Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-09-2023] Nhiều người thường hay cảm thán rằng: Trời có gió mưa bất trắc, người có phúc họa sớm chiều. Quả thực, cuộc đời mỗi người có thể nếm trải mọi cung bậc cảm xúc của sự đau khổ, cay đắng. Có thể nói, mỗi người đều trải qua sướng khổ khác nhau, đều không thoát khỏi sinh tử biệt ly và những éo le của số phận. Vậy rốt cuộc có bí quyết nào để thoát khỏi đau khổ của kiếp nhân sinh hay không? Pháp Luân Đại Pháp là Pháp vũ trụ uyên thâm, những ai tin vào Pháp vũ trụ đều sẽ được ban phước. Tôi hy vọng câu chuyện của tôi dưới đây sẽ truyền cảm hứng cho quý độc giả.

Tác dụng sức khỏe kỳ diệu của Đại Pháp

Ông ngoại tôi mất khi ông mới 37 tuổi, bác cả đã đi lấy chồng, mẹ tôi trở thành trụ cột trong gia đình nên không có điều kiện học hành, cũng không biết chữ. Nhưng điều thần kỳ là không lâu sau khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 1 năm 1998, bà đã có thể đọc được sách. Điều thần kỳ hơn nữa là trên thân thể mẹ tôi đã phát sinh biến hóa, bà không phải uống một viên thuốc nào mà khỏi hết các bệnh tật, tâm tính của bà cũng được đề cao.

Tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, cùng với mẹ vào năm 1998, khi tôi 27 tuổi. Tôi đã được chứng kiến những điều kỳ diệu mà mẹ tôi được trải nghiệm nhờ tu luyện Đại Pháp, nhưng tôi đã không lĩnh hội được nội hàm thâm sâu của Đại Pháp. Đồng thời, lúc đó tôi có con nhỏ và tôi phải làm việc rất vất vả để chèo chống gia đình, vì vậy tôi đã không tiếp tục tu luyện, và hơn mười năm đã trôi qua trong nháy mắt.

Năm 2011, khi đó tôi ngoài 30 tuổi, bỗng nhiên tôi bị đau bụng không rõ nguyên nhân. Về sau bởi vì bụng càng ngày càng đau dữ dội nên tôi cũng không đi làm được. Tôi đi khám ở các bệnh viện trong thành phố, nhưng các bác sỹ đều không thể xác định được nguyên nhân. Chồng tôi cho rằng tôi nên thử đến các bệnh viện lớn ở Bắc Kinh hoặc Thẩm Dương, thủ phủ của tỉnh Liêu Ninh. Không hiểu sao, lúc đó tôi lại nhớ đến Pháp Luân Đại Pháp và quyết định tu luyện sau 13 năm kể từ lần đầu tôi đọc Chuyển Pháp Luân cùng mẹ.

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào tháng 7 năm 2011. Không lâu sau đó, chứng đau dạ dày và các căn bệnh mãn tính khác như đau đầu, tê cứng vai, viêm cột sống cổ đều biến mất. Tôi đã vô cùng hạnh phúc vì đã trở nên vô bệnh.

Khảo nghiệm sinh tử

Sau khi bản thân chứng kiến sự mỹ hảo của Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhanh chóng muốn nói với mọi người về phúc âm của Đại Pháp để họ cũng có thể được thọ ích từ môn tu luyện. Trong một lần đi phát các tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị bắt cóc. Việc này đã liên lụy đến mẹ tôi, bà cũng bị bắt và bị kết án tù phi pháp ngay sau đó.

Tôi mới tu luyện được nửa năm, hoàn cảnh gia đình đã biến thành như vậy, trong tâm tôi thấy dằn vặt không nói lên lời. Việc mẹ tôi bị bắt cóc, đối với tôi mà nói là một sự đả kích rất lớn. Dưới sự can nhiễu của tình và các chủng nhân tâm, dần dần tôi trở nên lơ là học Pháp và luyện công. Khi giao tiếp với mọi người, tôi cư xử như một người thường và không còn chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn.

Mùa đông năm 2020, bốn ngón tay trên bàn tay trái của tôi đột nhiên tím tái và bắt đầu teo dần. Tôi đau đớn đến mức phải bỏ việc làm thêm ở quán ăn vì không thể cầm dao để thái rau. Mỗi đêm, tôi đều không thể ngủ ngon giấc vì đau đớn. Chồng tôi làm việc ở thành phố khác, thường về nhà mỗi tháng một lần. Một lần, anh ấy từ đơn vị trở về, thấy tình trạng của tôi như thế liền bắt buộc đưa tôi đến bệnh viện khám. Tôi được chẩn đoán bị tăng đường huyết và phải nhập viện.

Ngày hôm đó, ở trong bệnh viện tôi cảm thấy rất khổ sở. Đến tối, tôi bỏ về nhà và nói với chồng: “Em không đi viện đâu, bệnh viện không thể chữa khỏi bệnh cho em, và tốt hơn hết là em nên quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”. Đúng lúc đó, tôi cảm thấy chóng mặt và mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu quay cuồng. Tôi yếu đến mức không thể đứng dậy được. Tôi kêu lên: “Sư phụ, xin hãy cứu con!”

Chồng tôi vội vàng gọi cấp cứu, sau đó người nhà lập tức lại đưa tôi vào viện. Tại bệnh viện, sau khi khám xong bác sỹ nói bệnh viện địa phương không thể chữa trị được và đề nghị nhanh chóng chuyển tôi đến bệnh viện thành phố. Bác sỹ ở bệnh viện thành phố phát hiện rằng tôi bị hẹp động mạch nên ảnh hưởng đến cánh tay trái của tôi. Gia đình tôi đã tìm một chuyên gia từ Bắc Kinh đến để thực hiện ca phẫu thuật đặt ống đỡ động mạch (đặt stent) cho tôi.

Khi bác sỹ kiểm tra vào ngày hôm sau, ông ấy nói: “Thật kỳ diệu! Cả bốn ngón tay của cô đều ổn và không bị hoại tử. Nếu căn cứ các triệu chứng trước khi phẫu thuật, thì thật khó có thể cứu được bất kỳ ngón tay nào của cô.“ Tôi biết Sư phụ đã bảo hộ mình.

Sau ca phẫu thuật, bệnh viện cho tôi dùng thuốc hoạt huyết thường được sử dụng ở Trung Quốc, loại thuốc này có tác dụng phụ gây ra hiện tượng chảy máu giống như kinh nguyệt. Khi tôi trở về nhà bảy ngày sau đó, tôi bắt đầu chảy máu không ngừng và có những cục máu đông lớn. Tôi buồn nôn, trông xanh xao và có triệu chứng thiếu máu. Khi tôi được đưa vào bệnh viện phụ sản, bác sỹ kéo chồng tôi ra ngoài để nói chuyện riêng. Nhìn vẻ mặt của chồng, tôi cảm thấy có chuyện chẳng lành đang xảy ra. Sau này tôi biết rằng bệnh viện không thể mạo hiểm điều trị cho tôi vì tình trạng của tôi rất nghiêm trọng. Họ bảo chồng tôi hãy chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Chồng tôi nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện thành phố. Bác sỹ nói rằng tôi có một khối u lớn ở tử cung, có dịch trong ổ bụng và lượng đường trong máu cao. Bảy ngày sau, tôi được phẫu thuật nội soi để cắt bỏ khối u to bằng đầu một đứa trẻ. Sau ca phẫu thuật, tôi phải trải qua hai đợt hóa trị và một đợt xạ trị. Lúc đầu tôi từ chối hóa trị nhưng chồng tôi nhất quyết không đồng ý. Anh nói rằng anh không muốn để lại bất kỳ sự hối hận nào và sẽ cố gắng hết sức để có được phương pháp điều trị tốt nhất cho tôi. Anh vừa mất cha vì căn bệnh ung thư vào mùa xuân, còn giờ là mùa đông, lại đến tôi ở trong tình trạng nguy kịch như vậy. Chồng tôi bị khủng hoảng tinh thần và gần như suy sụp hoàn toàn, anh thường hay thầm gạt nước mắt. Vì vậy tôi đã đồng ý điều trị.

Sau đợt hóa trị thứ hai, tôi rụng sạch tóc và toàn thân đau nhức. Da tôi cũng đau đến mức chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng khiến tôi nhăn nhó chảy nước mắt rồi. Cả ngày lẫn đêm tôi đều không ngủ được và cứ đi đi lại lại trong nhà. Sự đau khổ của tôi không thể diễn tả bằng lời.

Phục hồi nhờ tu luyện Đại Pháp

Bố mẹ chồng tôi và một số người hàng xóm của chúng tôi mắc nhiều bệnh ung thư khác nhau và y học hiện đại đã không thể cứu được họ. Nghĩ đến đó, tôi quyết định không điều trị ở bệnh viện nữa. Tôi muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ cần tôi tu luyện Đại Pháp tinh tấn thì Sư phụ sẽ chăm sóc cho tôi.

Ngày 6 tháng 1 năm 2021, tôi nói với chồng quyết định của mình. Anh không biết phải làm sao, khóc nói với tôi: “Không được điều trị em sẽ không khỏi bệnh được đâu. Dù tốn kém thế nào anh cũng lo liệu được. Xin em hãy cho bản thân và gia đình một tia hy vọng cuối cùng.” Tôi hiểu cảm giác của anh ấy, nhưng tôi cũng biết căn bệnh của tôi không thể chữa khỏi và chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được tôi. Cuối cùng chồng tôi cũng đồng ý. Anh bảo: “Chuyện này tựa như là đánh bạc vậy. Lần này hãy thử xem sao.” Tôi muốn yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn cao của một người tu luyện. Sau khi chúng tôi về đến nhà, tôi nói với anh rằng tôi sẽ nấu bữa ăn. Anh không tin là tôi có thể, nhưng tôi đã làm được.

Người thân, bạn bè biết tôi bị bệnh nan y nên đã đến nhà thăm tôi như để nói lời từ biệt. Khi họ chuẩn bị rời khỏi nhà tôi, nhiều người đã không cầm nổi xúc động mà rơi nước mắt. Tất cả họ đều báo tin dữ cho nhau rằng tôi sẽ không sống nổi quá vài ngày và họ đều cảm thấy tiếc và buồn cho tôi. Bởi vì tôi còn rất trẻ, mới 49 tuổi.

Tôi không sợ chết chút nào, cũng không coi mình là một bệnh nhân, bởi vì tôi biết rằng tôi đã hiểu được những Pháp lý cao thâm của vũ trụ. Từ trong Pháp, tôi hiểu được tại sao trong cuộc sống có đau khổ, bệnh tật và tai họa của con người đều có nguyên nhân, muốn khỏi bệnh và sống hạnh phúc thì phải phản bổn quy chân, tích đức, làm việc thiện.

Ngày 2 tháng 2, tôi mời một số đồng tu đến nhà tôi ăn tối, tổng cộng có tám người, kể cả chồng tôi. Tôi đã chuẩn bị tất cả các món ăn. Tại bàn ăn, một học viên mới đã kể cho chồng tôi nghe câu chuyện của anh ấy.

Anh ấy nói: “Trước khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi gần như bị mù. Tôi đã tiêu hết tiền của gia đình nhưng bệnh viện vẫn không thể chữa khỏi mắt cho tôi. Vậy mà nhờ Đại Pháp, tôi đã lấy lại được thị lực. Pháp Luân Đại Pháp thật phi thường. Anh không cần phải lo lắng gì đâu.”

Vào buổi chiều hàng ngày, các đồng tu, trong đó có cả một cặp vợ chồng già gần 80 tuổi, đã đến nhà để học Pháp với tôi. Chúng tôi cũng chia sẻ trải nghiệm tu luyện và cách trở thành người tốt hơn. Tôi nói với các đồng tu rằng tôi đã buông lơi trong tu luyện trong nhiều năm. Tôi đã cãi nhau với mẹ chồng về chuyện thừa kế. Tôi đã không buông bỏ được những cảm xúc bất hảo giữa tôi và chị dâu về vấn đề tiền bạc.

Trong lúc tôi bị bệnh, mẹ tôi vẫn ở trong tù. Tôi quyết tâm chứng thực Đại Pháp và biến điều xấu thành điều tốt. Tôi muốn chứng minh với những người bị tuyên truyền của chế độ Cộng sản đầu độc và không tin vào Đại Pháp rằng Đại Pháp kỳ diệu như thế nào. Vì cuộc đời tôi sắp kết thúc nên tôi bình tĩnh và buông bỏ mọi thứ. Tôi đối xử với tất cả mọi người, kể cả những người đã từng làm tổn thương tôi, một cách tử tế với tâm đại thiện.

Tôi học Pháp vào ban ngày và luyện công vào ban đêm. Tôi giữ cho ngôi nhà rộng 300 mét vuông của mình luôn sạch sẽ và ngăn nắp. Dần dần, tôi khỏe trở lại. Mặt tôi hồng hào, da sáng mịn và tóc tôi mọc trở lại. Nhiều người tưởng tôi trang điểm và hỏi tôi dùng loại mỹ phẩm gì, có người lại tưởng tôi đội tóc giả.

Người thân, bạn bè, hàng xóm đều ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi. Một trong những người anh rể của tôi khen rằng trông tôi “thần sắc rất tốt.” Các thành viên trong gia đình chồng tôi cũng chứng kiến điều này, và điều đó đã đánh tan những lời dối trá bịa đặt của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ông nội bên nhà chồng tôi là một Đảng viên lâu năm, thậm chí cũng đã đồng ý thoái Đảng.

Một người hàng xóm nói với tôi: “Thành thật mà nói, chúng tôi nghĩ rằng cô chỉ còn sống được vài ngày. Không ai tin nổi điều kỳ diệu như vậy sẽ xảy ra. Pháp Luân Đại Pháp thực sự kỳ diệu!”

Sự chuyển biến của chồng tôi: Từ phản đối đến hoài nghi, từ ủng hộ đến bội phục

Vì mẹ tôi đã bị kết án tù phi pháp vì đức tin của bà, các thành viên trong gia đình tôi đã thuyết phục chồng tôi cố gắng ép tôi từ bỏ Đại Pháp. Chồng tôi có lần đã thách thức tôi và cho tôi một tuần để lựa chọn giữa tu luyện Đại Pháp và ly hôn. Tôi nói với anh rằng tôi sẽ chọn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thấy tôi nghiêm túc, anh nhượng bộ và ngừng tranh luận. Nhưng anh vẫn không tin vào Đại Pháp.

Tuy nhiên, sau khi chứng kiến sự hồi phục của tôi nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy đã trở nên rất ủng hộ. Anh cảm ơn Sư phụ từ tận đáy lòng vì đã cứu mạng tôi. Anh thường làm việc xa nhà, nhưng anh ấy luôn gọi điện nhắc tôi học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Khi cần thiết, anh thậm chí còn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi để không ảnh hưởng đến việc tu luyện của tôi.

Thay mặt chồng, bạn bè, và bản thân con, một lần nữa con xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến Sư phụ!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/9/24/454543.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/23/212595.html

Đăng ngày 04-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share