Bài viết của Kim Liên, một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-08-2023] Tôi sống ở một thành phố trực thuộc tỉnh ở miền Nam Trung Quốc. Tôi năm nay ngoài 60 tuổi và làm kế toán. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 6 năm 1997. Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp trên phạm vi toàn quốc. Trong hơn 20 năm dưới cuộc bức hại đẫm máu, những người thân trong gia đình và hàng xóm biết sự thật đã liên tục dang tay giúp đỡ tôi bất chấp áp lực. Tôi muốn kể lại các cho bạn nghe những người hàng xóm đã giúp tôi trốn thoát như thế nào khi tôi bị cảnh sát truy đuổi.
Vào nửa cuối năm 2006, tôi bị cảnh sát ghi hình khi tôi đang đứng gần lối vào tòa án để hỗ trợ một đồng tu đang bị xét xử. Họ muốn bắt cóc tôi và đưa tôi đến một trung tâm tẩy não để bức hại. Một buổi chiều, tôi nhận được điện thoại và bảo phải đi đến cổng khu phố nơi tôi sinh sống. Khi tôi đến đó, tôi nhận thấy nhiều người từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật, Phòng 610, đồn công an và chính quyền khu phố đều đã có mặt ở đó.
Họ cố gắng kéo tôi vào một chiếc ô tô nhỏ. Tôi thẳng thừng từ chối và lớn tiếng hỏi: “Tôi phạm tội gì? Tôi có vi phạm gì khi tới khu vực trước cổng tòa án? Tôi khuyên các ông đừng bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cựu phó trưởng đồn công an của các ông đã tham gia cuộc bức hại vào năm 1999 và đã đột ngột qua đời.”
Những người này không chịu bỏ cuộc và còn cố ép tôi lên xe. Tôi vội vàng quay lại và bước nhanh về phía đám đông đang tụ tập. Tôi chào mọi người và vừa đi vừa nói lớn: “Hàng xóm ơi, ĐCSTQ thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Hôm nay họ muốn bắt cóc tôi.” Một người đàn ông phẫn nộ và nói: “Đảng Cộng sản là nhóm côn đồ!” Một người hàng xóm khác vội nói: “Đừng để ý đến họ! Hãy về nhà nhanh đi.”
Tôi vội vã lên cầu thang và vào nhà mình ở tầng trên cùng. Từ cửa sổ nhìn xuống tầng dưới, nhóm người đi theo tôi và gần như bao vây toàn bộ tòa nhà, còn cảnh sát mặc đồng phục đang lao về phía nhà tôi. Trong cơn tuyệt vọng, tôi trèo qua cửa sổ và leo lên nóc tòa nhà nhưng nhận ra rằng không còn đường nào để trốn thoát. Khi tôi đang bối rối và cảm thấy bất lực, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc của một nữ hàng xóm từ cửa sổ trên cùng của một căn hộ ở giữa tòa nhà gọi lớn: “Mau xuống đi. Hãy sang nhà tôi.”
Ngay khi tôi trèo vào căn hộ của cô ấy qua cửa sổ, tôi nghe thấy một người đàn ông gõ cửa: “Hãy nhanh mở cửa và xem có phải người này (tôi) đang trốn trong nhà cô không!” Người hàng xóm từ chối mở cửa và lớn tiếng đáp trả: “Ở đây không có người lạ. Tại sao tôi phải mở cửa cho ông vào?!” Tôi sợ liên lụy đến hàng xóm nên lại muốn trèo lên mái tòa nhà qua cửa sổ. Người hàng xóm kéo tôi xuống từ cửa sổ và nói với tôi điều mà tôi không bao giờ quên được: “Hãy để tôi làm điều gì đó cho Pháp Luân Đại Pháp!”
Trời dần tối, cảnh sát vẫn đang lục soát từng nhà. Lúc này, chồng cô ấy trở về nhà cùng đứa con đang tuổi đi học. Ngay khi nhìn thấy tôi, chồng cô ấy lo lắng nói: “Để tôi ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra”. Một lúc sau, chồng cô gọi cho cô ấy: “Một số người nói rằng cảnh sát đã lục soát cả phía sau tấm rèm và bên trong tủ quần áo. Em nên nhanh chóng bảo bà ấy tìm chỗ trốn đi!” Đúng lúc này, có một tiếng gõ cửa thật mạnh khác. Người hàng xóm nhanh chóng nhấc tấm ván giường gỗ trong phòng ngủ lên rồi bảo tôi trốn bên dưới. Sau đó, cô đặt nó xuống, trải một tấm khăn trải giường lên, bảo con trai nằm trên giường và đắp chăn cho cháu.
Sau khi mọi việc đã sẵn sàng, người hàng xóm mở cửa và lớn tiếng hỏi cảnh sát: “Sao các ông gõ cửa mạnh thế? Con trai tôi bị ốm. Đừng làm cháu sợ. Các ông có thể thấy rõ rằng trong nhà tôi không có người lạ”. Các nhân viên cảnh sát bước vào, nhìn quanh một lúc rồi rời đi.
Tôi ở nhà hàng xóm suốt đêm, công an cũng túc trực suốt đêm ở đó. Sáng hôm sau, trưởng văn phòng hành chính khu phố (là họ hàng của nữ hàng xóm) sống ở khu phố bên cạnh gọi điện hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Chúng tôi cũng nhận thấy một camera giám sát đã được lắp đặt đêm qua trên nóc tòa nhà đối diện. Tất cả hàng xóm trong tòa nhà bàn nhau cách giúp tôi trốn thoát.
Hầu hết cảnh sát rời đi để ăn vào buổi trưa. Một số người hàng xóm giúp tôi thay một bộ quần áo khác, những người khác gọi trước một chiếc taxi và đợi sẵn bên ngoài khu phố. Một căn hộ ở tầng trệt của tòa nhà được một nhà thầu thuê để chứa máy điều hòa cũ. Một người hàng xóm đã gọi điện cho nhà thầu để điều động chiếc xe thường xuyên ra vào khu dân cư vận chuyển điều hòa cũ. Cứ thế, tôi trà trộn vào đám người bốc dỡ máy điều hòa, trốn vào xe của họ rồi đi qua cổng khu phố.
Người hàng xóm đang đợi sẵn ở taxi bên ngoài khu dân cư bước ra ngay khi nhìn thấy xe vận chuyển điều hòa đến. Cô ấy vẫy tay ra hiệu cho tôi nhanh chóng xuống xe, rồi mở cốp xe taxi, tôi leo vào và nằm xuống. Sau đó cô ấy quay lại và nói một cách nghiêm túc với tài xế taxi: “Xin hãy lái xe nhanh lên. Đảng Cộng sản muốn bắt giữ cô ấy.” Người tài xế taxi nổ máy và nói: “Đừng lo lắng. Họ sẽ không thể bắt kịp.” Cuối cùng tôi đã trốn thoát được.
Chỉ vài ngày trước khi tôi viết bài này, tôi đã có chuyến đi đặc biệt đến nhà cô hàng xóm đã giúp tôi trốn hồi đó để bày tỏ lòng biết ơn. Người hàng xóm nói với tôi một lời rất cảm động khác: “Tôi rất tự hào vì đã giúp đỡ được cho Pháp Luân Đại Pháp!”
Bối cảnh: Pháp Luân Đại Pháp là gì và tại sao đang bị ĐCSTQ bức hại?
Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) lần đầu tiên được Ngài Lý Hồng Chí giới thiệu ra công chúng tại Trường Xuân, Trung Quốc vào năm 1992. Pháp môn tu luyện hiện được thực hành rộng rãi tại hơn 100 quốc gia và khu vực trên toàn thế giới. Hàng triệu người đã tiếp thụ các bài giảng dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và luyện tập năm bài công pháp, họ đã trải nghiệm sức khỏe được cải thiện và niềm hạnh phúc.
Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhận thấy sự phổ biến ngày càng tăng của môn tu luyện là mối đe dọa đối với hệ tư tưởng vô thần của ĐCSTQ, và vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, ông ta đã ban hành lệnh bức hại đối với pháp môn tu luyện này.
Dưới sự chỉ đạo của cá nhân Giang, ĐCSTQ đã thành lập Phòng 610, một tổ chức ngoài vòng pháp luật có quyền lực vượt trên hệ thống pháp luật và tư pháp, với chức năng duy nhất là thực hiện cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp.
Minh Huệ đã xác nhận cái chết của hàng nghìn học viên do cuộc bức hại trong suốt 24 năm qua. Con số thực tế được cho là còn cao hơn nhiều. Vô số học viên đã bị cầm tù và tra tấn vì đức tin của mình.
Có bằng chứng cụ thể cho thấy ĐCSTQ thực hiện việc thu hoạch nội tạng từ các học viên bị giam giữ, những người bị sát hại để cung cấp cho ngành cấy ghép nội tạng của Trung Quốc.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/8/19/464328.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/20/210911.html
Đăng ngày 06-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.