Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-07-2023] Tôi làm việc cho một công ty bất động sản. Đầu năm nay, công ty giao cho tôi một nhiệm vụ mới là bán căn nhà mà công ty đã đầu tư trong học khu để bù lỗ trong 3 năm đại dịch Covid. Tôi thấy lo lắng khi được giao nhiệm vụ này.

Trong ba năm dịch bệnh, thành phố bị phong tỏa, hoạt động kinh doanh bất động sản bị ảnh hưởng nặng nề và công ty của tôi không thể bán được một căn nhà nào. Đồng nghiệp của tôi đã cố gắng tìm mọi cách có thể để bán nhà nhưng đều không thành công.

Tôi bực bội nghĩ rằng ban lãnh đạo cố tình đổ vấn đề này lên đầu tôi. Nhưng sau đó tôi đã bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ về tình huống này. Đối với người tu luyện, không có điều gì là ngẫu nhiên. Đây chắc hẳn là sự an bài của Sư phụ. Tôi tiếp tục tìm kiếm các công ty môi giới và bất ngờ tìm thấy một công ty môi giới quan tâm đến việc mua nhà.

Hóa ra mạng nội bộ của công ty môi giới này chưa đăng ký nhân thông tin về các bất động sản của chúng tôi. Sau khi đăng ký thành công, rất nhanh đã có nhân viên môi giới liên hệ với tôi. Khách hàng của họ đã tới xem căn nhà và có ý định mua nó. Tôi vô cùng vui mừng, dường như luôn có ánh sáng ở cuối đường hầm, cảm thấy đúng như Sư phụ đã giảng:

“Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Mọi việc đang diễn ra rất suôn sẻ, đột nhiên một đồng nghiệp gọi điện cho tôi và nói rằng nhân viên môi giới đó đã liên hệ với cô ấy từ trước Tết, vì vậy tiền hoa hồng từ việc bán nhà sẽ thuộc về cô ấy.

Tôi hơi khó chịu vì rõ ràng tôi đã làm việc vất vả để đưa người mua tới. Còn cô ấy bất quá chỉ liên hệ với người môi giới đó một lần, nhưng giờ lại muốn nhận công. Chẳng phải tôi đã bị “cướp” hay sao?

Tôi cố gắng kiểm soát bản thân và suy nghĩ kỹ lưỡng về những việc cần làm. Tôi nhớ lại những điều Sư phụ đã giảng:

“Có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị. Chư vị có thể cho rằng đó là của mình, [nhưng] rốt cuộc nó lại không phải của chư vị; qua đó thấy được rằng đối với sự việc này chư vị có thể vứt bỏ được không; vứt bỏ không được thì chính là tâm chấp trước.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Là một người tu luyện, không có điều gì là ngẫu nhiên. Chắc hẳn chuyện này xảy ra để tôi ngộ ra điều gì đó. Tôi quyết định buông bỏ. Khi tôi nói với đồng nghiệp về quyết định của mình, cô ấy rất ngạc nhiên vì nghĩ rằng tôi sẽ tranh đấu với cô ấy và chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ buông bỏ tiền hoa hồng mà lẽ ra tôi được nhận.

Một tháng sau, người đồng nghiệp đó nói với tôi rằng cô ấy chỉ muốn nhận nửa tiền hoa hồng, rằng tất cả chúng tôi đều làm việc cho cùng một công ty và mọi người đều đã góp phần của mình vào trong đó.

Cô ấy đã chia cho tôi một nửa tiền hoa hồng bán hàng, điều này khiến tôi thực sự nhận ra những gì Sư phụ đã giảng:

“Cái gì của chư vị thì sẽ không mất.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/11/462857.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/10/211250.html

Đăng ngày 12-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share