Bài chia sẻ của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-01-2023] Năm 1993, khi tôi lên 10 tuổi, cụ tôi nói rằng: “Có một vị Phật sống hiện đang giảng Pháp tại Đại Liên”. Cụ bảo tôi về nói với bố mẹ hãy đưa tôi tới đó. Nhưng cha mẹ tôi không coi trọng lời của một đứa trẻ. Cụ tôi cố gắng thuyết phục những người trong gia đình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng mọi người đều bận rộn chuyện kiếm tiền nuôi gia đình nên không một ai để ý đến lời cụ nói.
Cơ duyên với Đại Pháp
Tôi được bà nội chăm sóc sau khi cụ tôi qua đời. Một hôm, trong lúc đang chơi ở nhà bà nội, tôi lục tung các hộp và tủ đồ thì nhìn thấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân của cụ tôi để lại.
Khi mở trang đầu của cuốn sách, tôi thấy ấn tượng trước hình ảnh một người đàn ông mặc chiếc áo vàng ngồi tọa trên một tảng đá. Tôi cứ thế đọc các trang sách tiếp theo cho đến khi bà nội trông thấy tôi, bà mắng tôi và không cho tôi đọc. Bà nói: “Trẻ con phải tập trung học hành, không nên lãng phí thời gian đọc sách khí công”. Tuy vậy, tôi không nản lòng và vẫn lén đọc sách, vì chuyện này mà tôi thường xuyên bị la mắng khi bị ai đó bắt gặp.
Mặc dù không hiểu lắm về những cụm từ như “thiên mục”, “nguyên thần” nhưng tôi vẫn nhớ như in những cụm từ này.
Đắc Đại Pháp và thoát khỏi những căn bệnh mãn tính
Năm 13 tuổi, tôi đã bị mắc đủ thứ bệnh từ viêm dạ dày, đau lưng, táo bón kinh niên và bị viêm xoang nặng. Tôi bị táo bón từ lúc mới sinh và nó là căn bệnh đeo bám suốt thời thơ ấu của tôi. Tôi phải thụt tháo mỗi lần không thể đại tiện trong hơn mười ngày và sẽ khóc vì đau. Mẹ tôi đã thử nhiều cách để giúp tôi nhưng không có tác dụng.
Tôi cũng bị viêm xoang mãn tính và thường xuyên chảy nước mũi trong suốt cả năm. Cha mẹ đã nhờ chú tôi là một bác sỹ Đông y giàu kinh nghiệm bốc thuốc điều trị cho tôi. Những viên thuốc tròn nhỏ được gửi đến nhà cho tôi vì phòng khám của ông cách xa hàng ngàn dặm, mỗi bữa tôi có thể uống một lượng thuốc bằng lòng bàn tay. Ban đầu dịch mũi chảy vào trong, lâu dần tình trạng của tôi ngày càng tồi tệ và nước mũi bắt đầu có mùi hôi. Màu của nó cũng thay đổi từ trong suốt sang xanh lục, rồi vàng và cuối cùng là màu đỏ, chính là màu máu. Dần dần tôi không còn ngửi được gì nữa, tình trạng bệnh càng trở nên nặng hơn và mũi tôi bị tắc hoàn toàn, tôi chỉ có thể thở bằng miệng và không thể nếm được mùi vị thức ăn.
Mẹ nói với cha đưa tôi đi bệnh viện khám. Sau khi khám cho tôi, bác sỹ đề nghị tôi ra ngoài để ông nói chuyện riêng với cha tôi. Tôi nghe lén thấy bác sỹ nói triệu chứng của tôi là dấu hiệu ban đầu của bệnh ung thư mũi. Dù sợ nhưng tôi vẫn gạt nước mắt để không làm cha lo lắng. Cha bước ra khỏi phòng khám với vẻ mặt tái nhợt nhưng vẫn cố mỉm cười và trấn an tôi rằng mọi thứ đều ổn, cha còn mua cho tôi bánh mỳ dăm bông trên đường về nhà.
Tất nhiên là tôi biết mình sống trên thế gian này chẳng còn bao lâu nữa. Một đêm khi cha mẹ đã đi ngủ, tôi ngồi viết di chúc và đặt nó dưới gối nằm vì sợ một ngày nào đó tôi sẽ không thể tỉnh dậy nữa. Trong quá trình điều trị bệnh cho tôi, tình cờ tôi và cha mẹ biết đến Pháp Luân Công.
Đó là vào mùa thu năm 1996, khi ấy tôi 13 tuổi, một người hàng xóm đã giới thiệu Pháp Luân Công cho chúng tôi. Khả năng chữa bệnh thần kỳ của môn tu luyện này phù hợp với nhu cầu của gia đình chúng tôi, vì bà, cha mẹ và dì của tôi cũng đang mắc nhiều loại bệnh khác nhau. Chiều hôm đó, cả gia đình chúng tôi bắt đầu học các động tác luyện công cùng người hàng xóm.
Tôi vẫn còn nhớ cảm giác có một luồng nhiệt lan tỏa khắp cơ thể khiến tôi thấy ấm áp và dễ chịu. Bài công pháp thứ hai gồm bốn tư thế ôm bánh xe đòi hỏi sức chịu đựng nhưng tôi vẫn kiên trì giữ đúng động tác trong suốt bài tập. Cơ thể tôi trở nên ấm áp và dễ chịu dù cánh tay bị đau nhức. Tôi cũng cảm thấy có gì đó đang xoay chuyển trong lòng bàn tay mà sau này tôi mới biết đó là Pháp Luân.
Không lâu sau khi bước vào tu luyện, một hôm vào buổi trưa khi đi học về, tôi thấy mẹ đang nấu món thịt lợn xào với mầm tỏi. Trong lúc ăn, tôi nhận xét: “Những mầm tỏi này có mùi thơm thật mẹ ạ!”. Mẹ ngạc nhiên quay sang tôi hỏi: “Con vừa nói gì vậy?”. Tôi nhắc lại: “Những mầm tỏi này có hương vị rất thơm ngon ạ”. Chỉ sau khi thốt lên những lời này, tôi mới nhận ra khứu giác và vị giác của mình đã được phục hồi.
Mẹ nói với tôi: “Chắc hẳn Sư phụ đã chữa lành bệnh cho con”. Trong tâm tràn ngập hạnh phúc, tôi đứng trước ảnh của Sư phụ vừa khóc vừa khấu đầu cảm tạ Ngài. Do đã lâu không được cảm nhận về mùi vị nên tôi thử nếm và ngửi các thứ với khứu giác mới của mình, kể cả với những món ăn khác mà mẹ tôi nấu. Các bệnh khác của tôi cũng dần dần được chữa khỏi. Tôi có thể đi đại tiện bình thường, trong khi chứng đau lưng và viêm dạ dày của tôi đều biến mất.
Thoáng chốc tôi đã tu luyện Đại Pháp được hai mươi sáu năm, vẻ ngoài của tôi trẻ trung và khuôn mặt không có nếp nhăn dù thực tế tôi chưa từng sử dụng bất kỳ loại kem dưỡng da nào. Da của tôi trở nên săn chắc, mịn màng và hồng hào. Hầu hết mọi người đều nghĩ tôi thuộc thế hệ 9x nhưng thực tế tôi sinh ra vào thập niên 80. Ngay những người bạn của tôi cũng ghen tị với vẻ trẻ trung của tôi và hỏi tôi có uống “thuốc trường sinh” không.
Tu xuất tâm từ bi
Ngay từ nhỏ, tôi đã là một đứa trẻ hay ghen tị, nóng nảy và tự cao tự đại. Ở tôi thiếu nét dịu dàng và đằm thắm của một cô gái, dù làm gì đó sai tôi cũng không bao giờ thừa nhận mình sai. Cho dù người khác có đối xử tốt với tôi như thế nào, chỉ cần có một điều gì đó không theo ý muốn thì tôi sẽ ngay lập tức cắt đứt quan hệ với họ. Cha mẹ và người lớn trong nhà cố gắng dạy tôi điều hay lẽ phải, nhưng tôi vẫn không chịu thay đổi. Tôi thường hay tranh cãi với chị gái, em gái và em trai vì sự tham lam và ích kỷ của mình.
Nhiều lần tôi bị người lớn trong nhà đánh đòn vì các thói hư tật xấu, nhưng những nỗ lực của họ để khiến tôi thay đổi tâm tính đều vô ích. Mẹ tôi từng nói: “Nuôi con tốn nhiều công sức hơn cả ba anh chị em con cộng lại. Với tính cách và tính khí nóng nảy của con như vậy thì sau này con sẽ khó có được mối quan hệ tốt với ai?” Tôi là nguyên nhân khiến mọi người phải lao tâm khổ tứ vào thời điểm đó.
Nhưng sau khi tu luyện được một thời gian, tôi đã thay đổi thành một cô gái ngoan, tính cách cũng dịu dàng hơn rất nhiều và không còn nóng nảy như trước nữa. Hiện giờ, trong công việc và đối nhân xử thế, tôi có thể khoan dung độ lượng với người khác. Tôi không thấy ghét những người làm tổn thương mình, cũng như không còn nổi giận khi người khác nói xấu về mình. Tôi hiểu đây là những khảo nghiệm để giúp tôi trừ bỏ chấp trước và đề cao. Sư phụ và Đại Pháp đã cải biến con người tôi, dạy tôi trở thành người tốt hơn và từ bi hơn.
Trừ bỏ quan niệm người thường và hoàn thành thệ ước
Thật đáng tiếc, mẹ tôi cũng là một đồng tu đã đột ngột qua đời trong lúc ngủ vào một ngày năm 2017. Mẹ đã làm rất tốt ba việc, mặc dù vẫn còn một số chấp trước người thường chưa bỏ nhưng tôi biết mẹ đã viên mãn, sự ra đi của mẹ không ngoại trừ khả năng do cựu thế lực can nhiễu. Mặc dù tôi hiểu rõ các Pháp lý nhưng trong tâm vẫn hoài nghi, sự ra đi lặng lẽ của mẹ là một đòn giáng mạnh và đột ngột.
Vài ngày sau, mẹ xuất hiện trong giấc mơ của tôi, mẹ dặn tôi hãy tu luyện tinh tấn và chăm sóc tốt cho cha, dì và các đồng tu khác. Mẹ cũng nói với tôi rằng sự ra đi của bà đã được an bài từ trước, tôi tỉnh dậy và mối hoài nghi trong tâm đã được hóa giải. Sau này tôi mới biết, sự ra đi đột ngột của mẹ đã khiến một số học viên dao động và quyết định rời bỏ tu luyện. May mắn thay, những học viên này đã không rơi vào bẫy của cựu thế lực mà quay lại tu luyện sau một thời gian. Sự thiếu vắng của mẹ đã khiến cha con tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Mặc dù liên tục vấp ngã trên con đường tu luyện nhưng chúng tôi vẫn kiên định làm tốt ba việc.
Là người trong một nhà, chúng tôi vô cùng thân thiết. Cảm giác mất mẹ thật khó chịu, như thể lớp da của tôi bị bóc ra từng mảng. Nhưng nhờ có sự động viên và an ủi của các đồng tu, cũng như sự quan tâm và hỗ trợ từ các cô các dì, tôi dần vững tâm trở lại. Điều quan trọng nhất là trong tâm tôi có Sư phụ và Đại Pháp khiến tôi đối diện với nỗi đau mất mát một cách lý trí. Mặc dù tôi đã mất mẹ nhưng Sư phụ vẫn luôn ở bên cạnh coi sóc cho tôi.
Tôi có thể vượt qua nỗi đau trong một thời gian ngắn, nhưng cha tôi thì không được như vậy. Vốn dĩ cha mẹ tôi rất thương yêu nhau, họ là cặp đôi mẫu mực được hàng xóm ngưỡng mộ. Là những người học viên kiên định, họ động viên và học hỏi lẫn nhau, cùng nhau làm việc trong các hạng mục giảng chân tướng để cứu nhiều người hơn. Sự ra đi đột ngột của mẹ khiến cha tôi khó chấp nhận nổi, cha càng lúc càng tỏ ra chán nản, không còn thiết sống hay tu luyện. Nhiều học viên đã đến khuyên bảo và hy vọng ông vượt qua được nỗi đau mất vợ. Tuy nhiên trạng thái tinh thần của cha vẫn không ổn định. Tôi cũng khuyên cha nhiều lần nhưng ông không buông bỏ được chấp trước vào tình và còn viết rất nhiều bài thơ tình cho mẹ.
Đối với người tu luyện, chúng ta biết đây là một chấp trước cần phải tu khứ. Tất cả chấp trước đều cần thời gian để trừ bỏ, nhưng cha tôi ôm giữ chấp trước đó trong suốt bốn năm. cựu thế lực nhanh chóng lợi dụng sơ hở này. Phần lưng và chân của cha bị đau nhức trở lại sau khi mẹ tôi qua đời. Năm ngoái, cha tôi đột nhiên thấy đau dữ dội, chúng tôi cố gắng cùng nhau phát chính niệm, học Pháp và luyện công. Tuy nhiên, sức khỏe của cha vẫn không cải thiện được là bao.
Tôi lo lắng trước tình trạng đó của ông và sợ rằng sẽ mất ông. Bất cứ khi nào tôi phát chính niệm hoặc mơ ngủ, các nhân tố tà ác sẽ tạo ra giả tướng về cái chết của cha tôi. Tôi nỗ lực phủ định và không thừa nhận nó. Tôi hiểu những giả tướng này đều do tâm sợ hãi và quan niệm người thường của tôi gây ra và đây là khảo nghiệm mà tôi cần phải vượt qua. Tôi biết khổ nạn của cha tôi là hậu quả của chấp trước vào tình ông dành cho mẹ. Tuy nhiên, mỗi lần tôi đưa ra lời khuyên thì ông lại từ chối hoặc không chịu thừa nhận vấn đề. Vì lo lắng mà mỗi lần trò chuyện, tôi thường nói với ông bằng giọng điệu gay gắt và thiếu từ bi.
Một ngày nọ, tôi đến thăm nhà một học viên khác, một học viên đã chia sẻ nhận thức của cô ấy với tôi một cách nghiêm túc và chân thành. Chúng tôi nói chuyện rất lâu và những lời cô ấy nói đã khiến tôi nhận ra sai lầm của mình. Ngay đêm hôm đó, tôi nhanh chóng thay đổi trạng thái và cố gắng nói chuyện với cha bằng tâm thái từ bi và thiện đãi. Chắc hẳn được Sư phụ gia trì nên những lời tôi nói đã chạm đến tâm khảm ông. Cha tôi cuối cùng cũng mở lòng và nói ra những suy nghĩ mà ông cất giấu bấy lâu nay. Suốt nhiều năm, tôi đã phớt lờ hoặc buộc cha tôi phải im lặng bất cứ khi nào ông muốn nói với tôi về mẹ. Tôi từng cho rằng cách làm đó của tôi sẽ giúp cha tôi nhanh chóng trừ bỏ chấp trước. Vì không có ai để giãi bày tâm sự nên cha tôi đã chọn cách viết thơ tình cho mẹ.
Khi lắng nghe cha nói, tôi nhận ra ông cũng có tâm hoài nghi và lo sợ. Ban đầu, cha tin mình có thể vượt qua chấp trước vào tình đối với mẹ, nhưng những cơn đau xuất hiện ngày một trầm trọng khiến ông đánh mất tín tâm và chính niệm của mình. Tôi nói với ông: “Cha cần giữ vững chính niệm, mọi chấp trước cần phải tu khứ trong đó có tình. Duyên làm vợ chồng của cha và mẹ ở nhân gian không còn, mẹ đã viên mãn và đang lặng lẽ dõi theo chúng ta trên Thiên thượng. Vậy mà cha vẫn còn dùng nhân tâm để nghĩ về mẹ. Chắc hẳn cha còn nhớ câu chuyện về Trụ Vượng [vị vua cuối cùng của nhà Thương thời Trung Quốc cổ đại] đã xúc phạm Nữ Oa với bình phẩm đầy dục vọng của ông về vẻ đẹp của bà? Chấp trước vào tình của cha đối với mẹ cũng như thế. Nó được xem là phạm tội”. Nghe đến đây cha tôi gật đầu đồng ý.
“Cha à, chúng ta không mong cầu cuộc sống an nhàn thoải mái, chúng ta cũng không muốn bất cứ thứ gì trên thế gian này. Nhưng chúng ta phải tu luyện tinh tấn, nếu không chúng ta sẽ khiến bản thân và Sư phụ thất vọng. Nhiều chúng sinh đang hy vọng vào chúng ta vì vậy hãy làm tốt các việc”. Cha tôi mỉm cười vì ông đã có tín tâm trở lại.
Tôi nói tiếp: Trong kinh văn mới ‘Hãy tỉnh’, Sư phụ giảng: “[Phần] đường khó khăn gian nan nhất đã qua rồi, đừng bị vấp ngã lúc cuối. Sư phụ đang lo lắng chờ đợi chúng ta tu sửa con đường tu luyện của mình. Cha cần lấy lại nghị lực để đứng lên lần nữa”.
Cha tôi trả lời: “Được rồi, tối nay cha sẽ từ bỏ chấp trước vào tình với mẹ con. Sau đêm nay, cha sẽ thôi không nghĩ đến nó nữa”. Đêm hôm đó, cha tôi đã buông bỏ được chấp trước và chân của ông không còn bị đau. Thậm chí ông còn viết một bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình.
Cuộc sống của tôi đã trở nên tốt đẹp hơn nhờ có Pháp Luân Đại Pháp, con vô cùng biết ơn sự từ bi cứu độ của Sư phụ!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/17/454790.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/11/207623.html
Đăng ngày 17-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.