Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-07-2023] Tôi là giáo viên ở một trường dạy nghề. Tôi và gia đình tôi được đắm mình trong hồng ân của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ với các bạn một số điều kỳ diệu đã xảy ra với gia đình tôi. Chúng con tạ ơn Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã cứu độ gia đình chúng con.

U nang tuyến giáp biến mất

Tôi bị u nang tuyến giáp ở cổ vào tháng 9 năm 1997 và bác sỹ đề nghị cần phải phẫu thuật gấp để loại bỏ khối u. Trước khi tiến hành phẫu thuật, bác sỹ làm việc tại phòng y tế ở trường tôi kể với tôi rằng mẹ cô ấy bị bệnh tim và hàng năm đều đến bệnh viện để cấp cứu. Tuy nhiên, cô ấy nói mẹ mình đã khỏe mạnh kể từ khi bà ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và khuyên tôi nên thử.

Tôi tìm thấy một điểm luyện công tập thể của Pháp Luân Đại Pháp ở quảng trường và một số học viên đã hướng dẫn tôi năm bài công pháp, bây giờ tôi vẫn đang luyện mỗi sáng. Khoảng một tuần sau, tôi cảm thấy khối u ở cổ đã biến mất. Tôi không thể tin được. Bệnh viện xác nhận u nang đã bị vôi hóa (bất hoạt). Bác sỹ hỏi tôi đã uống thuốc gì. Tôi nói rằng tôi mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 1 tuần và chưa hề uống bất kỳ loại thuốc nào. Ông ấy đã bị sốc.

Tôi đưa cho bác sỹ ở trường hai tấm ảnh siêu âm màu, một tấm chụp trước khi tôi bắt đầu tu luyện và một tấm chụp sau đó. Tôi cũng cho hiệu trưởng và một số đồng nghiệp khác xem những tấm hình chụp này. Tất cả họ đều ngạc nhiên. Vì vậy họ nhờ tôi hướng dẫn họ làm thế nào để trở thành người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Từ đó trở đi, chúng tôi cùng nhau luyện công sau mỗi buổi lên lớp mỗi ngày. Một số sinh viên nội trú quan sát chúng tôi và gia nhập. Tôi cũng phát một video Sư phụ giảng Pháp. Nhiều người trong số này đã nhận được một cuốn Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp). Mỗi người học Pháp và luyện công đều được thụ ích từ Đại Pháp và tất cả đều đã trải nghiệm những điều thần kỳ của Đại Pháp.

Bệnh tật của anh tôi không cánh mà bay

Anh trai thứ ba của tôi thường xuyên đi làm bằng xe máy trên đường núi và theo thời gian, mắt anh bị tổn thương do bụi cát bay lên từ lốp xe khác. Anh đã tìm mọi cách điều trị thị lực kém của mình tại nhiều bệnh viện khác nhau nhưng không thể tìm ra cách chữa trị thương tổn. Nhìn thấy những thay đổi về sức khỏe của tôi, con trai anh ấy, đang học tại một trường ở thị trấn của tôi, cảm thấy rằng tu luyện Đại Pháp có thể giúp ích cho cha mình. Tôi đưa cho cháu trai tôi hai cuốn sách Đại Pháp, Chuyển Pháp Luân và Đại Viên Mãn Pháp để tặng cho cha cháu.

Anh tôi từng hút thuốc và nghiện rượu nặng. Anh ấy cũng có vấn đề về dạ dày, về gan và các bệnh khác. Sau khi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, anh ấy cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy khói thuốc lá. Khi anh ấy đọc Bài giảng thứ bảy, trong đó đề cập về việc một người tu luyện không nên hút thuốc hay uống rượu, anh ấy đã ngay lập tức bỏ thuốc lá và cai rượu. Anh ấy trở thành người tu luyện và tất cả các bệnh tật đều biến mất hoàn toàn. Anh cũng trở nên quan tâm đến người khác hơn.

Chị dâu tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Chị nói: “Chồng chị đã thay đổi từ khi tu luyện Đại Pháp. Anh ấy thường nằm dài trên giường ngay cả khi chị bận bịu việc cơm nước. Nhưng bây giờ anh ấy dậy sớm để làm việc nhà và đun nước nóng cho cả nhà. Nửa đời còn lại, cả nhà chị có thể hưởng phúc rồi”.

Người anh khác được cứu khỏi bờ vực tử thần

Anh trai thứ hai của tôi là kỹ sư điện cao cấp và là trưởng bộ phận điện lực của một doanh nghiệp nhà nước. Anh ấy đã thực hiện nhiều cải tiến công nghệ và có bằng sáng chế về các thiết bị tiết kiệm năng lượng. Anh cũng đã giảm lượng năng lượng tiêu thụ cho nhà máy. Khi phó giám đốc phụ trách sản xuất được điều động đi nơi khác, anh cho rằng mình là người có đủ năng lực nhất để thay thế vị trí đó. Nhưng một người kém trình độ hơn đã được giao chức vụ này trước sự thất vọng của anh ấy. Anh ấy cảm thấy khó chịu và bắt đầu oán trách. Anh bắt đầu hút thuốc và uống rượu, điều này ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe của anh ấy.

Anh bị viêm gan, bệnh phổi và lá lách to. Độ đàn hồi của phổi của anh ấy thấp như của một người ở độ tuổi 70 hoặc 80 – anh ấy ở độ tuổi 40. Anh thường đến bệnh viện để điều trị bệnh tật của mình. Vào mùa thu năm 1997, anh ấy phải nhập viện trong hơn 4 tháng. Bác sỹ cho biết anh đang trong tình trạng nguy kịch và cho anh xuất viện, họ cho rằng đã vô phương cứu chữa và việc điều trị thêm cũng không có ích lợi gì.

Khi tôi biết tình trạng của anh ấy nghiêm trọng đến mức ấy, tôi lập tức gọi cho anh ấy và nói với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Vào thời điểm đó, anh ấy là một người vô thần luận cứng đầu. Khi tôi nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện của trường phái Phật gia, anh ấy nói rằng không có Phật.

Ngay khi kỳ nghỉ đông của trường bắt đầu, tôi lên tàu và đi gần một ngàn dặm về quê nhà. Tôi mang theo băng hình Sư phụ giảng Pháp ở Quảng Châu cho anh trai tôi nhưng anh ấy không chịu xem.

Chị dâu tôi nhất quyết muốn cả nhà cùng xem video và yêu cầu tôi bật chúng. Anh trai tôi ban đầu phản đối, nhưng khi theo dõi, anh ấy đã thay đổi quan điểm và nói rằng những gì Sư phụ nói có vẻ đúng. Anh ấy đã xem tất cả 9 bài giảng trong vòng ba ngày.

Anh trai đã gọi cho tôi vào ngày thứ hai sau khi tôi hết giờ lên lớp và nói: “Công này thực sự thần kỳ. Mọi bệnh tật của anh đều biến mất. Giám đốc bệnh viện cho biết một số bệnh nhân của ông đã khỏi bệnh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy bảo anh về nhà và tập công cho tốt.”

Khi leo cầu thang để lên ngôi nhà trên tầng bảy, anh trai tôi thường nghỉ vài phút để lấy lại sức. Bây giờ, anh ấy có thể leo thang bộ một mạch không ngừng.

Anh cả của tôi không hề hấn gì trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng

Anh cả là giám đốc một doanh nghiệp. Anh tham dự một kỳ họp kéo dài hai ngày ở Bắc Kinh vào mùa hè năm 1998. Trên đường về nhà, một chiếc xe tải lớn đã tông vào đuôi chiếc xe anh tôi đang đi. Chiếc xe bị hư hỏng nặng và kính chắn gió bị vỡ tan. Mặt người tài xế bị cắt và chảy máu đầm đìa nhưng anh trai tôi không hề hấn gì. Tuy nhiên, cả hai người đều bị mắc kẹt trong xe. Cảnh sát giao thông rất ngạc nhiên khi bình xăng không phát nổ trong vụ va chạm nghiêm trọng này.

Anh cả của tôi đã trở về nhà an toàn vào đêm hôm đó. Vợ anh cho rằng việc anh trở về nhà bình an vô sự là nhờ tích được đại đức. Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ người thân của tôi. Quả thực, một người luyện công thì cả nhà được thụ ích.

Dì tôi tuyệt xứ phùng sinh (may mắn thoát chết trong tuyệt lộ)

Dì tôi bị bệnh tim nhiều năm và thậm chí không thể làm công việc nhà. Chú tôi chăm sóc dì ấy sau khi các con của họ thành gia lập thất và chuyển ra ngoài sống. Dì đã dùng tất cả các phương thuốc Trung y và Tây y, cũng như các phương pháp chữa bệnh dân gian khác nhau, nhưng không chữa khỏi được bệnh tật. Gia đình đã tiêu hết tiền tiết kiệm để chữa trị nhưng tình hình của dì ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Cả gia đình đều buồn bã và cảm thấy bất lực.

Mùa xuân năm 1998, dì tôi đến một bệnh viện lớn hơn để tìm cách chữa trị, nhưng bác sỹ nói rằng việc điều trị cho dì cũng vô ích vì không có cơ hội hồi phục.

Dì tôi chết lặng rời khỏi bệnh viện. Sau đó, anh trai thứ hai của tôi, người đã đưa dì ấy đến bệnh viện, đã khuyên dì ấy nên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đưa dì đến hiệu sách và mua hai cuốn sách Chuyển Pháp Luân và Đại Viên Mãn Pháp.

Dì tôi chăm chú đọc Chuyển Pháp Luân. Từ đó, dì ấy cho biết dì đã minh bạch được ý nghĩa nhân sinh và biết rằng bệnh tật của con người là do nghiệp lực tạo thành. Dì ấy cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp là Đại Pháp thâm sâu và kiên quyết muốn tu luyện.

Dì ấy đến một điểm luyện công tập thể gần nhà và bắt đầu luyện công và học Pháp cùng với các học viên khác. Sức khỏe của dì được cải thiện qua từng ngày. Dì dần dần có thể làm việc nhà và trồng rau trong khu vườn nhỏ. Bây giờ, dì thậm chí còn giúp nhổ cỏ và cuốc ruộng trong vụ canh tác bận rộn vào mùa hè.

Những thay đổi to lớn về đức tin của mẹ tôi

Mẹ tôi bị bệnh viêm khớp nặng khi bà đã ngoài 70 tuổi. Các khớp ngón tay của bà bị biến dạng và sưng tấy. Khớp gối của bà cũng bị biến dạng khiến việc đi lại rất khó khăn. Bà ấy bị hành hạ bởi gai xương, tăng sản xương và dịch lỏng trong khớp.

Anh cả của tôi đã đưa bà ấy đến Bệnh viện Chỉnh hình Thiên Tân để điều trị. Bác sỹ nói rằng không thể thực hiện ca phẫu thuật vì tuổi tác của bà. Bà chỉ có thể rút lượng dịch tích tụ thường xuyên và uống thuốc để giảm đau.

Tôi khuyến khích bà ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà nói rằng bà đã theo một tôn giáo khác trong sáu thập kỷ và không muốn thay đổi tín ngưỡng của mình.

Vào tháng 12 năm 1999, đặc vụ Phòng 610 địa phương đã yêu cầu trường tôi tổ chức một lớp học tẩy não và đề nghị tôi phải tham gia. Họ đe dọa sẽ đưa tôi đến trại tạm giam nếu tôi không đồng ý ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước ngày cuối tuần, lãnh đạo nhà trường ra lệnh cho tôi viết cam kết từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, nếu không tôi sẽ không được phép đi làm vào thứ Hai.

Tôi kể với mẹ chuyện đã xảy ra và mẹ bảo đừng viết gì cả. Bà ấy muốn tôi phân biệt giữa tốt và xấu trong tình huống này. Bà ấy khăng khăng rằng bà ấy sẽ đưa đồ ăn cho tôi nếu tôi bị đưa vào trại tạm giam vì giữ vững đức tin của mình. Tôi xúc động, nước mắt tuôn rơi. Hôm thứ Hai, tôi bị giam giữ tại nơi làm việc nhưng không chịu ký văn bản từ bỏ tu luyện. Sau đó tôi bị đưa vào trại tạm giam trong 1 tháng. Tôi bị kết án 1 năm trong trại lao động cưỡng bức vào tháng 11 năm 2000, sau đó án 3 năm tù khác vào năm 2004.

Mẹ tôi đến thăm tôi trong nhà tù vào tháng 5 năm 2005. Để buộc tôi từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, nhà tù đã sắp xếp cho tôi dùng bữa với mẹ tôi trong lần đầu tiên bà thăm thân. Khi tôi nhìn thấy bà, bà trông khỏe mạnh và nhiệt tình. Hai má hồng hào và móng tay bà sáng bóng và mịn màng. Tôi hỏi thầm bà ấy rằng bà có tu luyện Đại Pháp không và bà gật đầu.

Sau khi ra tù năm 2007, tôi hỏi mẹ tôi điều gì đã khiến bà thay đổi quyết định và bắt đầu tu luyện.

Bà ấy nói: “Sau khi con bị bắt, mẹ sợ rằng con sẽ chết trong tù. Các bạn đồng tu của con đã tình nguyện thay phiên nhau chăm sóc mẹ. Họ mua rau và gạo cho mẹ. Họ nấu ăn, giặt giũ và chăm sóc mẹ như người thân. Một bạn trẻ ở trường trung học thường đến đọc Pháp cho mẹ vào Chủ Nhật. Mẹ cảm thấy rằng mình sẽ không phải làm phiền họ nếu mẹ khỏe mạnh. Đồng thời, mẹ cũng có thể giúp đỡ người khác một cách vị tha như họ đã làm. Vì vậy mẹ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Bà nói thêm: “Qua học Pháp, mẹ hiểu rằng chúng ta đang cứu độ thế nhân. Ngay sau khi mẹ bắt đầu tu luyện, cơn đau ở chân của mẹ đã chấm dứt và mẹ có thể ra ngoài giảng chân tướng và phát tài liệu thông tin Đại Pháp với các học viên khác. Bây giờ mẹ không cần phải đeo kính để đọc sách nữa”.

Không lời nào có thể diễn tả được hết lòng biết ơn của chúng tôi đối với Sư phụ vì tất cả những phép màu này.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/2/461998.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/9/210711.html

Đăng ngày 04-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share