Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-10-2023] Tôi từng sống và làm việc ở Bắc Kinh mười mấy năm. Nay tôi muốn viết ra một số kinh nghiệm giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại trong những năm tôi sống ở đó. Tôi cũng muốn cảm ân Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã luôn bảo hộ tôi trên con đường tu luyện.

Sử dụng tiền lẻ mang thông điệp về Pháp Luân Đại Pháp

Mọi người từ khắp Trung Quốc, đâu đâu cũng đổ về Bắc Kinh, nên các đệ tử Đại Pháp thường sử dụng tiền giấy có ghi thông điệp về Pháp Luân Đại Pháp để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại. Tuy nhiên, những tờ tiền giấy mà chúng tôi có thường bị bẩn và nhàu nát. Tôi liền bàn với các đồng tu đi đổi lấy những tờ tiền mới hơn và tôi nhanh chóng tìm ra cách để làm điều này. Tôi biết việc này là do Sư phụ thấy chúng tôi đặt tâm làm nên đã hữu ý an bài cho chúng tôi.

Vì tôi còn trẻ nên việc đổi tiền lẻ tương đối an toàn, không khiến mọi người chú ý. Mỗi lần tôi đổi khoảng 10.000 đến 100.000 Nhân dân tệ tiền giấy với các mệnh giá 1, 5, 10 hoặc 20 Nhân dân tệ. Mặc dù tiền mệnh giá thấp, số lượng nhiều, khá cồng kềnh khi mang theo nhưng tôi luôn vui vẻ làm điều này.

Tất cả số tiền giấy mà tôi đổi đều được in thông điệp chân tướng, vì các đồng tu không thể sử dụng nhiều tiền lẻ đến vậy nên tôi bàn với một đồng tu mang đi đổi cho người thường để họ dùng vào việc kinh doanh. Khi chúng tôi ra chợ đổi tiền với những người bán hàng, có vài người không dám đổi. Sau đó tôi nói với họ rằng việc kinh doanh của họ sẽ phát đạt nếu họ sử dụng những tờ tiền này. Mọi người cũng dần dần nhận ra những quầy hàng nhận đổi tiền với chúng tôi quả thực buôn bán rất tốt nên ngày càng có nhiều chủ quầy hàng đổi tiền với chúng tôi. Thậm chí có chủ quầy hàng mỗi lần nhìn thấy tôi thường nói: “Tôi cũng sẽ luyện Pháp Luân Công‘. Không chỉ vậy, một số chủ quầy hàng muốn đổi tiền trước Tết vì họ muốn dùng những tờ tiền này để mừng tuổi cho con cháu của họ.

Đôi khi việc đi đổi tiền chân tướng vẫn làm tôi cảm thấy hơi sợ. Có lần, tôi cùng một đồng tu đi đổi tiền cho một chủ quầy hàng. Sau khi đếm tiền, người chủ quầy hàng hô lớn với những người xung quanh: “Ai muốn tiền lẻ Pháp Luân Đại Pháp không?” Lúc đó tôi sợ hãi đến mức nhanh chóng phát chính niệm. Lần khác, tôi cũng sợ hãi và vội vã rời đi. Khi về đến nhà, tôi nhận ra mình nhận thiếu 200 Nhân dân tệ, trong lòng tự nhủ mình thật vô dụng.

Dần dần, mỗi khi nhìn thấy tôi mọi người thường hỏi hôm nay tôi có đổi tiền không, và cho tôi biết họ muốn đổi bao nhiêu. Họ thậm chí còn không đếm số tiền tôi đưa cho họ, và nói rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp luôn trung thực.

Viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trên cột điện thoại

Có một khoảng thời gian tôi mất liên lạc với các đồng tu địa phương. Tôi lo lắng và sốt ruột không biết phải làm gì để cứu người. Sau đó tôi nảy ra một ý tưởng: dùng cây bút lớn viết “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” trên các cột điện thoại để mọi người qua lại có thể nhìn thấy. Tôi làm điều này khi trên đường đi làm, khi đi làm về hoặc khi đang nghỉ giải lao.

Có lần, tôi viết lên những cột điện thoại dọc đường vành đai 4 ở Bắc Kinh theo hướng mà tất cả lái xe đang chờ đèn giao thông đều có thể nhìn thấy. Lúc tôi bắt đầu viết là đèn đỏ, tôi cứ tiếp tục viết, đèn vẫn đỏ, đến khi tôi đã viết được gần 20 mét quay đầu nhìn lại vẫn là đèn đỏ, khi tôi viết đến sát ngã tư đèn mới chuyển sang xanh. Về sau ngẫm lại tôi thấy thật thần kỳ, tôi biết đó là Sư phụ đã trợ giúp tôi.

Một ngày sau khi tan làm, tôi viết trên cột điện thoại và không để ý đến những người xung quanh. Khi viết xong, tôi thấy ba người đàn ông đang nhìn tôi. Họ gọi tôi đến và hỏi tại sao lại viết những chữ này. Tôi liền giảng chân tướng cho họ và hai người trong số họ đã đồng ý thoái Đoàn và Đội, người còn lại nhất định không chịu thoái. Lúc đó tôi không hề sợ hãi, chỉ một lòng muốn nói cho mọi người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Một lần khác, khi tôi đang viết trên cột điện thoại, mấy người đàn ông lớn tuổi đi ngang qua và đưa ra một số nhận xét. Tôi cảm thấy mình không nên bỏ lỡ cơ hội cứu họ nên đã đuổi kịp họ để nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi nghe tôi nói họ đã thoái Đảng và bày tỏ sự ủng hộ đối với Đại Pháp.

Sau đó, tôi liên lạc được với các đồng tu và nhận được các tấm áp phích tự dán. Tôi bắt đầu dán các áp phích có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong tiểu khu và quanh khu vực tôi sinh sống. Có nhiều áp phích tồn tại được chục ngày cho đến nửa tháng.

Gửi tài liệu giảng chân tướng cho các đồng tu

Sau khi liên lạc được với các đồng tu, một số đồng tu nói rằng họ không có bất kỳ tài liệu giảng chân tướng nào nên tôi tình nguyện sản xuất tài liệu và giúp giao tài liệu cho họ.

Ngày hôm sau, khi đến nhà một đồng tu, tôi đã bối rối vì tất cả các tòa nhà đều giống nhau và tôi không nhớ rõ tòa nào là nhà của cô ấy vì tôi mới chỉ đến đó một lần. Tôi cầu xin Sư phụ chỉ dẫn cho tôi tìm được nhà đồng tu. Tôi thấy một cây gậy nhỏ, bèn tung nó lên không trung, cây gậy chỉ hướng nào, tôi liền đi theo hướng đó, cứ như thế cho đến khi tôi thấy một tòa nhà trông quen quen. Bước lên tầng hai, tôi gõ cửa và người mở cửa không ai khác chính là đồng tu! Tôi mừng đến mức không nói lên lời. Sau đó, tôi kể cho cô ấy nghe chuyện vừa xảy ra và đồng tu cũng rất xúc động.

Vì an toàn, tôi thường tránh gọi điện cho đồng tu khi trên đường đến nhà bà. Nhưng lần nào tôi đến nhà bà, thì cũng là lúc bà vừa về trước đó chưa đầy một vài phút. Con trai của bà thấy trong nhà có nhiều tài liệu thì lo lắng, mỗi lần tôi đến, con trai của bà hoặc là đang lái xe bên ngoài, hoặc là mới rời đi. Có một đồng tu nam mỗi lần đến chỗ tôi đều lấy hai trăm bộ tài liệu, vậy nên tôi đã mang nhiều tài liệu đến cơ quan rồi mang giao tài liệu theo thời gian và địa điểm đã hẹn trước. Để đảm bảo an toàn, chúng tôi thường liên lạc qua email, và mấy năm liền không xảy ra sự cố gì.

Phát tài liệu giảng chân tướng

Mỗi khi ra ngoài, tôi đều mang theo tài liệu chân tướng. Các cô gái thường thích đeo những chiếc túi nhỏ xinh, còn tôi lại thích dùng chiếc ba lô lớn vì tôi có thể đựng được nhiều tài liệu, đi đến đâu tôi có thể phát đến đó. Ngay từ đầu tôi đã nghĩ, tôi sống ở tiểu khu này, các hộ gia đình nơi đây cũng có phúc phận. Mỗi khi rảnh rỗi, tôi liền đi phát tài liệu giảng chân tướng quanh tiểu khu. Tôi luôn đi cầu thang bộ và không bao giờ đi thang máy. Tôi đi bộ thẳng lên tầng thượng, rồi từ đó phát xuống, nên ngay cả trong mùa đông cũng đổ mồ hôi. Một lần, tôi vừa phân phát tài liệu cho một tầng xong và đang đi xuống cầu thang thì một người đàn ông nhìn thấy tài liệu treo trên cửa nhà mình. Anh ấy nói: “Là tài liệu Pháp Luân Đại Pháp! Mang vào nhà đọc xem nào.” Tôi rất vui khi nghe thấy điều đó.

Sau khi phát hết ở tiểu khu, tôi đi đến các khu vực khác để phân phát tài liệu. Có lần, khi tôi ra ngoài phát tài liệu vào khoảng giữa trưa, thời tiết hôm đó cực kỳ nóng nực, mọi người đều đang nghỉ trưa và đường phố hầu như vắng tanh. Tôi nhẩm đọc “Luận ngữ” của Sư phụ và cảm thấy những gì bản thân đang làm thật thần thánh nhường nào.

Vào tháng 10 năm 2014, chúng tôi nhận được một thiết kế lịch bàn rất đẹp có thông tin Đại Pháp trên đó. Tôi muốn phân phát những cuốn lịch này nhưng không biết làm thế nào để sản xuất chúng. Tôi bắt đầu tìm kiếm trên mạng nhưng càng tìm hiểu càng thấy khó về khâu kỹ thuật. Sau đó, tôi tình cờ thấy hướng dẫn làm lịch bàn rất đơn giản, có thể mua giá đỡ trên mạng và tất cả những gì cần thiết chỉ là một máy in laser để in các trang lịch.

Tôi bắt đầu tìm kiếm những người bán thiết bị in và chỉ tìm được một chỗ bán có vẻ phù hợp. Người chủ cửa hàng giới thiệu cho tôi thiết bị in và những thứ tôi cần. Tôi thực sự cảm ơn người chủ cửa hàng và cũng biết ơn Sư phụ vì sự an bài này.

Tôi đã mua tất cả những vật liệu cần thiết để làm lịch. Đúng lúc tôi đang lo lắng về việc thiếu tiền để sản xuất lịch thì một đồng tu đã quyên góp một khoản tiền để mua vật tư. Sau đó, trong khi tôi đang làm chúng, một đồng tu đã nhận trách nhiệm giao lịch cho các đồng tu khác. Vậy nên các cuốn lịch bàn đã được phân phát rất nhanh chóng.

Nói chuyện trực diện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp

Sau đó, tôi nghĩ đến việc tự mình đi phát tặng lịch và tài liệu chân tướng cho mọi người. Tôi bèn cho lịch và tài liệu vào ba lô rồi đi ra ngoài. Tôi nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi trong một ngôi làng và nói chuyện với ông về Pháp Luân Đại Pháp. Ông đã đồng ý thoái Đảng và dặn tôi hãy cẩn trọng hơn. Về sau tôi mới biết ông chính là người hay báo cáo các học viên Đại Pháp quanh những ngày nhạy cảm. Có lẽ vì tôi không mang quan niệm, ông lão cũng có thiện tâm nên đã được cứu.

Lần đầu tiên tôi muốn ra ngoài để giảng chân tướng trực diện về Pháp Luân Đại Pháp, tôi sợ đến mức cứ đi đi lại lại trong nhà. Cuối cùng, tôi cũng lấy đủ can đảm và đi ra ngoài. Sau khi đi được một quãng ngắn, tôi nhìn thấy một ông lão và nói chuyện với ông. Ông ấy bảo: “Đêm qua, tôi mơ thấy hôm nay mình sẽ gặp được điều tốt nên tôi đã đợi ở đây.”

Tôi gần như đã khóc khi nghe điều này. Tôi biết đó là Sư phụ đang khích lệ tôi. Ông lão nhanh chóng đồng ý thoái Đảng rồi tiếp tục lên đường.

Có lần, tôi đọc một bài thơ của Sư phụ cho một phụ nữ. Tôi đã thấy những giọt nước mắt của cô ấy. Cô ấy nói: “Đôi mắt chị thật trong sáng. Tôi tin những gì chị nói. Tôi sẽ thoái Đảng!”

Vào một ngày hè nóng nực, tôi mua vài quả lê cho mấy người thợ xây. Họ bảo tôi thật tốt bụng. Tôi liền nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi nghe điều này, họ nói rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt và một số người trong số họ đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Một lần khác, khi tôi nói với một số công nhân tại một công trường xây dựng về Pháp Luân Đại Pháp, một người trong số họ nói rằng anh ấy muốn tìm các đệ tử Đại Pháp vì anh ấy muốn đọc sách Pháp Luân Đại Pháp. Anh nói rằng anh đã thoái Đảng và thậm chí còn bảo những người khác thoái Đảng. Thật tiếc là tôi không thể gặp lại anh ấy nữa. Tôi hy vọng rằng anh ấy đã có được một cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu tu luyện.

Một lần, tôi bắt taxi đến nhà một đồng tu để giao tài liệu. Tôi hơi lo lắng khi nói với người tài xế về Pháp Luân Đại Pháp bởi tôi đang mang theo rất nhiều tài liệu trong ba lô. Tuy nhiên, tôi quyết định rằng không nên bỏ lỡ bất kỳ ai bèn nói với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Ngay khi chúng tôi vừa đến nơi, anh ấy đã đồng ý thoái Đảng. Anh ấy bắt tay và cảm ơn tôi vì đã giúp anh ấy hiểu về Pháp Luân Đại Pháp. Thậm chí anh ấy còn muốn miễn phí tiền taxi cho tôi, nhưng sau khi tôi nhất quyết trả tiền thì anh ấy đã nhận.

Khi tôi ở Bắc Kinh, rất nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra. Ví dụ, khi tôi lên xe buýt trời bắt đầu mưa nhưng sẽ tạnh ngay khi tôi xuống xe. Đôi khi, tôi vừa về đến nhà thì trời bắt đầu đổ mưa. Chỉ cần về chậm một vài phút, thì có lẽ tôi đã ướt sũng rồi.

Trong những năm tháng ở Bắc Kinh, tôi dần trưởng thành dưới sự bảo hộ của Sư phụ. Không lời nào có thể diễn tả được lòng biết ơn vô hạn của tôi đối với Sư tôn, và tôi chỉ có thể tinh tấn hơn trong tu luyện để báo đáp Sư ân.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/10/10/465579.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/13/212898.html

Đăng ngày 02-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share