nhiệt tình lúc mới bước vào tu luyện. Không được giống người thường, nhiệt huyết mấy phút qua đi liền xong hết.” (“Thế nào là đệ tử Đại Pháp, Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2011”)

Vì vậy, chúng tôi có chính niệm trên con đường tu luyện mà không hề bị chệch hướng.

Đôi khi vợ tôi gây ra những cuộc xung đột với tôi về những điều hết sức nhỏ nhặt. Đối với những người thường, hầu hết những việc này đều không quan trọng. Lúc đầu, tôi cũng coi chúng như là các cuộc xung đột thông thường và không coi bản thân mình như một học viên. Tôi đã không nhận ra rằng đó là những khảo nghiệm để tôi đề cao tâm tính, thay vào đó, tôi coi chúng là sự can nhiễu và nghĩ rằng vợ tôi vô cớ gây rắc rối. Sau đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi nên hướng nội. Đó phải là vấn đề của tôi, hoặc có thể đó là vì tôi luôn luôn coi các cuộc xung đột là sự can nhiễu, nên tạo ra nhiều rắc rối hơn. Sau khi tôi nhận ra điều này, tâm tính của tôi được đề cao và những xung đột lập tức biến mất.

Con trai chúng tôi sinh năm 2005. Cháu sinh non, nhẹ cân, hệ thống tiêu hóa không tốt. Bởi vì tình trạng tu luyện của chúng tôi rất tồi, khi cháu được gần ba tuổi, chúng tôi luôn luôn phải đưa cháu đến bệnh viện mỗi khi cháu ốm. Cháu phải tiêm và phải dùng thuốc nhiều lần. Nhìn lại bây giờ, tôi cảm thấy rằng chúng tôi làm cho cháu chịu khổ quá nhiều. Đặc biệt vào một lần cháu bị cảm lạnh rất nặng lúc cháu chưa đầy ba tuổi dẫn đến viêm phổi, nhiễm trùng tai mũi họng. Cháu đã phải nhập viện hơn mười ngày, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Sau đó chúng tôi đưa cháu đến gặp bác sĩ Đông y Trung Quốc, nhưng cũng vô ích. Sau đó, tôi nhận ra rằng chúng tôi không thể sử dụng phương pháp của người thường để giải quyết các vấn đề của đệ tử nữa. Một khi nhân tâm của tôi không còn, tình hình thay đổi ngay lập tức. Con trai tôi nhanh chóng bình phục. Ngoài một vài đợt cảm lạnh và tiêu chảy, gần đây cháu không có nhiều nghiệp bệnh.

Vợ tôi bắt đầu tu luyện trong năm 2007. Chúng tôi đã học Pháp, phân phát tờ rơi, dán biểu ngữ giảng chân tướng cùng nhau, và chúng tôi cùng nhau tu luyện tinh tấn. Bây giờ con trai tôi đã bắt đầu học tiểu học. Tôi làm chưa tốt trong việc hướng cháu vào tu luyện. Cháu chưa bắt đầu học Pháp và tập công. Cháu chỉ nhớ một số bài thơ trong Hồng Ngâm. Trong tương lai tôi sẽ dẫn dắt để cháu cũng có thể đạt viên mãn trong tu luyện và trở về nhà trên thiên thượng cùng Sư Phụ.

Con xin cảm tạ Sư Phụ! Xin cám ơn các bạn đồng tu!
—————————-
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/27/明慧法会–修去名利心-提高心性-救众生-249217.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/18/130195.html
Đăng ngày 11-3-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share