Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-10-2023] Vào tháng 9 năm 2022, tôi đi ra ngoài cùng một học viên khác để nói chuyện với mọi người về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, vì có người ác ý báo cáo với cảnh sát nên chúng tôi đã bị cảnh sát bắt cóc. Đồng tu bị đưa đến một trại tạm giam ở ngoài huyện, còn tôi bị đưa đến một trại tạm giam ở địa phương. Tại trại tạm giam, tôi đã cố gắng hết sức để giảng chân tướng cho những người bị giam giữ và giúp họ minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và sự thật về cuộc bức hại.
Khi tôi đến trại tạm giam, nữ bác sĩ yêu cầu tôi cởi quần áo để làm cái gọi là kiểm tra sức khỏe, tôi đã không phối hợp, chỉ tập trung giảng chân tướng cho cô ấy, nói với cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp, dạy con người chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để đề cao tâm tính, cô ấy cũng rất tán thành. Tôi đoán người nữ bác sĩ này trước đây đã được nghe chân tướng, không những không yêu cầu khám sức khỏe nữa mà còn liên tục hưởng ứng và khen ngợi Đại Pháp và các đệ tử Đại Pháp.
Sau đó, có hai nữ cảnh sát bước vào và nghe thấy tôi đang giảng chân tướng, một người trong số họ lộ rõ vẻ dữ tợn, mắng chửi và cười nhạo tôi: “Cô được đảng trả lương nhưng cô lại luôn phản đối đảng.” Sau đó cô ấy tiếp tục nói một số điều không hay. Tôi thấy người cảnh sát này có thái độ xấu, để không khơi dậy nhân tố tiêu cực của cô ấy khiến cô ấy tiếp tục phạm tội chống lại Đại Pháp, tôi đã kìm nén, giữ im lặng. Hai nữ cảnh sát đưa tôi vào phòng giam, trước khi rời đi, nữ cảnh sát hung hăng nói: “Nếu cô còn nói với họ (chân tướng), hãy xem tôi xử lý cô như thế nào.”
Những người trong phòng giam bị nhốt tại đây vì tội trộm cắp và lừa đảo, cũng có người bị nhốt vì đánh nhau, có người lạm dụng ma túy và mại dâm, những lời họ nói ra khiến tôi không khỏi cảm thấy ghê tởm. Nhưng tôi nhanh chóng nghĩ: Bây giờ họ thật đáng thương, kỳ thực họ cũng từng giống như chúng ta, họ đã dũng cảm hạ xuống đây để tìm Đại Pháp và được cứu độ, chỉ là họ đã mê lạc trong cõi hồng trần. Đệ tử Đại Pháp có trách nhiệm phải cứu họ. Vì vậy, tôi đã bắt đầu nói cho họ biết về chân tướng và vẻ đẹp của Đại Pháp, Đại Pháp hồng truyền khắp thế giới, phơi bày vụ “tự thiêu giả” ở Quảng trường Thiên An Môn và tội ác thu hoạch nội tạng từ các đệ tử Đại Pháp còn sống do tà đảng gây ra. Sau khi nghe điều này, họ rất thông cảm với các đệ tử Đại Pháp và tất cả đều thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Luyện các bài công pháp hằng ngày
Lúc đầu, tôi hơi e ngại khi luyện công ở nơi hang ổ hắc ám này, nên đã liên tục niệm “Luận Ngữ” và đọc niệm các bài trong cuốn “Hồng Ngâm” và cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Ngô Tiểu Tư (hóa danh) nói với tôi: “Mấy ngày trước, có một chị tập Pháp Luân Đại Pháp mới ra khỏi đây. Ngày nào chị ấy cũng luyện công. Chị cũng có thể luyện.” Tôi rất ngạc nhiên và vui mừng. Tôi biết đó là Sư phụ điểm hóa cho tôi, tôi đã không còn cảm thấy sợ hãi và lo lắng nên bắt đầu luyện công vào buổi tối. Người cảnh sát trực ban hét lên ngoài cửa: “Cô đang làm gì vậy? Không được phép luyện công.” Tôi không quan tâm, vẫn tiếp tục luyện. Cảnh sát tiếp tục la hét, đánh thức mọi người trong phòng giam. Chu Anh (hóa danh) nói: “Cô ấy không ảnh hưởng gì đến chúng tôi cả. Hãy để cô ấy luyện.” Cảnh sát không còn cách nào khác đành phải rời đi. Kể từ bây giờ tôi sẽ luyện tập đầy đủ các bài công pháp mỗi ngày. Một hôm, vào khoảng 5 giờ sáng, tôi đang luyện bài công pháp thứ tư. Vì trong phòng giam có một chiếc bàn xi măng nên người cảnh sát nói qua lỗ quan sát trên cửa: “Cẩn thận đừng bị đập đầu vào nhé.” Tôi đang luyện công nên chỉ có thể thầm nói: ”Cảm ơn!”
“Em chưa bao giờ gặp ai tốt như chị”
Tôi luôn ghi nhớ mình là đệ tử Đại Pháp và đi đến đâu cũng đều phải làm người tốt, nên tôi không chỉ hoàn thành phần việc của mình mà còn chủ động giúp đỡ người khác trong những công việc như rửa bát, lau sàn nhà, dội nước nhà vệ sinh, giặt quần áo v.v.. Tôi đã chủ động dùng số tiền gia đình gửi đến để giúp mọi người mua nhu yếu phẩm hằng ngày như bột giặt, xà phòng, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, đồng thời mua đồ ăn nhẹ cùng chia sẻ với mọi người. Cùng phòng giam có một người phụ nữ tên là Trương Đĩnh Mỹ (hóa danh), quê ở Quý Châu, gia đình rất nghèo, chồng là người lương thiện, thu nhập không nhiều, để nuôi sống gia đình, cô đã đến đến đây làm việc nhưng không tìm được việc làm nên đến hộp đêm làm việc, chưa đầy hai tháng đã bị bắt. Tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của cô ấy, thấy sức khỏe của cô ấy không tốt nên tôi đã chủ động giúp đỡ cô ấy làm những công việc được giao, mỗi buổi sáng tôi không ăn trứng để dành cho cô ấy ăn hai quả trứng, tôi cũng cố gắng giúp đỡ cô ấy thay quần áo. Một ngày nọ, Trương Đĩnh Mỹ xúc động nói với tôi: “Chị à (mọi người trong phòng đều gọi tôi là chị cả), Pháp Luân Đại Pháp thật tốt, em chưa bao giờ gặp ai tốt như chị.”
Nhiều tù nhân đều đã minh bạch chân tướng
Ngày thứ năm, có bốn cô gái làm nghề mại dâm bị đưa đến trại tạm giam, họ bị nhốt trong một phòng giam khác. Sau đó họ chuyển ba người trong phòng giam của chúng tôi sang đó để “hướng dẫn người mới”, chính là để giúp những người mới đến làm quen với các quy tắc trong trại tạm giam. Tôi vốn không phải là người tuân theo các quy tắc tại đây, nên tất nhiên họ không chuyển tôi sang đó. Một trong ba người được chọn tên là Phó Bình (hóa danh), cô ấy nói với tôi: “Chị ơi, em không muốn chuyển sang đó, chị có thể qua thay cho em không, chị sẽ có thể nói với họ về chân tướng Pháp Luân Đại Pháp.”
Tôi rất ngạc nhiên khi nghe thấy cô ấy nói vậy và ngay lập tức ngộ ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi nên đã đồng ý ngay. Khi tôi đến phòng giam mới, tôi nhanh chóng gạt bỏ sự ghét bỏ của mình đối với họ và giảng chân tướng cho bốn người mới. Họ không những chấp nhận chân tướng mà còn đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ, họ cũng thường thích ngồi quanh tôi để học thiền, nhưng họ chỉ có thể ngồi trong tư thế đơn bàn chứ không thể ngồi song bàn. Một ngày nọ, Chu Anh (hóa danh) đột nhiên nói: “Tôi ngồi song bàn được rồi.” Khi mọi người thấy cô ấy thực sự làm được, liền tò mò hỏi cô ấy làm như thế nào, cô ấy nói: “Khi ngồi xếp bằng, trong tâm tôi nghĩ rằng trong tương lai mình sẽ trở thành một người tốt và không còn làm điều xấu nữa. Cứ như vậy tôi đã có thể ngồi song bàn được!” Tất cả chúng tôi đều mừng cho cô ấy.Tôi nói với cô ấy: “Sư phụ đang chăm sóc em đấy.” Tôi nói thêm: “Sư phụ cũng đang chăm sóc tất cả mọi người.” Mọi người đều cười vui vẻ.
Tôi được trả tự do sau 15 ngày. Trong khi bị giam giữ, tôi đã giúp 8 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên quan của nó. Tôi cũng được biết rằng vào ngày thứ hai tôi ở trong trại tạm giam, một học viên từ bên ngoài Trung Quốc đã gọi điện đến trại tạm giam và yêu cầu họ trả tự do cho tôi. Gia đình tôi cũng đã nỗ lực hết sức để giải cứu tôi. Tôi vô cùng biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ đã giúp tôi vượt qua khổ nạn này một cách suôn sẻ.
Trước khi rời trại giam, tôi đã nhìn thấy người nữ cảnh sát vốn rất hung ác khi gặp tôi lần đầu tiên. Lần này cô ấy mỉm cười và tiễn tôi rời đi. Thái độ thân thiện của cô ấy cho thấy rằng chúng sinh đang dần thức tỉnh. Là người tu luyện Đại Pháp, chúng ta nên mở rộng tấm lòng và cứu độ hết thảy chúng sinh.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/10/14/466957.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/11/212865.html
Đăng ngày 06-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.