Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Đại lục
[MINH HUỆ 06-12-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ năm 1998, lúc đó tôi không hiểu gì về tu luyện, mà chỉ vì chữa bệnh khỏe người. Không lâu sau khi tu luyện, những bệnh đã hành hạ tôi hơn 10 năm như bệnh phụ khoa, đau đầu, đau mắt, đau dây thần kinh, đau thắt lưng, đau khớp, đau gót chân đều khỏi mà không cần điều trị. Chồng tôi có ba chị gái, ông ấy là con trai duy nhất và được bố mẹ chiều chuộng từ nhỏ nên đã dưỡng thành tính khí rất bạo lực. Sau khi cưới, chúng tôi ngày nào cũng cãi nhau, chồng hễ mở miệng là mắng chửi, vì tôi ăn nói thành thật nên chẳng nói được gì, chỉ biết khóc, cả ngày mặt mày ủ dột, rửa mặt bằng nước mắt, thậm chí thường nghĩ đến ly hôn chồng. Sau khi học Đại Pháp, tôi thay đổi niệm đầu ly hôn, một lòng một dạ sống chung với chồng.
Một năm vào tháng 11, tôi đến học Pháp ở nhóm học Pháp, bị những người chịu độc hại dối trá của Trung Cộng báo cáo, ba chiếc xe bắt cóc chúng tôi đến đội an ninh quốc gia huyện. Trên đường, trong tâm tôi nói với Sư phụ rằng: Thỉnh cầu Sư phụ, nơi đó không phải chỗ con ở, con phải trở về giảng chân tướng cứu người. Niệm đầu này phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp, khi đến Bệnh viện Nhân dân kiểm tra sức khỏe, đã phát hiện ra ba căn bệnh nghiêm trọng, đội an ninh quốc gia đã gọi điện cho người thân của tôi và nói chồng tôi đưa tôi về nhà.
Trong tháng đầu tiên của năm 2017, mẹ tôi và chồng tôi qua đời cách nhau một ngày, tin xấu bất ngờ này đối với tôi như sấm sét giữa trời xanh vậy, tôi cảm thấy bản thân như đang trong giấc mơ, không dám tin vào sự thật trước mắt này, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của chồng. Tôi biết mình đang bị tình kiểm soát, suốt ngày chạy đến nhà đồng tu, đồng tu nhắc nhở tôi đừng cứ chạy ra ngoài, phải tĩnh tâm học Pháp, và tôi đã ở nhà học đi học lại đoạn Pháp này của Sư phụ:
“Chư vị trong lục đạo luân hồi, mẹ của chư vị là người, không là người, [số ấy] không đếm được. Con cái của bao đời chư vị hỏi có bao nhiêu; cũng không đếm được. Ai là mẹ chư vị, ai là con chư vị, một khi hai mắt kia khép lại [tạ thế] thì ai còn nhận ra ai nữa; nghiệp mà chư vị nợ vẫn theo đó mà hoàn trả.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Dần dần tôi có thể kiểm soát vững bản thân, không chạy ra ngoài nữa. Đôi khi tôi vẫn rơi lệ ở chốn không người.
Đồng tu nói tôi chép Pháp sẽ hữu ích đối với việc trừ bỏ tình. Tôi đã dành khoảng nửa năm để chép bốn lần sách “Chuyển Pháp Luân”. Pháp đã thức tỉnh tôi, tôi minh bạch rằng mình đến từ Thiên thượng và mang theo sứ mệnh cứu độ chúng sinh. Do đó tôi nỗ lực buông bỏ tình, và đi ra ngoài giảng chân tướng cứu người hữu duyên.
Đến năm 2019, tôi chạy xe điện chở lão đồng tu đi giảng chân tướng ở chợ, trên đường về nhà, đi ngang qua một con đường lớn, đến góc đường, xe điện bị hỏng, tay lái không thể di chuyển, đúng lúc này, một chiếc ô tô lao tới hất văng chiếc xe điện của chúng tôi ra xa bảy, tám mét, mũ bảo hiểm cũng bị vỡ, chúng tôi ngã xuống đất, sáu thanh niên (hai nữ và bốn nam) bước xuống xe, nam thanh niên hỏi chúng tôi có bị thương không, cả hai chúng tôi cùng nói: Không sao. Chúng tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ: “Tốt xấu xuất tự một niệm” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân). Người thanh niên liền nói: “Chúng ta đến phòng khám để kiểm tra nhé.” Chúng tôi nói: “Chúng tôi luyện Pháp Luân Đại Pháp, chút chuyện nhỏ này không sao, các cháu yên tâm.” Tiếp theo hai chúng tôi giảng chân tướng cho họ, có ba người đã làm tam thoái, sau đó họ rời đi. Đây cũng là đến để đòi mệnh. Sau khi về nhà, lão đồng tu bị đau ở thắt lưng và chân trong nửa tháng. Cơ thể tôi như bị phồng lên, tôi không thể cúi xuống khi luyện bài công pháp thứ tư và vào ban đêm, tôi ngủ ở một tư thế và không dám cử động, cơn đau kéo dài suốt một tháng. Dẫu vậy, tôi và lão đồng tu ngày ngày vẫn đi ra chợ giảng chân tướng, khuyên tam thoái, thân thể cũng hồi phục lúc nào không hay. Cảm tạ Sư phụ vĩ đại đã cứu đệ tử một mệnh.
Sáng ngày 10 tháng 4 năm 2022, sau khi giảng chân tướng về nhà, và cách nhà khoảng 20 mét, một thanh niên ở làng tôi bất ngờ lái ô tô ra khỏi ngõ và tông vào xe điện của tôi, lúc đó âm thanh lớn đến mức từ xa cũng có thể nghe thấy, mặt trước của xe điện bị tông vỡ nát hoàn toàn. Tôi ngã xuống đất, ô tô cán qua chân tôi, giày bị giập nát, lúc đó bàn chân tôi đen hết cả, hàng xóm thấy vậy rất lo lắng và yêu cầu tôi đến bệnh viện để kiểm tra, tôi nghĩ mình là đệ tử Đại Pháp, có Sư phụ bảo hộ sẽ không có chuyện gì. Cậu thanh niên tông tôi cũng nói: Dì ơi, nói chị ấy (chỉ con gái lớn của tôi) dẫn dì đi khám nhé. Tôi nói không cần, trong tâm tôi nghĩ con gái là người thường, nếu biết sẽ không để tôi làm như vậy, vì tôi không đòi tiền cậu thanh niên, bản thân nhẫn đau dẫn xe điện đến chỗ sửa, buổi trưa về nhà ăn đơn giản rồi đến nhóm học Pháp để học Pháp. Dù bước đi khập khiễng nhưng tôi vẫn kiên trì ra ngoài giảng chân tướng, Sư phụ nhìn thấy tôi có tâm cứu người, Sư phụ đã thay đệ tử trả một nợ mạng khác.
Vì để giảng chân tướng cứu nhiều người hơn, khi tôi đến vùng khác để chăm cháu cho con gái, tôi không cần con gái lái xe đưa đón, tôi chạy xe điện tới lui và giảng chân tướng, đến đâu giảng đến đó, đối với người nghe tôi giảng chân tướng, cuối cùng tôi đều nói với họ rằng: “Xin hãy ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”
Chúng ta biết rằng, là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, ngoài việc tu tốt bản thân, thì việc nên làm tại thế gian là giảng chân tướng cứu người, đây là sứ mệnh thần thánh của chúng ta, là trách nhiệm không thể thoái thác. Vì vậy những năm qua, chúng tôi không bao giờ dừng bước chân cứu người. Cho dù xảy ra bất cứ tình huống gì, chúng tôi đều coi đó là hảo sự để đề cao tâm tính và cảnh giới; cho dù gặp phải bất kỳ thời tiết nào, chúng tôi đều kiên định và nhất trí cùng đi ra ngoài cứu người.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/12/6/不論出現甚麼情況-都走出去講真相救人-468971.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/29/213532.html
Đăng ngày 20-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.