Bài viết của Quy Chân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-08-2023] Tôi là tài xế xe tải đường dài. Tôi đã trường kỳ chạy xe đến Lhasa, Shigatse và những nơi khác ở Tây Tạng từ khoảng năm 2013.

Hồi đó tôi đã ngoài 50 tuổi. Tôi mắc đủ loại bệnh mãn tính, như rối loạn nhịp tim, nhịp tim nhanh và táo bón nặng. Tôi cảm thấy thật khốn khổ. Nhưng với trách nhiệm nuôi gia đình, tôi vẫn phải tiếp tục công việc lái xe này.

Khốn khổ vì chứng say độ cao

Cao nguyên Tây Tạng được mệnh danh là “nóc nhà thế giới,” với độ cao trung bình từ 4.000 đến 5.000 mét (khoảng 13.000 đến 16.400 feet). Việc sinh tồn ở đó thật khó khăn vì các điều kiện khắc nghiệt như không khí loãng, bức xạ mặt trời cực mạnh và chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn.

Nhiều người mới đến khu vực này bị say độ cao. Các triệu chứng thường thấy gồm loạn nhịp tim, ngất xỉu, nhức đầu, chóng mặt và khó thở. Trong trường hợp nghiêm trọng, người ta có thể bị phù phổi hoặc phù não. Tôi thường thấy mọi người đột ngột ngất đi khi họ đang làm việc. Nhiều tài xế có kinh nghiệm còn mang theo cả bình oxy và thuốc trong các chuyến đi phòng trường hợp rủi ro sức khỏe nghiêm trọng này.

Chúng tôi thường có hai tài xế trên xe tải để thay nhau lái xe cho đỡ mệt. Hầu hết các tài xế đều ở độ tuổi 30 và 40. Rất hiếm khi có tài xế ở độ tuổi 50 như tôi. Mặc dù tôi đã thực hiện tất cả các biện pháp phòng ngừa cần thiết, với nhiều loại thuốc và sử dụng cả bình oxy nhưng cơn đau đầu của tôi vẫn khá trầm trọng. Tôi không thể nằm xuống, không ăn, không ngủ được, bụng tôi căng lên và rất đau. Tôi bị táo bón nhưng không dám rặn, sợ thiếu máu lên não sẽ ngất xỉu và tử vong. Mỗi chuyến đi xa như vậy thật kinh khủng và tôi thường cảm thấy như cận kề cái chết.

Chuyến đi Tây Tạng trở nên dễ dàng nhờ bài giảng của Sư phụ Lý

Năm 2014, một người bạn lái xe tải đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Anh ấy đưa cho tôi một đĩa CD có các bài giảng của Đại sư Lý Hồng Chí, nhà sáng lập môn tu luyện tuyệt vời này. Khi tôi lái xe trở lại Tây Tạng, tôi đã nghe các bài giảng của Ngài, và tôi không còn bị đau đầu nữa. Tôi đã rất ngạc nhiên, không những vậy, tôi còn ăn ngon miệng và có thể ăn bình thường.

Tại một trạm dừng xe tải, tôi nhận thấy nhiều tài xế xe tải đang uống thuốc và thở oxy. Tôi tự hỏi tại sao mình không bị giống họ. Có phải vì tôi đã nghe các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp không? Điều đó thật tuyệt vời!

Còn có một điều kỳ diệu hơn khiến tôi càng thêm tin tưởng vào việc tu luyện Đại Pháp. Chúng tôi được khuyên nên đi bộ, cử động chậm rãi và không rặn quá sức khi đại tiện vì sợ hậu quả có thể nghiêm trọng. Tại một trong những trạm dừng chân, tôi thấy mình không còn gặp khó khăn khi đại tiện-chứng táo bón hành hạ tôi nhiều năm đã được giải quyết!

Khi đó tôi hạnh phúc đến nỗi không thể diễn tả bằng lời. Tôi không thể tin được Đại Pháp lại tuyệt vời đến vậy! Trên đường về nhà, khi nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi không thể cầm được nước mắt-đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc và lòng biết ơn. Kể từ đó, tôi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bất cứ khi nào những người bạn lái xe tải của tôi đến Tây Tạng, tôi đều kể cho họ nghe câu chuyện của tôi, về uy lực chữa bệnh kỳ diệu của Đại Pháp.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/30/464203.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/30/211886.html

Đăng ngày 31-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share