[MINH HUỆ 08-08-2023] Tôi lớn lên ở một vùng nông thôn hẻo lánh. Khi tôi lên 8 tuổi, cuộc Cách mạng Văn hóa bắt đầu diễn ra. Bố tôi là đội trưởng đội sản xuất trong làng, đã trở thành đối tượng bị nhắm đến của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCQTQ). Bố tôi bị coi là “tội phạm”, và chỉ sau một đêm, xung quanh nhà chúng tôi và khắp làng đều dán những tấm áp phích buộc tội bố tôi với nhiều tội danh khác nhau. Một nhóm người còn đánh bố tôi đến mức mặt mũi bị bầm tím, mặt sưng tấy khiến tôi sợ đến phát khóc. Bố tôi cũng an ủi tôi và nói: “Con đừng khóc, đừng sợ.”

Nhóm người đấu tố bố tôi còn dọa ném em trai tôi xuống giếng! Tôi rất sợ hãi, mỗi ngày đều sống trong lo sợ. Bầu không khí áp lực và đáng sợ này đã gây ra tổn hại lớn tới cả thân thể và tinh thần của tôi. Sức khỏe của tôi nhanh chóng xuất hiện vấn đề, tôi bị nôn ra máu, toàn thân yếu ớt và không thể làm gì được. Khi tôi đến tuổi đi học, bố tôi nói với tôi: “Con phải đi học đi, học để biết chữ biết viết, sau này đi xa nhà có thể viết thư về cho gia đình, sau này cũng đừng về quê để lập gia đình, sức khỏe con không tốt, không làm công việc đồng áng được đâu.”

Năm 22 tuổi, tôi chuyển đến thành phố nơi tôi đang sống hiện tại. Đó là lần đầu tiên tôi rời xa gia đình. Bố tôi đưa tôi đến ga xe lửa, vừa khóc vừa bảo tôi đừng nhớ nhà. Bố tôi vay 20 nhân dân tệ (khoảng 2,75 USD), chi 14 nhân dân tệ (khoảng 1,90 USD) để mua vé tàu và đưa cho tôi 6 nhân dân tệ còn lại (khoảng 0,80 USD). Số tiền này không đủ để tôi mua vé quay về. Đây là sự việc đau lòng và khó quên nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi may mắn tìm được việc làm ở thành phố và lập gia đình. Nhưng sức khỏe của tôi vẫn không tốt, chân tôi thường đau nhức và thân thể yếu nhược. Đi bộ được 30 phút tôi đã cảm thấy kiệt sức, tôi còn có con nhỏ cần phải chăm sóc. Mỗi ngày đều sống khổ sở như vậy.

Năm 1997, tôi có một đồng nghiệp mới, cô ấy là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày nọ, cô ấy nói với tôi: “Chị nên tập Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp có thể chữa bệnh và cải thiện sức khỏe. Đây là môn tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn, có thể giúp người ta thoát khỏi luân hồi sinh tử.” Tôi liền hỏi ai là người dạy? Có sư phụ không? Cô ấy nói: “Có Sư phụ, Sư phụ luôn ở bên cạnh, nếu gặp khó khăn gì cứ gọi tên Sư phụ.” Tôi đã ghi nhớ lời cô ấy nói. Ngày hôm sau, cô ấy mua cho tôi cuốn bảo thư “Chuyển Pháp Luân,” lúc đó cô ấy bảo tôi mở sách ra xem ảnh Sư phụ, tôi đã thấy Sư phụ mỉm cười, sau đó tôi quyết định bước vào tu luyện. Tôi nghĩ rằng tu luyện pháp môn này có thể chữa khỏi bệnh tật, có thể vượt ra khỏi vòng luân hồi, đây chẳng phải là điều tôi muốn sao? Thật tuyệt vời! Tôi đã đắc Pháp vào năm tôi 39 tuổi.

Các đồng tu đã dạy tôi các bài công pháp, tôi đã tập theo một cách cẩn thận và ghi nhớ các động tác một cách nhanh chóng. Ngay khi tôi bắt đầu luyện các bài công pháp, tôi đã thấy Sư phụ đang ở trước mặt dạy tôi luyện công. Lúc đó, để có thể chữa khỏi bệnh, tôi đã rất dụng tâm tu luyện, từ lúc nào chẳng hay, sức khỏe và tinh thần của tôi đã được cải thiện. Nhờ học Pháp, tôi đã minh bạch được ý nghĩa của nhân sinh và trở nên tràn đầy niềm tin vào tương lai. Tôi không thể nào bày tỏ hết ra được lòng biết ơn của mình đối với Sư tôn.

Hằng năm, vào đêm giao thừa, chồng tôi bị đau thắt lưng đến mức không thể cử động được, không biết lý do tại sao. Sau khi tôi đắc Pháp Luân Đại Pháp, bệnh tình của chồng tôi đột nhiên thuyên giảm. Tôi biết chính Sư phụ đã thanh lý môi trường trong nhà tôi và loại bỏ những thứ bất hảo.

Sư phụ giảng:

“Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu [1999])

Con gái tôi cũng được hưởng lợi từ Đại Pháp. Có lần, trong khi đang đưa con đi học, con gái tôi bị ô tô đâm vào, cháu còn không biết mình bị xe đâm như thế nào và đã bị mất trí nhớ. Ở bệnh viện, tôi hỏi con gái: “Con của con đâu rồi?” Con gái tôi nói: “Tôi có con à?” Lúc đó tâm tôi hết sức kiên định và cầu xin Sư phụ: “Thưa Sư phụ, xin Ngài hãy cứu con gái của đệ tử!” Chồng tôi lo lắng đến phát khóc vì con gái không còn nhận ra ai nữa. Khi người tài xế gây tai nạn thấy con gái tôi bị va chạm rất nặng, anh ấy nói rằng sẽ chịu mọi chi phí. Nhưng chúng tôi đã không yêu cầu anh ấy bồi thường đồng nào. Chồng tôi không phải là người tu luyện, nên tôi nói với ông ấy: “Em sẽ cầu xin Sư phụ giúp, chỉ cần con không sao là tốt rồi.” Chồng tôi nói: “Tôi biết phải làm thế nào rồi.”

Con gái tôi đã nằm viện trong hai ngày một đêm, sau đó được xuất viện. Tài xế hỏi chúng tôi có yêu cầu bồi thường như thế nào? Chúng tôi chỉ nói rằng mọi người đều bình an là tốt rồi. Sau đó, chủ xe cho biết điện thoại đã bị vỡ nát nên đã chủ động mua cho con gái tôi một chiếc điện thoại di động mới.

Hai ngày sau khi con gái tôi về nhà, mắt và mũi của cháu bắt đầu chảy máu, người nhà tôi đều sợ hãi, tôi nói: “Không sao đâu. Hãy nhanh chóng niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn Hảo”. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, con gái tôi đã bình phục nhanh chóng. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi đã cứu mạng con gái tôi.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đều dậy sớm luyện công vào buổi sáng. Dùng tiêu chuẩn của một người tu luyện để yêu cầu bản thân, thân thể tôi đã sớm không còn bệnh tật nào nữa. Bây giờ tôi đã 66 tuổi. Kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi chưa từng phải uống hay tiêm bất kỳ loại thuốc nào. Pháp Luân Đại Pháp là Đại Pháp cao đức vạn cổ khó gặp, hy vọng những người dân đang bị mê hoặc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ sẽ có thể phân biệt rõ thiện ác, thị phi, những trải nghiệm của mỗi người tu luyện chúng tôi đều là bằng chứng sống cho vẻ đẹp của Đại Pháp.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/8/463670.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/19/211392.html

Đăng ngày 02-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share