Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-09-2023] Tôi từng gặp nhiều vấn đề về sức khỏe, bao gồm bệnh động mạch vành, tăng sản đốt sống cổ, liệt một phần mặt, đau lưng và chân. Tôi cảm thấy như thể mình chẳng còn sống được bao lâu nữa. Mùa hè năm 1998 tôi tình cờ gặp được một số người đang tập một môn tu luyện tinh thần tên là Pháp Luân Đại Pháp ở công viên. Một bộ phận của môn tu luyện này là luyện công, phần luyện công có năm bài công pháp mà mọi người ở đó đã hướng dẫn tôi cách luyện. Sau thời gian luyện công thường xuyên cùng nhóm, mọi bệnh tật của tôi đều đã biến mất. Khi ấy tôi 46 tuổi.

Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã giảng:

“Người thật sự tu Đại Pháp, [nếu] tuân theo chặt chẽ yêu cầu đề cao tâm tính, [thì] đọc cuốn sách này [cũng sẽ] có hiệu quả như vậy.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Khi đọc hết câu cuối trong Bài giảng thứ hai trong Chuyển Pháp Luân, tôi đột nhiên cảm thấy như có thứ gì đó đang xoay trong bụng mình. Tôi nhận ra rằng Sư phụ Lý đã ban cho tôi một Pháp Luân. Tôi vô cùng vui mừng vì chỉ mới nhập môn và chưa hiểu rõ lắm về Pháp mà Ngài đã ban cho tôi một thứ quý giá đến vậy. Tôi vô cùng biết ơn Ngài.

Trong hơn 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã tận mắt chứng kiến vô vàn điều kỳ diệu. Có lần trong khi đang ngồi đả tọa, tôi cảm thấy cơ thể mình căng ra tựa như quả bóng bay. Qua những trải nghiệm đó, tôi dần cảm nhận sâu sắc hơn về tu luyện và sự thù thắng của việc đó, và rằng Sư phụ luôn bảo vệ và khuyến khích các đệ tử của Ngài. Tôi muốn nhân cơ hội này để chia sẻ với quý đồng tu một vài điều mà tôi đã từng được trải nghiệm trong thời gian tu luyện Đại Pháp.

Nghe nhạc luyện công

Năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu cuộc bức hại Đại Pháp, họ đã liên tục phỉ báng Đại Pháp và đầu độc tâm trí của công chúng. Chồng tôi cũng tin vào những lời tuyên truyền mà anh ấy nghe được. Vào một đêm nọ, trong lúc tôi đang ngồi trên giường đả tọa thì chồng tôi về nhà. Tôi nghe một tiếng bang và máy cát-sét tự nhiên im bặt. Hẳn là chồng tôi đã đá vào máy nghe nhạc. Tuy nhiên tôi vẫn giữ bình tĩnh và tiếp tục đả tọa. Nhưng khi luyện xong thì tôi không thể tìm thấy cái máy cát-sét đâu cả. Hóa ra là anh ấy đã ném nó đi.

Sau đó một điều kỳ diệu đã xảy ra. Kể từ đó bất cứ khi nào tôi ngồi đả tọa, tôi đều có thể nghe thấy tiếng nhạc luyện công ở trong đầu rõ như thể nó phát ra từ máy nghe nhạc. Tình huống này tiếp diễn mãi cho đến khi tôi mua được một cái máy cát-sét mới. Khi ấy, chính Sư phụ đã cho phép tôi nghe thấy được bản nhạc luyện công. Sư phụ luôn ở bên các đệ tử của Ngài. Mỗi khi nghĩ đến Sư phụ tôi đều cảm động đến rơi nước mắt vì lòng từ bi của Ngài.

Vào một ngày tháng 1 năm 2000, tôi cùng với mẹ đi đến công viên luyện công. Tôi nghe thấy tiếng nhạc luyện công hơi lớn. Tôi vừa phấn khích nhưng cũng cảm thấy lo lắng vì âm lượng quá lớn có thể khiến cảnh sát phát hiện ra chúng tôi. Khi chúng tôi luyện công xong, tôi đã hỏi mẹ xem ai đã bật nhạc. Nhưng ngạc nhiên thay, mẹ tôi và những học viên khác đều không nghe được gì. Tôi chợt nhận ra rằng mình đã nghe thấy âm nhạc từ một không gian khác.

Mở khóa không cần chìa khóa

Vào những ngày đầu của cuộc bức hại, tôi luôn bảo vệ tốt các cuốn sách Đại Pháp. Sau khi đọc xong, tôi đều gói chúng lại và đặt vào một căn phòng chứa đồ nhỏ dưới chân cầu thang rồi khóa lại cẩn thận. Một ngày nọ, khi đi lấy sách để học Pháp nhóm thì tôi không tìm thấy chìa khóa. Tôi cảm thấy lo lắng khi sắp đến giờ học Pháp. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp và cố gắng mở cửa kho bằng một chiếc chìa khóa bất kỳ. Nhưng trước khi tra chìa khóa vào ổ khóa tôi liền nghe thấy một tiếng bốp và ổ khóa đã mở. Thật là kỳ diệu. Tôi liền lập tức cảm ơn Sư phụ vì đã giúp đỡ tôi.

Qua điểm kiểm tra an ninh

Năm ngoái cả nhà tôi đã cùng nhau đi du lịch đến miền Nam Trung Quốc trong dịp nghỉ Tết Nguyên Đán. Để đến một điểm du lịch trong thời kỳ đại dịch, mọi người được yêu cầu phải điền vào một biểu mẫu và quét khuôn mặt tại cổng an ninh. Những người trước mặt tôi lần lượt thực hiện không chậm trễ. Khi đến lượt tôi màn hình không hiện đèn xanh để tôi bước vào. Tôi bị chặn lại cho đến khi con gái tôi nộp đơn. Sau đó các nhân viên đã cho chúng tôi vào.

Trên đường đi ra vẫn cần phải quét khuôn mặt, và chuyện tương tự lại xảy ra. Tôi đã thử một lối ra khác. Trên màn hình hiện ra một dòng chữ: “Bạn không được phép đi qua.” Tôi nhận ra rằng chính phủ chắc chắn đã xác định tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã phát chính niệm. Sau đó dòng chữ trên màn hình chuyển thành “Lỗi kết nối” và cánh cửa mở ra. Tôi tin rằng một lần nữa Sư phụ đã bảo vệ tôi vào thời khắc quan trọng này. Nếu không tôi có thể đã bị bắt.

Mỗi phép màu mà tôi trải qua đều vượt quá sức tưởng tượng của người thường, và tất cả đều phản ánh cách Sư phụ luôn dõi theo các đệ tử của Ngài. Dưới bảo hộ của Sư phụ, tôi đã thoát được nhiều vụ bức hại.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/9/3/463387.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/2/212308.html

Đăng ngày 03-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share