Bài viết của Thuần Tịnh, đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-12-2023] Tôi đắc Pháp vào năm 2015. Tuy nói rằng đắc Pháp, nhưng thời điểm đó tôi mới chỉ là tiếp xúc với Đại Pháp chứ chưa chân chính bước vào tu luyện. Lúc ấy, vì anh họ của chồng tôi tu luyện Đại Pháp nên mỗi tối chồng tôi đều đến nhà anh ấy để học các bài giảng Pháp với mục đích chữa bệnh khỏe người. Tôi cũng đi cùng chồng và cũng đọc sách Chuyển Pháp Luân cùng mọi người nhưng trong tâm tôi không tin lắm và nhận thức của tôi về Đại Pháp rất nông cạn.

Trước kia, tôi đam mê khiêu vũ, hầu như tối nào cũng đi khiêu vũ. Sau mấy lần đi cùng chồng đến chỗ anh họ để học các bài giảng Đại Pháp, tôi cảm thấy mình thích khiêu vũ hơn nên quyết định quay lại nhóm khiêu vũ. Nhưng thật kỳ lạ, mỗi lần tôi đi khiêu vũ thì đều phát sinh sự cố nào đó, hoặc là dàn âm thanh hết điện, hoặc là có trở ngại xuất hiện khiến chúng tôi không thể nhảy được. Cho nên, tôi đành phải quay lại cùng chồng đọc sách Pháp Luân Đại Pháp.

Trong lúc tôi vẫn còn bán tín bán nghi, vào mùa xuân năm 2016 tôi nhìn thấy trong vườn cây ăn quả của chúng tôi có một cây anh đào mọc đầy hoa Ưu Đàm Bà La. Tôi đếm thấy có tới hơn 70 bông hoa nên rất chấn động. Trước kia, tôi từng đọc một bài báo nói rằng hoa Ưu Đàm phải 3.000 năm mới khai nở một lần. Khi hoa Ưu Đàm nở là báo hiệu Đức Chuyển Luân Thánh Vương sẽ hạ thế truyền Pháp độ nhân.

Trước khi nhìn thấy hoa Ưu Đàm Bà La, tôi không tin loài hoa này có thật, và cũng không tin truyền thuyết về Chuyển Luân Thánh Vương. Nhưng giờ đây, tôi được tận mắt nhìn thấy những bông hoa Ưu Đàm, chúng giống hệt như trong tranh minh họa. Không lâu sau, tôi còn thấy hoa Ưu Đàm Bà La xuất hiện trân trần nhà phòng khách nhà tôi, những bông hoa trắng tinh, nhìn thấy rõ cả nhụy hoa. Điều này đã khích lệ tôi rất lớn, khiến tôi tin tưởng vào truyền thuyết Đức Chuyển Luân Thánh Vương thực sự sẽ hạ thế truyền Pháp, và tôi muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Đến nay tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 7 năm. Mặc dù tôi còn kém xa những đệ tử tinh tấn, nhưng Sư phụ luôn bên cạnh bảo hộ tôi. Tôi xin kể về hai lần tôi gặp tai nạn nguy hiểm đến tính mạng và sống sót một cách kỳ diệu.

Tai nạn đầu tiên

Một ngày mùa thu năm 2019, tôi đạp xe đi làm, khi đến một ngã tư, nhìn thấy đèn xanh, tôi tranh thủ đạp xe qua. Bỗng nhiên, một chiếc ô tô từ bên cạnh lao nhanh tới, khiến cho tôi, cả người và xe bị hất văng ra xa từ lối qua đường.

Tài xế vội xuống xe và dồn dập hỏi: “Chị có sao không?” Tôi nói: “Không sao đâu, anh đi đi”. Anh ấy lái xe đi luôn mà không nói gì thêm. Tôi từ từ đứng dậy khỏi mặt đất và thấy mình không sao ngoại trừ xích xe đạp đã rơi ra. Một đồng nghiệp tình cờ đi ngang qua và chứng kiến ​​sự việc.

Cô ấy hỏi tôi: “Sao chị có thể để anh ấy đi?”. Tôi trả lời: “Tôi thấy ổn. Tôi không muốn gây khó khăn cho người khác”.

Tôi cũng nghĩ về những gì Sư phụ giảng,

“Những sự việc kiểu như thế là đến để lấy đi [sinh] mệnh [của người ta]; nhưng sẽ không gặp nguy hiểm gì”. (Chuyển Pháp Luân)

Tôi vô cùng cảm động vì biết rằng Sư phụ đã bảo hộ mình.

Tai nạn thứ hai

Chỉ vài ngày trước khi viết bài chia sẻ này, tôi lại gặp phải một vụ tai nạn xe hơi xuýt mất mạng. Khoảng 8 giờ tối hôm đó, tôi đi làm về, đạp xe qua ngã tư thì thấy một chiếc xe ô tô màu trắng từ xa lao tới. Tôi đạp nhanh hơn để cố gắng vượt qua ngã tư. Tuy nhiên, tôi đã thình lình bất tỉnh giữa đường.

Ngất đi một lúc, tôi lờ mờ nghe thấy một giọng nữ nói: “Chị ơi, Chị ơi”. Tôi từ từ mở mắt ra và thấy một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi đang nhìn tôi rất lo lắng.

Tôi hỏi: “Đây là đâu thế? Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy?”. Cô gái đỡ tôi từ từ đứng dậy nhưng tôi cảm thấy vô cùng chóng mặt. Lúc đó tôi mới nhận ra chiếc xe đạp của mình và một chiếc xe máy đang nằm cách đó khoảng chục mét. Tôi cảm thấy đau từ đầu đến chân và ở bên trái đầu có một vết sưng lớn như cái bát. Tôi hiểu ra chính là cô ấy đã đi chiếc xe máy đâm vào tôi. Cô ấy cũng gọi cảnh sát tới.

Tuy nhiên, lúc đó là vào giờ cao điểm và cảnh sát nói rằng họ không thể đến được. Họ đề nghị chúng tôi đến Đồn Công an giao thông để tự giải quyết. Tôi bèn gọi chồng tôi đến đón. Trong khi chờ đợi tôi nhất mực niệm 9 chữ chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, trong tâm cũng nghĩ mình là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, khẳng định là không có vấn đề gì.

Tôi cũng cảm thấy tiếc cho cô gái đó vì chiếc xe máy đã bị hỏng và tôi nói với cô ấy rằng tôi có thể giúp sửa xe máy cho cô. Nhưng cô ấy lo lắng cho tôi hơn vì cô ấy có bảo hiểm và cô ấy biết mình đã đâm tôi mạnh như thế nào. Tôi nói rằng tôi sẽ ổn thôi. Chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc trước khi tôi về nhà cùng chồng.

Trên đường đi, chồng tôi nói với tâm thái rất biết ơn: “Hôm nay chính là Sư phụ đã cứu em vì không ai có thể sống sót được sau một vụ tai nạn như thế này. Em hãy nhớ cảm tạ Sư phụ”.

Tôi nói: “Anh nói đúng đấy. Cô gái đó hoàn toàn không nhìn thấy em vì cô ấy đang lái xe rất nhanh. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ thì em đã mất mạng rồi”.

Về đến nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi đột nhiên cảm thấy lạnh, người run rẩy và không thể ngủ được. Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện khắp cơ thể mình có nhiều vết bầm tím. Chồng tôi kể rằng hiện trường tai nạn hôm qua rất đáng sợ: Người tôi lấm lem, quần áo rách rưới, chiếc xe đạp thì hỏng.

Sau đó, tôi xin nghỉ làm để ở nhà vài ngày luyện công và học Pháp. Chỉ trong mấy ngày, tôi đã bình phục một cách kỳ diệu. Tôi nghĩ mình sẽ liên lạc với cô gái đó để kể cho cô ấy biết Đại Pháp đã cứu mạng tôi như thế nào.

Trải qua tai nạn nghiêm trọng mà có thể chuyển nguy thành an này, tôi và người thân đều cảm khái không thôi. Từ góc độ một người thường mà nói, sinh mệnh thật mong manh, một tai nạn bất ngờ có thể dễ dàng lấy đi sinh mạng của bất kỳ ai. Từ góc độ một người tu luyện Đại Pháp mà nói, có thể đắc được Đại Pháp trong đời này thật quá may mắn. Sư phụ không chỉ thời thời khắc khắc bảo hộ tôi mà còn dạy tôi trở thành một người tốt. Trước đây tôi là người ích kỷ, nóng nảy, thậm chí có lần còn bị đưa đến đồn công an vì đánh nhau.

Nếu tai nạn này xảy ra trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ấy chứ chưa nói đến việc có ý muốn sửa xe máy cho cô. Tôi thật sự cảm tạ Đại Pháp vĩ đại đã thay đổi căn bản con người tôi.

Tôi hiểu rõ rằng chỉ có thực tu trong Đại Pháp mới có thể cảm nhận được sự mỹ hảo của Đại Pháp từ sâu trong nội tâm. Tôi viết ra trải nghiệm của chính mình, hy vọng những người hữu duyên đọc được bài viết này đều có thể bước ra khỏi hoang ngôn mê mờ của ĐCSTQ, trân quý cơ duyên vạn cổ nghìn năm mới gặp này.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/10/469098.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/15/214307.html

Đăng ngày 05-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share