Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nội Mông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-07-2023] Tôi là một phụ nữ trung niên và tôi cảm thấy rất may mắn khi có cơ duyên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào thời kỳ lịch sử đặc biệt này. Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm của mình trong khi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp trong hai năm qua, hy vọng sẽ khích lệ các học viên khác cùng nhau tinh tấn.

Tai nạn xe đạp

Tôi làm việc trong một siêu thị, một ngày nọ, tôi nghe thấy một tiếng “rầm” lớn bên ngoài, như thể một chiếc xe đã đâm vào thứ gì đó. Người quản lý đi ra ngoài và thấy một thanh niên lái chiếc SUV đã đâm vào xe đạp điện của tôi. Người quản lý thay tôi thu tiền và bảo tôi ra ngoài xem sao. Phần sau chiếc xe đạp điện của tôi bị vỡ nát.

Hóa ra chàng trai trẻ có chút phấn khích khi lệnh phong tỏa đại dịch vừa được dỡ bỏ. Cậu ấy đã không lái xe trong một thời gian dài và có chút ngượng tay, nên cậu đã chạy vượt khỏi làn đường và lao lên vỉa hè. Thấy tôi kiểm tra chiếc xe đạp bị hư hỏng của mình, cậu ấy sợ rằng tôi sẽ cố gắng đòi tiền, nên nói, “Chị mang nó đến cửa hàng sửa xe đi, hết bao nhiêu em sẽ trả.”

“Không sao!” Tôi trả lời. “Cậu vội thì cứ đi đi. Lúc nào có thời gian tôi sẽ đem nó đi sửa và tự thanh toán.”

Câu trả lời của tôi làm cậu ấy ngạc nhiên và muốn đưa cho tôi ít tiền. Tôi cảm ơn cậu ấy vì lời đề nghị đó, và nói rằng tôi không cần số tiền này. Những người chứng kiến sự việc xảy ra cũng rất ngạc nhiên. Thông thường trong một vụ tai nạn xe cộ, hai bên sẽ cãi vã và tranh cãi về việc bồi thường. Nhưng tình hình hôm nay lại khác, chủ nhân của chiếc xe đạp bị hỏng lại không cần tiền bồi thường.

Tôi nói với chàng trai trẻ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không đòi tiền cậu ấy, và hy vọng cậu ấy sẽ nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Nói xong, tôi quay trở lại siêu thị và tiếp tục làm việc.

Người quản lý và đồng nghiệp hỏi tôi xử lý vụ việc như thế nào. Tôi nói rằng tôi để chàng trai trẻ đó đi. Tất cả họ đều nói tôi thật ngốc. Một người biết chàng thanh niên đó nói rằng cậu ấy là người kiêu ngạo, và sẽ không biết ơn tôi đâu. Tôi mỉm cười và nói rằng cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì cậu ấy muốn, bởi tôi có cách xử lý riêng của mình.

Hai ngày sau, chàng trai trẻ đến cửa hàng của chúng tôi để mua đồ, và cậu ấy liên tục cảm ơn tôi. Trước đây cậu ấy đã từng nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng đã cười nhạo điều đó, nhưng lần này cuối cùng cậu đã tin vào uy lực của Đại Pháp. Từ đó trở đi, cậu ấy rất lịch sự khi đến cửa hàng của chúng tôi, và mọi người ở đó đều nói rằng cậu ấy giống như trở thành một người khác.

Đề cao thông qua giảng chân tướng về Đại Pháp

Khi tôi thấy các học viên khác giảng chân tướng tốt, tôi ghen tị với họ – nhưng đôi khi tôi bị bối rối và không biết trả lời các câu hỏi như thế nào. Tôi quyết định rằng nếu lần này tôi không thể trả lời một câu hỏi một cách rõ ràng, tôi sẽ nghĩ cách trả lời theo cách giúp người khác hiểu ra vấn đề. Đôi khi, khi tôi đang đọc Pháp, hoặc nói chuyện với các học viên khác, câu hỏi của tôi đã được giải đáp. Khi tôi luôn nghĩ về cách giải thích câu hỏi về sự thật về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người, thì tôi cảm thấy ngày càng đề cao hơn trong tu luyện của mình.

Một ngày nọ, tôi nghĩ đến việc diễn tập tình huống thực tế, và nói với chồng tôi, cũng là đồng tu, rằng: “Anh hãy vào vai một người thường và cố gắng đặt các câu hỏi khó nhất có thể, để xem em còn thiếu sót ở đâu.” Chồng tôi mỉm cười và đồng ý.

Ngay khi tôi bắt đầu nói chuyện, chồng tôi đã bảo tôi hãy biến đi. Tôi sững người trong một lúc, nhưng điều đó đã giúp tôi nhanh chóng nhập vai. Tôi bắt đầu giải thích một số chân tướng về Đại Pháp. Điều này thực sự hữu ích, và anh ấy đặt ra tất cả các loại câu hỏi, và cố làm khó tôi. Trong vai trò của mình, bất kể tôi nói gì, anh ấy cũng không đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ngay cả sau khi không còn câu hỏi nào, anh vẫn không chịu đồng ý. Tôi đối xử với anh như một chúng sinh, nhưng anh vẫn không đồng ý với những gì tôi nói.

Chúng tôi nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng anh cười và nói với tôi những gì anh đang nghĩ: “Em biết không? Lúc em đang nói, có một số chỗ anh gần như trào nước mắt. Em giảng rất tốt, hy vọng em có thể kiên trì.” Tiếc là trạng thái tu luyện của tôi có lúc tốt có lúc lại không tốt lắm.

Tôi đi ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người, và tình cờ gặp một người phụ nữ trung niên khá dễ bắt chuyện. Ngay khi tôi đề cập đến việc thoái Đảng, cô ấy đã quay người và bỏ đi. Tôi ngập ngừng một lúc rồi bắt đầu đi theo cô ấy. Tâm từ bi khiến tôi không muốn bỏ qua cô ấy.

Lúc cô ấy vội vã rời đi, cô ấy trông có vẻ hơi chao đảo. Tôi tiến lên đỡ lấy cánh tay cô ấy và nói: “Chị à, tôi cảm thấy chị là một người tốt. Tôi hy vọng tất cả những người tốt đều có một tương lai tươi sáng, vậy nên tôi cần phải nói với chị điều này. Nếu chúng ta bỏ lỡ cơ hội ngày hôm nay, chị và tôi có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”

Cô ấy liếc nhìn tôi, có lẽ sự chân thành của tôi đã làm cô ấy cảm động. Cô ấy không từ chối sự giúp đỡ của tôi nữa, và chúng tôi cùng đi xuống phố, như những người bạn tốt đang trò chuyện với nhau.

Tôi nói với cô ấy về tình trạng tham ô hủ bại của ĐCSTQ, về đạo đức trượt dốc của người dân, và việc ĐCSTQ không quan tâm đến cuộc sống của người dân ra sao. Mọi vấn đề của Trung Quốc đều do ĐCSTQ truyền bá chủ nghĩa vô thần gây ra. Cuối cùng, cô ấy đã nở nụ cười trên môi khi thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong, các tổ chức của ĐCSTQ mà trước đây cô đã tham gia.

Khi chia tay, cô ấy đã cảm ơn tôi.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/6/462661.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/14/212478.html

Đăng ngày 02-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share